Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 107

Là bạn trai của học sinh bị bẫy trong khi thi khảo hạch cuối kỳ, Lạc Vân Thanh cảm thấy mình có trách nhiệm nghĩa vụ trợ giúp Leoanrd lấy lại niềm tin, để hắn lại một lần nữa trở lại trạng thái "đỉnh cao".

Còn không phải là một môn thi sao? Còn không phải là nội dung thi cử liên quan tới các bạn nhỏ sao? Đây là vấn đề? Không, đây hoàn toàn không thành vấn đề.

Lạc Vân Thanh suy đoán Leonard trượt chắc chắn là bởi vì chưa từng ở chung với trẻ con, cho nên hiện tại không biết phải đối mặt với bọn chúng ra sao, cho nên mình chỉ cần tìm một cơ hội để hắn trông trẻ, học tập một ít kinh nghiệm là được rồi.

Trong lòng hạ quyết tâm không cho hắn thi trượt nữa, Lạc Vân Thanh giờ phút này đang tìm tòi đứa nhỏ mà cậu cho là thích hợp.

Không biết người trong lòng ngực mình cư nhiên có ý tưởng đáng sợ như vậy, Leonard cảm thấy khổ nhục kế thực không tồi, hiệu quả cũng nhanh.

Lúc sáng, Leonard- người chưa từng thi trượt vì cảm thấy thi trượt mất mặt, cho nên đặc biệt tránh né Lạc Vân Thanh, một mình ngây ngốc lắc lư nửa ngày, nhưng tới buổi chiều hắn liền tỉnh ngộ, cảm thấy làm như vậy là không được!

Mình hẳn là phải lợi dụng tất cả mọi thứ để bá chiếm người yêu của mình mới đúng, đây mới là cách làm chính xác!

Người luôn có cảm xúc đồng tình với kẻ yếu, đặc biệt là với người từ khi đi học chưa từng xếp hạng thứ hai như hắn mà nói, thi trượt gì đó hoàn toàn là thứ để chiếm lấy đồng cảm, càng không cần phải nói môn hắn thi trượt lại là một kỳ quái như vậy.

Vì thế nghĩ thông suốt Leonard bắt đầu cố ý vô tình liên tiếp gửi cho Lạc Vân Thanh mấy cái diễn đàn, thần sắc không đổi khóc lóc kể lể bản thân bị trường học bẫy quá độ "bi thảm" như vậy.

Quả nhiên, biết chuyện này Lạc Vân Thanh liền thật sự buông xuống công việc trên tay  tới "an ủi" mình.

Phải biết rằng đây chính là lần đầu tiên Lạc Vân Thanh ném xuống công việc cùng hắn đi dạo kể từ lúc hắn tới Phúc trang tới giờ.

Sau khi đi tới Hải thị hắn nơi nào thử qua tình huống hai người đi dạo phố nhàn nhã mà không có bóng đèn?!

Nhưng đáng tiếc chính là, Lạc Vân Thanh tuy thân mật đi dạo phố cùng Leonard, nhưng khác với  Leonard mãn tâm mãn nhãn, giờ phút này trong đầu cậu còn đang nhớ mong tới việc tìm người hỗ trợ Leonard một chút.

Vì thế đi tới đi lui, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên dừng lại, nhìn thoáng qua không hoảng hốt không vội Leonard, hết chuyện để nói hỏi: "Trường học có thông báo cho các cậu khi nào thi lại môn giáo dục tư tưởng kia không?"

Vừa nghe tới "thi lại" Leonard liền nhịn không được nhớ tới lịch sử huyết lệ chua xót ngày hôm đó, trán không khống chế được giật giật, cảm thấy toàn thân không tốt.

Nếu một đứa trẻ tương đương với một quả bom, vậy 10 đứa trẻ chắc chắn có thể phá hủy cả một tinh cầu, hắn cảm thấy lần thi cử lúc trước là lấy tính mạng ra làm trò đùa, còn thêm lần nữa? Trường học hẳn là có thù oán với bọn họ đi, đây là tiết tấu không giết chết bọn họ sẽ không bỏ qua sao?

