Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 113

"Cậu thật sự có thể trông được Henry sao?" Lúc chia tay Lạc Vân Thanh có chút lo lắng hỏi.

Lo lắng sốt ruột nhìn thoáng qua người nào đó còn chưa trông trẻ một mình lần nào cũng đã bắt đầu khẩn trương thì loại cảm giác lo lắng này càng nặng.

Cũng không phải cậu lo Leonard sẽ để lạc mất Henry, mà là sợ hai người không ở chung được, sau đó ở trước mặt công chúng....

Ngẫm lại đợi lát nữa có lẽ xuất hiện bộ dáng người khóc ta gào Henry, vò đầu bứt tai Loenard, Lạc Vân Thanh nhịn không được có chút muốn cười, cuối cùng thật đúng là cười ra tiếng.

Là một người nổi tiếng, tài khoản Thiên Bác có mấy chục triệu fan, loại địa phương tụ tập người trẻ tuổi như công viên trò chơi này sao có thể không có ai biết Lạc Vân Thanh, hoàn toàn ngược lại, bởi vì Lạc Vân Thanh ngoài giá trị sắc đẹp còn có giá trị may mắn, người biết cậu khỏi cần phải bàn, vừa cười, mọi người liền ngây người lặng lẽ nhìn cậu.

Mặc kệ là xem phát sóng trực tiếp hay là xem ảnh chụp, ấn tượng đầu tiên của công chúng đối với cậu chính là giá trị sắc đẹp cao, cho nên mấy chục triệu fan ít nhất có một nửa là fan nhan khống, nhưng bọn họ không nghĩ tới Lạc Vân Thanh trong ảnh đẹp thì cũng thôi, người thực cư nhiên còn đẹp hơn cả ảnh chụp!

Ánh mắt linh động phong tình kia là ảnh chụp không có khả năng thể hiện ra được.

Nhưng cũng may mọi người đều còn lý trí, biết Lạc Vân Thanh không thích bị người vây xem, cho nên tất cả mọi người cực lực khắc chế bản thân, không hy vọng mình là nguyên nhân gây nên oanh động.

Chỉ là khắc chế thì khắc chế, ánh mắt nóng như lửa kia của đoàn người lại không thể che dấu được, mọi người đều đang đợi ai sẽ là người đầu tiên tiếp cận cậu, chỉ cần có người thứ nhất thử ăn cua, người thứ hai thứ ba chắc chắn sẽ xuất hiện, cuối cùng trở thành hiện trường truy tinh cũng không kỳ quái.

Dù sao đây cũng là nhìn thấy người nổi tiếng ngoài đời thực mà!

Cơ hội như vậy cũng không nhiều lắm!

Nhưng cho dù hiện tại mọi người còn chưa đi qua, nhưng người mở phát sóng trực tiếp cùng máy quay phim cũng không ít.

Cảm nhận được mọi người "nhiệt tình", Lạc Vân Thanh cũng không dám trụ lâu, hừng hực vội vã dặn dò Leonard một vài việc, cùng hắn thương lượng một phen liền rời đi. Hai người bọn họ đến Đế Đô cũng không phải như Edward nghĩ chỉ ăn với chơi, mà là có việc chính sự phải làm.

Mấy vị giáo sư học viện Liên bang đệ nhất đều đang tìm Lạc Vân Thanh, nói cậu có rảnh thì tới trường học một chuyến, nếu giáo sư đã nói như vậy, Lạc Vân Thanh không có khả năng thẳng thừng từ chối, sau đó để mấy vị lão giáo sư đi Hải thị tìm mình? Cho nên chỉ có thể tự mình lại đây.

Sau đó nhân tiện nhớ tới cái môn bị trượt kia của Leonard, nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định để hắn mang theo Henry chơi một ngày, gia tăng một chút kinh nghiệm ứng phó trẻ con, gia tăng tỷ lệ đỡ phải thi lại.

Thừa dịp Lạc Vân Thanh rời đi mang theo chú ý của người khác, Leanard cũng hỏa tốc rời khỏi hiện trường. 

Tuy vì vấn đề khí tràng cá nhân, đến nay không ai dám sau khi nhận ra hắn cứng rắn muốn tới trước mặt hắn xem hắn làm cái gì, nhưng cảm giác luôn bị người nhìn chằm chằm cũng đủ đau bi, càng không cần phải nói tới những người đó lại còn "không cẩn thận" chụp nhầm cả ngươi, phát sóng trực tiếp cũng "không cẩn thận" dính hình ảnh ngươi vào.

Nếu là ngày thường Leoanrd cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng hôm nay hắn chính là phải trông Henry tên nhóc con này, bị người chụp tới hình ảnh như vậy một đời anh danh của hắn phải làm sao bây giờ?

Cho chó ăn sao?

Có "lớp vỏ bọc thần tượng thần tượng", Leoanrd khẽ yên lặng trở về xe huyền phù, thay một bộ quần áo khoác đen dài, đeo lên một cái kính và mũ cùng hệ liệt, thậm chí còn quàng một cái khăn cổ, đem mặt che hơn phân nửa, thoạt nhìn hắn giống như là nam sinh sợ lạnh, nam sinh viên tuy không thấy nhiều lắm, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể thấy.

Có lẽ do nguyên lý dưới ánh đèn là bóng tối, hoặc là vì Leonard quá bình tĩnh, rõ ràng không ngụy trang bao nhiêu hắn dùng bước chân thản nhiên đi trên đường, chính là khiến người không thể tưởng tượng được đây là Leonard bọn họ muốn tìm.

Người tìm hắn nhìn hắn bọc kín từ trên xuống dưới cũng nhìn nhiều vài cái, sau đó ở trong lòng cảm thán một câu dáng người thật tốt, liền dời đi đôi mắt, tiếp tục tìm người, còn Henry bên cạnh hắn?

Này có gì hiếm lạ, tới công viên giải trí đa số đều là người lớn mang theo trẻ con, mà ở khu vực trẻ em bên này? Vậy càng không phải nói, đã nói là khu vực trẻ em, không dẫn theo trẻ em ngươi còn không biết xấu hổ mà tiến vào sao?

Ngoan ngoãn oa ở trong lòng ngực Leonard, Henry nắm lấy khăn quàng cổ của hắn nghịch nghịch một chút.

Ngón tay mập mạp nơi này chọc chọc nơi kia chọc chọc, nhưng rất nghe lời không chạm vào kính và mũ của hắn.

Leonard tự mang theo đặc hiệu ngậm miệng, Henry hoạt bát ở chung với hắn cảm giác có chút buồn bã, mặc kệ hỏi cái gì đều nói không cần, khiến cho đầu Leonard căng thẳng không thôi. Này là chuyện gì xảy ra?!

"Nhóc muốn ngồi vòng quay ngựa gỗ không?"

Dựa vào ưu thế chiều cao, Leonard liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên vòng quay ngựa gỗ bên kia ngồi đây trẻ con, cho nên đây...có lẽ là hạng mục trò chơi trẻ con thích nhất?

Nào biết vừa mới nói ra, Henry nghe được vòng quay ngựa gỗ liền khinh thường bĩu môi, cảm thấy loại trò chơi vòng quay ngựa gỗ không có tính khiêu chiến này chỉ có tiểu nữ hài mới thích ngồi, nhưng dưới "dâm uy" của Leonard, Henry không dám phản bác đề nghị của hắn, cuối cùng chỉ có thể vẻ mặt không cao hứng chơi vòng quay ngựa gỗ.

Trẻ con không nói, Leonard thật sự không phát hiện nhóc không cao hứng, cho là nhóc đồng ý, còn cảm thấy hôm nay Henry thực an tĩnh, an tĩnh đến có chút không giống nhóc.

Nhưng có lẽ do thời tiết hôm nay tương đối lạnh, cho nên đứa nhỏ mới  không muốn nhúc nhích, tự nhận là tìm được nguyên nhân Leonard đối với điều này vững chắc không nghi ngờ, còn muốn cho nhóc con này ấm lên, chơi chơi cho cơ thể nóng lên là tốt rồi.

Mỗi một con ngựa gỗ của vòng quay ngựa gỗ đều có rất nhiều đai an toàn vững chắc, cũng chính vì vậy, để càng thể nghiệm tốt hơn, khi máy móc trò chơi này khởi động, người lớn không thể đứng ở bên cạnh cùng đứa nhỏ nhà mình chơi, tất cả đều phải rời khỏi vòng bảo vệ.

Con ngựa mà Henry cưỡi kia là hắn dựa vào tính cách của Henry mà chọn, là một con ngựa gỗ Ma-li nhanh nhất trong đám ngựa xoay tròn.

Thời gian cho người lớn cũng không nhiều lắm, Leonard đem đai an toàn khớp lại hết, sau đó nhân viên công tác xác nhận lại một lần nữa các nút thắt an toàn, liền nhắc hắn ra khỏi sân khấu của vòng quay ngựa gỗ.

Đứng ở ngoài sân khấu, Leonard liếc mắt một cái nhìn chằm chằm Henry vững vàng không sai.

Nhìn con ngựa trắng của nhóc ngồi dưới máy móc điều khiển giống như sống lại kiêu ngạo lắc đầu, sau đó ra sức vung bốn cái vó nhỏ đáng yêu, không ngừng bay vọt trong quỹ đạo, phi nhanh, dùng tốc độ nhanh đuổi kịp và vượt qua ngựa con và xe bí đỏ của người khác.

Khuôn mặt vốn dĩ đang bí xị của Henry khi nhóc cưỡi ngựa vượt qua được người khác rốt cuộc nhịn không được lộ ra gương mặt tươi cười đắc ý, tiếng cười giòn tan khiến Leonard không khỏi mỉm cười theo.

Thời gian trò chơi vòng quay ngựa gỗ là 15 phút, trong khoảng thời gian này toàn bộ lồng phòng hộ xung quanh đài ngựa gỗ đều sẽ khởi động, lồng phòng hộ trừ bỏ tác dụng bảo hộ ra còn có tác dụng làm bối cảnh, yêu cầu cảnh tượng không ngừng biến hóa, mà đối với những bạn nhỏ bên trong mà nói, 15 phút này tựa hồ như dụ lịch ở thế giới cổ tích, có thể nhìn thấy rất rất nhiều nhân vật đồng thoại cùng cảnh tượng thiên mã hành không, vì thế chờ tới lúc hết thời gian, tất cả bạn nhỏ phải rời khỏi đều lưu luyến xuống khỏi ngựa gỗ.

Đặc biệt là Henry, chỉ thiếu chút nữa là muốn dính cả người ở trên ngựa gỗ mà thôi!

Phải biết rằng đây là lần đầu tiên nhóc tới công viên trò chơi của tinh cầu phát triển, nhưng chính lần này khiến nhóc phát hiện công viên trò chơi ở nơi này với công viên trò chơi ở Nông nghiệp tinh hình như là hai chỗ khác nhau!

Chỗ nhóc bên kia tuy cũng có vòng quay ngựa gỗ, nhưng vòng quay ngựa gỗ bên kia không chơi vui như này, không giống nơi này, đem đồng thoại làm giống như thật.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mãn nhãn đều là hưng phấn, Henry đã sớm quên mất sợ hãi lúc trước với Leonard, nhìn Leonard mang mình tới đây, lần đầu tiên trong lòng tràn đầy vui vẻ hôn hắn một cái, sau đó hưng phấn hỏi: "Em có thể chơi một lần nữa không?"

Giọng nói non nớt khiến người không đành lòng cự tuyệt.

Leonard không nghĩ tới mình sẽ bị hôn một cái sửng sốt một hồi, sau đó nhìn thoáng qua đội ngũ xếp hàng còn có nam nhân đứng bên cạnh vòng quay ngựa gỗ, dừng một chút, thực ngay thẳng lắc đầu, sau đó như là sợ nhóc không lĩnh hội được ý tứ của mình, còn cố ý bỏ thêm một câu: "Không thể."

Vòng quay ngựa gỗ mỗi lần diễn ra trong 15 phút, một lần nhiều nhất có thể có 50 người chơi, hiện tại bên ngoài còn hơn trăm người đang đứng xếp hàng, đứng đến tối cũng không nhất định có thể chơi được lần thứ 2, như vậy còn không bằng đi chơi trò khác.

Nhưng Leonard tính vậy, trẻ con thì không a!

Nghe được Leonard vô tình cự tuyệt, hiếm khi cảm thấy bản thân thích hắn Henry tức đến "oa" một tiếng khóc lên.

Dưới cái nhìn khinh bỉ của đám người Leonard không biết làm gì bế lên Henry, nhưng hoàn toàn không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể căng da đầu ý đồ giảng đạo lý với nhóc.

Cũng may Henry không phải một đứa nhỏ không hiểu đạo lý, khi Leonard năm lần bảy lượt trình bày vì sao không thể cuối cùng dừng lại tiếng khóc thút thít, nhưng cái mũi vẫn nghẹn ngào hít hít, hốc mắt hồng hồng, nhìn bộ dáng ủy khuất của nhóc thực đáng thương.

Khiến người vừa nhìn liền ê ẩm trong lòng, hận không thể đồng ý với nhóc.

"Anh mang nhóc đi chơi trò khác còn vui hơn." Thanh âm có chút cứng đờ của Leonard vang lên.

"Thật chứ? Anh không gạt em?"

"Không gạt nhóc."

"Vậy chúng ta ngoéo tay." Henry chu chu cái miệng hồng hồng, hoài nghi nhìn hắn một cái, rất có thần sắc nếu ngươi không ngoéo tay đó chính là gạt ta.

Đối với cái này Leonard có thể nói gì? