Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống

Chương 98

Editor: Thiên Vân

Beta: Vương Gia

_________________

“Chiến tranh thôi.” Giọng Trần Phong lạnh lùng: “Không ai là không thể chết cả.”

“Nhưng…. Vệ Thừa rất mạnh mà?” Vệ Thư Tuân vẫn không thể tin được: “Sao nó lại chết?”

“Đã nói là chiến tranh, ai bị một quân đoàn đuổi giết có thể không chết hả?” Trần Phong nâng cổ tay nhìn nhìn, tiếp đó khó chịu chậc một tiếng: “Vệ Thừa làm tuyệt đường quá, anh ta thiết lập trình tự tự hủy cho máy thời gian, chỉ chừa 3 phút kêu tôi báo tử và thông tin máy thời gian của Lâm gia đã bị hủy rồi cho các người, sau này sẽ không có ai của tương lai quấy rầy các người, kêu cậu nhớ sống tốt. Với lại, hi vọng cậu giữ lời hứa đó.”

“…” Vệ Thư Tuân mờ mịt gật đầu, y vẫn không muốn tin tưởng: “Vệ Thừa thật sự chết rồi? Tôi có thể nhìn nó… lần cuối không?” vẫn không cách nào nói ra từ thi thể.

“Không cần thiết, tên kia sẽ phát nổ chung với quân Lâm gia, nếu không phải trước đó nhắn lại cho tôi, tôi cũng không nghĩ đến thật sự có máy thời gian đó.”

“Lại là Lâm gia…” Vệ Thư Tuân nắm tay.

“Tôi không biết Vệ Thừa muốn cậu thay đổi cái gì, thực hiển nhiên, anh ta thất bại, tương lai không có khả năng vì một nhân vật nhỏ như cậu mà thay đổi.” Trần Phong lạnh lùng nói: “Nhưng tôi cho rằng hẳn nên nói cho cậu biết những gì anh ta đã làm.”

“Vệ Thừa vốn là đoàn trưởng quân đoàn số 5 của tộc Đất, nhưng 5 năm trước anh ta đột nhiên dùng vị trí đoàn trưởng trao đổi thành trưởng quan tình báo của Không thành, sau 3 năm ẩn núp, không rõ nguyên nhân bại lộ, bị quân Lâm gia trường kỳ đuổi giết, cũng vứt bỏ chức trưởng quan tình báo… Giờ tôi đã biết vì sao rồi.”

“Nhưng bởi vậy, lần này Không thành và tộc Đất bùng nổ chiến tranh, Vệ Thừa cũng không đủ binh lực, lại không ngừng bị đại bộ đội bao vây tiễu trừ, tử vong là không thể tránh khỏi.” Trần Phong lại nâng cổ tay nhìn nhìn thời gian: “Vì cái máy thời gian này, Vệ Thừa trả giá rất nhiều. Mặc kệ anh ta muốn thay đổi cái gì, thân là tổ tiên, cho dù làm không được, cũng hi vọng cậu có thể cố gắng thêm. Ít nhất… Đừng để cái chết của anh ta không có giá trị!”

Vệ Thư Tuân im lặng dùng sức gật đầu, mở miệng lại không biết nên nói cái gì. Chu Tuyền nhìn sắc mặt y tái nhợt, liền ấn mạnh đầu y vào trong ngực: “Đừng miên man suy nghĩ!” Đồng thời ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trần Phong: “Tộc Đất là cái gì? Đã là tận thế, vì cái gì loài người còn tự giết hại lẫn nhau?”

Dân chúng có lẽ sẽ hỗn loạn, nhưng kẻ thống trị không nên mất đi lý trí, Chu gia của tương lai đang làm cái gì?

“Dân tộc của Mặt đất, kể từ cái ngày bị vứt bỏ lại dưới mặt đất này, chúng tôi và Không thành đã là hai dân tộc, hai quốc gia, vì cướp đoạt tài nguyên, chiến tranh là chuyện đương nhiên.” Song song với tiếng nói của Trần Phong là tiếng đếm ngược, hệ thống tự hủy của máy thời gian đã bắt đầu.

“Không thành không tiến hành chi viện người ở mặt đất sao?” Chu Tuyền có thể lý giải lý do năm đó Không thành chỉ mang một bộ phận ra đi, nhưng sau khi thảm họa đã ổn định, thân là Không thành trung ương cũng có nghĩa vụ chi viện người sống sót trên mặt đất. Nhưng hiển nhiên, nhìn nỗi hận của Trần Phong, Không thành chưa bao giờ làm như vậy.

Trần Phong cười lạnh: “Có chứ, Không thành hàng năm cho phép không ít dị nhân ưu tú gia nhập, nhưng chúng có nghĩ tới là, dị nhân của mặt đất bỏ đi, bình dân nên đối mặt thực vật và động vật biến dị kia như thế nào?”

“Cho nên, xảy ra chiến tranh?” Vệ Thư Tuân rầu rĩ hỏi.

“Không sai, vì không để dân tộc tôi phải sống trong phóng xạ, vì không để con cháu trở thành quái thai…” Tiếng máy móc đã tiến vào mười giây đếm ngược, Trần Phong lui từng bước: “Vĩnh biệt, tổ tiên của Vệ Thừa, hãy quý trọng cuộc sống trước tận thế đi… Thực hâm mộ các người quá.”

Phốc… Két két két… Két két…

Hình ảnh bắt đầu chớt lóe, hai giây sau biến thành dòng số liệu thưa thớt, tiếp đó bùm một tiếng, không khí vặn vẹo vô hình. Chu Tuyền ôm Vệ Thư Tuân gục xuống, tất cả mọi thứ quanh phạm vi một mét nơi Trần Phong đứng đều không tiếng động mà tan rã.

Sô pha mất một nửa, bàn làm việc tan đi một phần ba, thảm thì mất một khoảng tròn vo, ngay cả sàn nhà cũng hõm xuống mấy cm. May mắn sàn nhà đủ dày, không trực tiếp thủng xuyên một cái lỗ xuống dưới lầu.

Chu Tuyền đánh giá lực phá hoại một cái, phát hiện không nghiêm trọng nên cũng không để ý đến, quay qua Thư Tuân đang nằm trong ngực: “Thư Tuân, cậu ổn không?”

Vệ Thư Tuân ôm lấy trán chậm rãi ngồi dậy, cười khổ: “Chưa có lúc nào tệ hơn lúc này.”

Người khác tuổi trẻ bồng bột phạm sai lầm, nhiều lắm tương lai nghèo túng thôi. Y tuổi trẻ vô tri lầm lỗi, cái giá phải trả lại là tính mạng của con cháu ba đời sau, mà đứa nào cũng chết thảm hơn đứa trước!

Từ lúc bé tới giờ, Vệ Thừa là người bên cạnh Vệ Thư Tuân đầu tiên ra đi. Nguyên nhân chết, vì ăn cắp máy thời gian, vì thay đổi vận mệnh mang tội giết người của tên côn đồ là y, vì trả thù Lâm gia, vì không cho Lâm gia có cơ hội tổn thương y —— hết thảy đều là vì sai lầm do sự ngu muội lúc trẻ của y!

Mà y, hình như chẳng thay đổi được chút tương lai nào cả.

Có lẽ là thay đổi một chút, y không phải côn đồ, y hiện tại là sinh viên Đại học A, có lẽ tương lai có thể trở thành nhân viên công chức an ổn hoặc thương gia nhỏ, cuộc sống hạnh phúc không lo, nhưng cũng chỉ như vậy thôi.

Máy thời gian mà Vệ Thừa trả giá hết thảy để đổi lấy, chỉ là thay đổi tương lai của tên côn đồ này, mà con nuôi, cháu trai, Vệ Thừa, y cái gì cũng không giúp được, cái gì cũng không thay đổi được. Vệ Thừa còn bị giết vì thế nữa.

Vệ Thư Tuân khinh thường quy trách nhiệm hết cho Lâm gia, không có Lâm gia, cũng sẽ có Trương gia, Vương gia, Lý gia. Ngọn nguồn là do y, chỉ do y không có năng lực che chở con cháu, con nuôi của y vẫn sẽ bị vứt bỏ, Vệ Thừa vẫn sẽ đi trộm máy thời gian, rồi sau đó vẫn đến ngày bị đuổi giết.

Nhưng mà, tương lai lại phải thay đổi thế nào?

“Đừng lo.” Chu Tuyền vươn tay vuốt ve mặt Vệ Thư Tuân: “Có anh ở đây, đừng lo. Anh đã dặn dò Chu Hạo rồi, nếu anh chết, Chu Hạo sẽ tiếp tục che chở em và con cháu em, cho nên đừng phiền não.”

Kỳ thực Chu Tuyền cũng luôn hoài nghi tương lai không cách nào thay đổi, bởi vì tương lai vẫn ghi lại cái chết của hắn, cuối cùng Chu gia vẫn do Chu Hạo kế thừa. Duy nhất làm Chu Tuyền vui mừng chính là, Vệ Thư Tuân vẫn khỏe mạnh sống rất nhiều năm, cuối cùng sống thọ và chết tại nhà.

Chỉ như thế, đã làm Chu Tuyền tràn ngập động lực. Nếu không cách nào thoát khỏi cái chết, như vậy trước khi rời đi, ít nhất phải tạo một cơ sở đủ làm cuộc sống của Thư Tuân bình an không lo nghĩ. Đây cũng là nguyên nhân Chu Tuyền càng ngày càng bận, hắn cứ lo thời gian của mình không đủ nhiều.

Vệ Thư Tuân cũng hiểu được hắn vì sao lại nói những lời này, nhưng vừa biết được tin Vệ Thừa chết, y không có khả năng vì “lời trăn trối” của bạn bè mà cảm thấy vui nổi. Cho dù thường xuyên có suy nghĩ ỷ vào Chu Tuyền, nhưng rất rõ ràng, tương lai của mình là của bản thân mình.

“Đừng nói mấy lời này.” Vệ Thư Tuân đấm mạnh hắn một cái, sợi tóc trên trán che khuất đôi mắt: “Tương lai nhất định có thể thay đổi, giờ anh còn sống, về sau cũng tiếp tục sống sót cho em.”

Ánh mắt Chu Tuyền khẽ nhúc nhích, còn ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, anh sẽ không để lại mình em.”

Lời này hơi kỳ, nhưng tâm tư của Vệ Thư Tuân đặt vào chuyện làm sao thay đổi tương lai, nghe Chu Tuyền nói như vậy, chỉ gật gật đầu, dụi mắt, thở dài. Cái chết của Vệ Thừa làm y quá khổ sở, mắt hơi ứa ra nước mắt, sau khi chùi đi, hốc mắt vẫn để lại vệt đỏ ửng.

“Xin lỗi, em muốn nghỉ ngơi trước.”

“Anh cùng em…”

“Không sao, em muốn yên lặng một chút.”

——

Tình huống hiện tại không có khả năng ngủ được, Vệ Thư Tuân tựa vào đầu giường, lấy cuốn sổ ra bắt đầu ghi chép những chuyện tương lai mà mình biết, từng nghe nói qua từ chỗ Vệ Thừa. Tuyến thời gian tương lai đại khái chia thành mấy đoạn:Ngày 20 tháng 11 năm 2076, thiên thạch từ trên trời rơi xuống, bao trùm toàn cầu. Thiên thạch mang theo chất phóng xạ đặc thù, tất cả động thực vật trên trái đất trong khoảng thời gian ngắn hoặc biến dị, hoặc bị nhiễm phóng xạ mà tử vongCác khoa học gia chế tạo Không thành, chấp hành lựa chọn tinh anh trong tinh anh, gia đình con nuôi của y bị vứt bỏ.Con nuôi và cháu trai bị nhiễm phóng xạ chết, Vệ Thừa tuổi nhỏ sống sót cũng đạt được dị năng.4….

Ngói bút của Vệ Thư Tuân ngừng lại trên mặt giấy, gọi máy học tập: “Máy học tập, cho tao tư liệu Không thành và mặt đất ở tương lai, về văn hóa, kinh tế, chiến tranh, tóm lại là tất cả tư liệu mày có thể công khai.”

“Có thể cung cấp.”

Trong tận thế, người mà Không thành lựa chọn giải cứu, đơn giản là thiên tài tinh anh trong tinh anh, hoặc những kẻ cực độ quyền thế và giàu có. Dưới tình huống không cách nào giải cứu càng nhiều người, lựa chọn này cũng không phải sai. Nhưng không thể yêu cầu người bị bỏ lại vĩ đại như thế, lúc nhìn thân nhân chết do phóng xạ hoặc trong miệng động vật biến dị, còn có thể lý trí đối đãi Không thành.

Vì thế, mấy năm sau, thế giới bình ổn trở lại, khi nhóm người may mắn còn tồn tại cuối cùng có thể thích ứng cuộc sống tận thế, người của Không thành lại kinh ngạc phát hiện, bọn họ không cách nào trở lại mặt đất, bởi vì người của mặt đất đã coi họ thành kẻ thù.

Tiếp đó là vô số chiến tranh, đối lập, tranh đoạt tài nguyên. Loài người vốn nên giúp đỡ lẫn nhau sau tận thế, lại chất chồng thù hận càng ngày càng sâu.

Dựa theo tính toán của máy học tập, đợi khi tài nguyên lại khô kiệt một lần nữa, chính là lúc hai bên rơi vào hồi tử chiến.

Vệ Thư Tuân thở dài, lòng nặng trĩu mà ghi chép lại.Không thành và người sống sót trên mặt đất chia thành hai dân tộc hai quốc gia.Vì tài nguyên và thù hận mà dẫn đến chiến tranh, Vệ Thừa trở thành sĩ binh tộc Đất.Vệ Thừa lẻn vào Không thành, trộm lấy máy học tập và máy thời gian của Lâm gia.Vệ Thừa bị Lâm gia đuổi giết.Lâm gia lại làm ra máy thời gian, tăng mạnh đuổi giết Vệ Thừa.Đây là Vệ Thư Tuân thông qua tình huống mỗi lần gặp Vệ Thừa cùng với phản ứng hiện thời của Lâm gia mà suy tính đại khái ra.Tương lai lại xảy ra chiến tranh, Vệ Thừa tham chiến.Giết chết khoa học gia chế tạo máy thời gian, lọt vào đuổi giết.Phá hư máy thời gian của Lâm gia, lọt vào đuổi giết… Chết.Vệ Thư Tuân nhìn các sự kiện mình kể ra, cắn đầu bút trầm tư: “Mình nên thay đổi cái gì?”

Vệ Thừa liều chết cướp lấy máy thời gian, muốn thay đổi tương lai bi thảm của ông nội hắn và gia đình. Mà Vệ Thư Tuân lúc ban đầu cũng tính như vậy, chỉ cần an an ổn ổn sống, không để lại hồ sơ phạm tội, hơn nữa với quan hệ của y cùng Chu gia, khi tận thế đến, con cháu nhất định có thể bình an tiến vào Không thành.

Nhưng mà, như vậy đủ rồi sao?

Tiến vào Không thành rồi, vẫn trốn không thoát chiến tranh, bởi vì tài nguyên khan hiếm, thù hận, Không thành và người trên mặt đất nhất định sẽ có xung đột. Lấy cái nhìn của Vệ Thư Tuân mà nói, Không thành sinh tồn trong hoàn cảnh ưu việt, dân cư cực ít, tám chín phần mười đánh không lại tộc Đất sống trong điều kiện ác liệt, nhân số lại đông kia.

Kết quả cuối cùng, bất quá cũng là Vệ Thừa lấy thân phận tộc Đất, hay là lấy thân phận công dân Không thành mà chết thôi.

Y bị máy học tập ép học hành, ép cứu người, chịu đựng nổi đau tay phải thiếu chút nữa cắt bỏ, cùng với sự cố gắng thay đổi của hiện tại và về sau, cũng không phải là để con cháu lại đi chết.

“Mình phải thay đổi là tương lai thế nào?”

Thay đổi quá nhỏ, cả tiến vào Không thành căn bản cũng không được, bởi vì trốn không thoát cuộc chiến tranh tất yếu.

“Không thành… Không thành… Mặt đất…”

Lặp lại nhớ kỹ hai từ này, ngòi bút vẽ ra một đường dài ngoằng nghèo trên giấy.

“Không thành… Mặt đất… Chiến tranh… Cái mình nên thay đổi là, chiến tranh.” Không ngăn cản chiến tranh, con cháu y ở bên nào cũng vô dụng thôi.

“Không thành… Không thành…” Vệ Thư Tuân vẽ ra từng bước từng bước: “Nếu Không thành nhiều một ít, có thể cứu càng nhiều người, thù hận với mặt đất lại giảm đi chút…” Vệ Thư Tuân hơi dừng: “Cho dù không thể giảm bớt, người của Không thành nhiều chút, cũng có thể đảm bảo thắng lợi cuối cùng. Đúng, chỉ cần Không thành nhiều một chút.”

Con nuôi và cháu y không có dị năng, phải tiến vào Không thành mới có thể sống nổi. Mà Không thành nhân số quá ít, cơ hội thắng mặt đất không lớn. Cực cực khổ khổ đưa con cháu vào Không thành, cuối cùng còn chết lúc chiến tranh, không phải rất oan sao? Cách tốt nhất, chính là chế tạo thêm vài tòa Không thành, cứu càng nhiều người, đồng thời cũng đẩy mạnh thực lực của Không thành.

Ánh mắt Vệ Thư Tuân càng ngày càng sáng, y muốn thay đổi vận mệnh con cháu, muốn cứu Vệ Thừa, đây là cách tiện cả đôi đường!

“Không sai, mình phải làm chính là, chế tạo Không thành!”

—— có cái gì, đang ầm ầm rung động!

____________________________________

Tác giả có lời cần nói: Thư Tuân và Vệ Thừa vốn ở cùng thời không, bởi vì thay đổi cùa một tên cóc ké như y, không cách nào ảnh hưởng gì đến tương lai.

Từ giờ trở đi, mới biến thành không gian song song ——ý là như thế.
Bình Luận (0)
Comment