Nhìn vẻ mặt chờ mong nhìn mình của Lạc Vân Thanh, ba chữ " tôi không biết" Leonard nói ra vô cùng cứng ngắc.

Không sợ trời không sợ đất Leonard thật sự bị đám hùng hài tử đó làm sợ, đặc biệt là trong đó một cái bé trai, nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, kỳ thật là một cái tiểu ác ma, trong lớp  không phải kéo bím tóc bạn nữ này thì chính là đá cẳng chân bạn ngồi cùng bàn kia, một cái phòng học tử tế bị nó làm cho tiếng khóc rung trời.

Hoàn toàn chịu không nổi loại hùng hài tử này, Leonard lúc ấy phi thường muốn xách nó vứt ra ngoài, nhưng nghĩ đến đây là mình đang thi cho nên mới bỏ qua.

Nghe ra kháng cự trong giọng nói của Leonard, Lạc Vân Thanh lý giải, nhưng vẫn ra vẻ kinh ngạc nói: "Không phải cậu nghĩ không muốn thi lại sau đó trực tiếp học lại chứ?"

Cái này Leonard không nói.

Đoán trúng tâm tư của hắn, Lạc Vân Thanh không nghĩ tới quả thực như thế, ngốc lăng một lát liền bật cười ha ha: "Cậu đừng ngốc, đây chính là môn bắt buộc, học lại quá phiền toái, hơn nữa  nếu cậu lựa chọn học lại, sau đó lần sau vẫn ra nội dung thi y như đúc thì cậu phải làm sao bây giờ?"

Nội dung thi giống y như đúc?

Leonard nghĩ nghĩ, cảm thấy lưng có điểm rét run, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra rõ ràng khó có thể tin, cau mày, ngữ khí khẳng định nói: "Chắc chắn sẽ không, này không hợp lý."

Không hợp lý?

Lạc Vân Thanh khoanh hai tay trước ngực: "Vậy cậu cảm thấy lần thi cuối kỳ này hợp lý sao? Cho nên cậu muốn ký thác hy vọng lên lương tri của trường học sao? Leonard à Leonard, điểm này cũng không giống với cậu."

Leonard  mím môi, mang theo một chút  cảm xúc không cao hứng kéo tay cậu lại, giận dỗi thưởng thức.

Tuy nói là giận dỗi, nhưng động tác lại vẫn như cũ mềm nhẹ.

Mà động tác này trong mắt người bên ngoài chính là hai người trẻ tuổi vẻ ngoài dễ nhìn  ân ân ái ái ở nơi công cộng khoe ân ái rải cẩu lương. Nhưng ở trong mắt Lạc Vân Thanh, chính là tên quỷ ấu trĩ này đáng trốn tránh.

Đúng vậy, quỷ ấu trĩ!

Từ sau khi yêu đương, không biết Leonard có phải lột mặt nạ ra không, ở trước mặt cậu càng biểu hiện ra con người thực của  mình, sau khi Lạc Vân Thanh ở chung với hắn sâu sắc hiểu ra một đạo lý —— có những lúc nam nhân ở trước mặt người mình thích thực sự là một tên quỷ ấu trĩ, cho nên lúc này không cần nói đạo lý với hắn.

"......"

Mười phút sau

"Trước khai giảng một ngày." Thanh âm thỏa hiệp của Leonard rầu rĩ vang lên, ngắt đứt hành động lướt diễn đàn của Lạc Vân Thanh.

"Vậy còn rất nhiều thời gian." Lạc Vân Thanh như suy tư gì đó nói.

Sau đó quay đầu hỏi: "Tiêu chuẩn thông qua môn học này của các cậu là gì?"

Nói đến tiêu chuẩn này Leonard có chút vô ngữ, lúc trước càng bị người khoa hắn điên cuồng phỉ nhổ.

"Có ba tiêu chuẩn, thứ nhất là nội dung giáo dục tư tưởng phải có ý nghĩa, thứ hai là bầu không khí trong lớp học tốt, thứ ba là muốn bạn nhỏ có thể học được thứ gì đó."

Lạc Vân Thanh: "......"

Này không coi là khó lắm đi? Vốn dĩ còn tưởng rằng nhiều người thi trượt như vậy hẳn là do độ khó quá cao chứ.

Lạc Vân Thanh cảm thấy bản thân có chút đánh giá cao người chuyên ngành nghiên cứu vũ khí rồi.

Vừa không có quy định nội dung chương trình học muốn đạt tới trình độ nào, kỳ thực tùy tiện dạy một chút gì đó là được rồi, như vậy còn không qua nổi?

"Nếu không cậu nói tình huống thi cử lúc trước với tôi đi?" Nhẫn nhịn, Lạc Vân Thanh vẫn không thể kìm nén được tò mò.

Đương nhiên đây cũng không gọi là tò mò, mà cái này gọi là tìm hiểu sự thật, mình phải căn cứ vào sự thật để phân tích tình huống, cho nên mới hỏi nhé, hiểu biết rõ ràng mới có thể phát hiện vấn đề.

Nghe được Lạc Vân Thanh nói Leonard tuy rằng rất rất không muốn nhớ lại lần thi cử đó, nhưng vẫn thối một khuôn mặt nói lại tình huống hiện trường lúc ấy.

!!!!!

Lạc Vân Thanh: Trợn mắt há hốc mồm.jpg

"Cho nên cuối cùng cậu được bao nhiêu điểm?"

"......50......"

"Tối đa 100 điểm sao?"

"Ừ."

"Leonard à, không phải tôi nói, giáo viên môn đó của các cậu cũng thật quá tốt, nếu là tôi chấm điểm có lẽ ngay cả 30 điểm cũng không lấy được, đừng nói 50 điểm." Liếc Leonard đang buồn bực một cái, Lạc Vân Thanh thực sự cầu thị nói.

Leonard: "......"

Lạc Vân Thanh lần đầu tiên cảm thấy bạn trai của mình có thể là một người thiểu năng trí tuệ, nhịn không được xoa xoa trán nói: "Có chút không hiểu, khi thi cậu suy nghĩ cái gì?"

"Đó là tiết giáo dục tư tưởng, có sẵn án lệ của hùng hài tử kia ở đó cậu còn có thể bỏ qua? Lão sư sao có thể cho cậu thông qua được? Nói thật, với phương thức chấm điểm này của lão sư cậu, chỉ cần cậu giáo dục hùng hài tử kia một chút,  sau đó nói với những bạn nhỏ khác một câu ngàn vạn không thể học theo nó có lẽ là có thể vượt qua rồi!"

Thất sách!

Cho nên nói lúc ấy không nên kìm nén tính tình, mà nên trực tiếp đem hùng hài tử  kia giáo dục mới đúng?

Nghĩ đến đây, buồn bực Leonard bỗng nhiên lộ ra một cái tươi cười.

Hắn biết về sau mình phải ở chung với hùng hài tử  như thế nào rồi.

Đối với đứa nhỏ như vậy chắc chắn phải "giáo dục cho tốt"!

Không biết Leonard lại đi tới một con đường cực đoan, Lạc Vân Thanh đem chuyện này mổ ra phân tích cho hắn, nói xong còn lên diễn đàn tìm mấy bạn học của hắn lấy làm ví dụ, cuối cùng đem một hồi hẹn hò biến thành giảng đường của Lạc giáo viên.

Nhưng hiệu quả vẫn là rất rõ ràng, ít nhất Leonard sau khi nghe xong liền tỏ vẻ nếu thi lại  mình tuyệt đối có thể vượt qua, bộ dáng lời thề son sắt kia cũng đánh mất đi ý tưởng tìm một bạn nhỏ cùng hắn vượt qua một kỳ nghỉ đông "vui vẻ".

Không biết thành công tránh được một kiếp Leonard nếu  biết được tin này có thể cảm thấy chính mình thực may mắn hay không.

Thu phục xong vấn đề của Leonard, Lạc Vân Thanh dưới ánh mắt lên án của hắn lại chạy về Phúc trang.

Rau củ ở Phúc trang thành thục, thời điểm thu hoạch lấy một đám đi ra ngoài bán lấy tiền.

Ớt cay, cải trắng, rau cải chíp, dưa xanh....

Bận việc một giờ, Lạc Vân Thanh thu hoạch được hơn 1000 kg rau củ.

Giữ lại một phần để Phúc trang dùng, rau củ còn lại chất đống thành núi lớn, nhìn tòa núi lớn này Lạc Vân Thanh thực vui vẻ, phải biết đây đều là tiền nha!!

Hơn nữa chút đồ vật này,  hoàn toàn không cần lo việc tiêu thụ, đưa ra một cái liền hết.

Trấn nhỏ Vân Quế tuy nói là trấn nhỏ, nhưng là một trấn nhỏ du lịch nên lưu lượng khách vẫn rất nhiều, hơn nữa vì lúc trước có một đoạn thời gian Edward ở bên này bày bán hàng, cho nên rất nhiều người biết được phẩm chất rau củ xuất phẩm từ Phúc trang, những khách sạn, nhà hàng còn có quán ăn nhỏ sớm đã lôi kéo làm quen đặt trước hàng rau củ với Lạc Vân Thanh khi câu vừa tới Hải thị.

Hơn một nghìn kg rau củ này khấu trừ đi phần để mình dùng, còn lại cậu còn sợ không đủ phân đâu.

Phải biết là đám rau củ này thật sự rất tốt, tuy giá cả đắt hơn ngoài thị trường một chút, nhưng mặc kệ là hương vị hay là dinh dưỡng, hoàn toàn có thể đánh bại rau củ trên thị trường. Cho nên chỉ cần cậu muốn, khai hỏa nhãn hiệu Phúc trang cũng không khó.

Vì trấn nhỏ Vân Quế ở ngay chân núi Phúc trang, Lạc Vân Thanh suy xét đến việc một đám người tới đây lấy hàng cũng phiền toái, cho nên liền tiễn Phật tiễn đến Tây Phương, thêm dịch vụ giao hàng tận nhà đầy tri kỷ cho các khách hàng ở trấn nhỏ Vân Quế, đương nhiên quãng đường từ mặt trước vòng một chuyến qua đăng vân thê cậu cố ý bỏ ra hơn mười mấy thùng rau củ _ _đây là lúc trước cậu đã đáp ứng để lại cho cư dân ở trấn nhỏ.

Dù sao đều đem đi bán, cư dân trấn nhỏ ngày thường cũng cần, hơn nữa đều là hàng xóm, đại đa số đều quen biết, thêm chút nhân tình cũng không tồi.

"A Nhất, anh cùng tôi đi đưa hàng, Leonard cậu ở chỗ này bán rau?" Gọi A Nhất đi theo đưa hàng kỳ thực chủ yếu là để hắn nhận thức người, Lạc Vân Thanh tính toán về sau giao công việc đưa hàng cho hắn.

Phất phất tay, cáo biệt với Leonard bị mình dùng xong rồi bỏ, Lạc Vân Thanh dẫn người rời đi.

Nhìn đuôi xe phóng vút đi nhanh như chớp, Leonard cảm thấy Phúc trang này hình như bát tự xung khắc với mình thì phải, từ khi đi tới nơi này giống như chưa từng phát sinh được chuyện tốt nào. Vốn dĩ còn muốn trải qua thế giới hai người, hiện tại? Nằm mơ đi cho nhanh.

Nhưng làm gì được bây giờ? Nhìn hơn mười thùng rau củ bên cạnh Leonard chỉ có hể lạnh một khuôn mặt bày chúng nó ra, sau đó đem tấm bảng Lạc Vân Thanh viết trưng lên.

【 Bán rau củ Phúc Trang 】

Kết quả vừa mới trưng ra không bao lâu, một đám người không biết từ đâu tới kéo đến, ríu ra ríu rít ngươi một ít ta một ít đem đám rau củ kia phân phát hết, sau đó ý cười đầy mặt vác chiến lợi phẩm của mình về, những người tới sau nhìn mấy sọt rau trống không ngay cả một mảnh lá rau cũng không có, tất cả đều bày ra khuôn mặt nhà có tang.

"A, tại sao nhanh như vậy đã không còn gì rồi?"

"Không phải chứ, tôi vừa nhìn thấy tiểu Lạc lái xe vận tải liền lập tức chạy tới đây, sao vẫn không cướp được?"

"Đám cầm thú kia! Đã nói mỗi người chỉ mua một chút cơ mà? Toàn bộ CMN đều là lũ lừa đảo, thật chỉ mua một chút sao hiện tại ngay cả một cái lá cải cũng không còn?"

"Vậy phải làm sao bây giờ? Chả còn gì thế này, anh bạn nhỏ, sao các cậu bán rau cũng không thông báo cho chúng tôi biết một tiếng thế?"

Leonard: Lạnh nhạt.jpg

Thông báo? Lấy cái loa kêu sao? Leonard từ chối cảnh tượng như vậy.

"Anh bạn nhỏ, Phúc trang các cậu có phải còn rau củ không? Tôi muốn mua một chút, cậu xem con gái và con rể của tôi hiếm khi mới tới, tôi muốn làm chút gì đó ngon để chiêu đãi một chút? Cậu xem có thể châm chước một chút hay không?"

Một bác gái khôn khéo tìm cái lý do, thật cẩn tận tiến tới nói bên tai Leonard.

Nhưng nàng có thể nghĩ đến người khác sao có thể không nghĩ ra được, trong lúc nhất thời Leonard bị người nói đông nói tây, người này là con gái và con rể đã trở lại, người kia là con trai con dâu đã trở lại, sau đó người kia lại là cháu trai cháu dâu đã trở lại, càng thần kỳ chính là một lão nhân tóc trắng xóa nói ông nội bà nội mình đã trở lại muốn làm chút đồ ăn ngon cho bọn họ ăn.

Leonard: "......"

Có lẽ hôm nay là ngày thăm người thân ở trấn nhỏ Vân Quế nhỉ? Những người có người nhà làm ăn bên ngoài hôm nay đều vội trở về ăn Tết?

Lạc Vân Thanh vừa mới trở lại chân núi liền nhìn thấy Leonard bị một đống người vây quanh, cho là xảy ra vấn đề gì cậu liền chạy nhanh tới, chờ tới nơi mới dở khóc dở cười phát hiện trò khôi hài này, mà nguyên chủ đều tới, vậy còn vây quanh Leonard làm gì? Vì thế đám người vốn đang vây quanh Leonard đổi thành vây quanh cậu.

Ba vòng trong ba vòng ngoài rất có tư thế "không đem rau củ giao ra đây thì đừng hòng đi được."

Tuy nghe người khác nói qua tình cảnh Edward bán rau củ, nhưng hiện tại giờ phút này mới cảm nhận được cảnh tượng như nào, Lạc Vân Thanh phát hiện chú Edward của mình rốt cuộc là có bao nhiêu trâu bò!!

Cư nhiên có thể hoàn mỹ thoát thân khỏi vòng vây của một đám ba cô sáu bà, đại gia đại bá?

Trâu bò.....

Cuối cùng Lạc Vân Thanh mặt đều cứng, thậm chí còn bị người bẹo má mấy cái mới thoát thân.

Khi trở lại Phúc trang, nhìn bản thân  chật vật, lại nhìn Leonard chật vật, cậu cảm thấy không thể như vậy, nhất định phải tìm cách mới được.

Chờ Leoanrd thay một bộ quần áo mới đi ra, hồi tưởng lại bộ dáng chật vật của hắn lúc nãy, Lạc Vân Thanh không khỏi trêu đùa: "Còn dám đi bán rau củ nữa không?"

Bán rau củ?

Ngẫm lại sức chiến đấu đáng sợ của đám bác trai bác gái kia, Leonard trong lòng còn sợ hãi lắc đầu, quyết đoán kinh hãi.

Làm một tiểu thiếu gia từ nhỏ đến lớn sống trong tinh xảo, Leonard cho tới bây giờ chưa thấy qua loại cảnh tượng ngươi đẩy ta giống hiện trường giết người như này.

"Nếu không cậu mở một cái cửa hàng để tiêu thụ?" Leoanrd nhịn không được kiến nghị.

"Biện pháp hay." Lạc Vân Thanh ánh mắt sáng ngời, cảm thấy đây là một biện pháp thực tốt.

Mở một cửa hàng tự tiêu thụ sản phẩm nông trang của mình đối với cậu mà nói rất đơn giản, dù sao cả một tòa núi này là của cậu, muốn ở chân núi mở một cửa hàng tiêu thụ sản phẩm nông trang căn bản không tốn sức, chỉ cần tìm người tới xây là được rồi, quy trình này đó đều trực tiếp bớt đi.

Hơn nữa Lạc Vân Thanh còn vận khí tốt, vì có nhân viên đưa giấy tờ cho cậu ký nhắc nhở, một vài thủ tục có thể cùng nhau chứng nhận ở ngày đầu tiên làm thủ tục mua núi cậu đều làm hết cả, cho nên tiện tại có thể trực tiếp khởi công, sau đó mở cửa hàng, không cần phải đi thêm lần nữa.

Vì lúc trước đã hợp tác vui vẻ với đội thi công xây dựng của Triệu Kiến Thiết và Triệu Đại Trí, phản ứng đầu tiên của Lạc Vân Thanh khi nghĩ tới xây dựng là gọi điện cho bọn họ, vừa vặn bên này ngoài việc muốn xây dựng cửa hàng tiêu thụ ra cậu còn muốn xây dựng hai ba gian nhà xưởng, chuyên môn dùng để sản xuất kem hoa hồng, tinh chất hoa hồng, còn có sản phẩm từ nước mướp hương nữa.

Không biết có phải do ở Phúc trang lâu ngày hay không, Triệu Kiến Thiết cảm thấy vận khí của mình hiện tại rất tốt, thường xuyên nhận được đơn hàng không nói, khách hàng còn rất dễ nói chuyện, bởi vậy trong lòng đem những công lao này đều quy cho Phúc trang. Triệu Kiến Thiết khi nhận được Lạc Vân Thanh ủy thác không nói hai lời liền cắm đội cho cậu, để Triệu Đại Trí buông công việc trong tay, trước tiên vẽ bản thiết kế ra cho cậu.

Lạc Vân Thanh cũng không yêu cầu cao, cho nên Triệu Đại Trí chỉ tốn một giờ liền đưa ra bản thảo thiết kế chất lượng không tồi.

Bản thảo thiết kế này còn tốt hơn mình nghĩ, Lạc Vân Thanh làm gì còn chỗ nào không hài lòng nữa, lập tức vỗ bàn, quyết định cho bọn họ căn cứ theo bản thảo thiết kế này xây dựng.

Vì thế Triệu Kiến Thiết cùng ngày liền mang theo một nhóm người tới đây, bắt đầu khí thế ngất trời tiến hành thi công.

Một đám công nhân mới không có chuyện gì làm giống như xem náo nhiệt ngồi xổm một bên tràn đầy hứng thú bình luận, nhìn đám người của đội xây dựng kia còn có vẻ quen thuộc với Phúc trang hơn cả mình, mỗi người đều nhịn không được cảm thấy bản thân rất mất thể diện.

Rốt cuộc bọn họ là công nhân của Phúc trang hay chúng ta là công nhân của Phúc trang đây!

Đặc biệt nhìn thấy tiểu lão bản nhà mình tự mình xuống bếp nấu chè mang cho bọn họ, mà khi đám người đội xây dựng kia lại bình tĩnh cầm hộp cơm của từng người từ một góc nhà ăn  lấy ra thì cảm xúc càng lên tới đỉnh điểm.

"Vì sao bọn họ vừa tới đã được ăn."

"Aiz...! Đồng nhân nhưng không đồng mệnh, chua xót này ai biết đây!"

"Cứ cảm thấy bọn họ mới là công nhân chính thức, chúng ta mới là công nhân tạm thời a!" Một câu cảm thán nói lên tiếng lòng của mọi người.

Lạc Vân Thanh vừa vặn đi ngang qua vẻ mặt hắc tuyến.

Cái quỷ gì thế?

Này còn có thể so sánh?

"Các anh nghĩ cái gì vậy, bọn họ là người lúc  trước xây dựng Phúc Trang." Lạc Vân Thanh bất đắc dĩ nói.

"Di? Tiểu lão đại, cậu tới rồi."

"Chào tiểu lão đại  nha ~"

"......"

"Thì ra là bọn họ, trách không được tôi lại cảm thấy sao bọn họ lại quen thuộc với Phúc trang như vậy."

"......"

Nghe được bọn họ ngươi một lời ta một ngữ, Lạc Vân Thanh thở dài một hơi: "Mấy người các anh không đi hỗ trợ ở đây làm gì?"

"Tôi còn chưa thấy qua người xây dựng nhà xưởng, lại đây nhìn thử."

"Tôi cũng chưa thấy qua, cho nên mới theo tới nhìn xem."

"......"

"Tôi làm xong việc rồi không có việc gì làm nữa, nhàn rỗi tới chán nên đi dạo."

Nhàn rỗi tới chán?

Lạc Vân Thanh nhìn người nói chuyện kia, phát hiện không chỉ có một mình hắn, có lẽ những người khác cũng thực nhàn, bằng không cũng sẽ không tới nơi này cảm thán xuông.

"Xới hết đất trống chưa? Bón phân cho hoa hồng Thiên Diệp chưa? Đi xem cây ăn quả chưa? Trồng mới...."

Lạc Vân Thanh hỏi tới cái nào nhóm người trước mặt này đều cúi đầu xuống một phân, cái này không cần bọn họ nói cũng biết chắc chắn là bọn họ chưa làm.

Cái gì cũng chưa làm còn dám ở chỗ này tán gẫu?!

Nếu không phải hiện tại còn ở thời gian nghỉ, Lạc Vân Thanh ngượng ngùng nuốt lời thu hồi kỳ nghỉ, cậu chắc chắn sẽ cho mỗi người một đá, xem bọn họ còn rảnh rỗi đến đau bi không có việc gì làm đua đòi tìm chuyện hay không.

"Phòng của các anh trang trí xong chưa?" Xoa xoa cái trán, Lạc Vân Thanh thay đổi một đề tài khác.

"Cũng gần xong rồi, phòng của tôi chỉ còn lại một ít đồ trang trí chưa chuyển tới đây."

"Tôi thì chưa, phòng tôi chưa làm gì hết, thiết kế sư kia làm chậm muốn chết, hôm nay mới đem bản vẽ thiết kế làm xong, nhưng hắn nói ngày mai hắn mới có thể đem thứ tôi yêu cầu tới đây làm, nhưng tôi cũng không biết phải làm tới khi nào."

"Tôi thì làm xong rồi, hiện tại thiết kế sư còn đang trong phòng, đợi lát nữa tôi đi xem, không có vấn đề gì thì ngày mai có thể vào ở."

"......"

Lạc Vân Thanh: "......"

Có lẽ đây đều là một đám · thổ hào đi.

Tuy lúc trước cũng có chút ý thức được bản thân tuyển được một đám công nhân thổ hào, nhưng giờ phút này nghe nội dung bọn họ thảo luận, Lạc Vân Thanh mới khắc sâu ý thức được  công nhân của mình thổ hào thành cái dạng gì.

Hơn nữa...... bọn họ còn có người đã trang trí xong, còn chưa thấy ai xin tài chính mình đâu!

Lạc Vân Thanh thực vô ngữ, cảm thấy đám công nhân này rất có độc.

Có điều nếu cậu đã đem chuyện "có thể xin 30.000 đồng liên bang tài chính" nói ra, vậy chắc chắn sẽ không ăn chặn số tiền này, cho nên đợi lát nữa vẫn là đem số tiền này phát tới tài khoản của bọn họ đi?

Tuy thực sự giống như muối bỏ biển, bọn họ cũng không nhất định sẽ để ý, dù sao nghe bộ dạng thảo luận đầy thổ hào của bọn họ, đừng nói 30.000 đồng Liên bang phí trang trí, có lẽ trên thực tế 300.000 đồng Liên bang làm phí trang trí cũng không nhất định là đủ đâu!
Bình Luận (0)
Comment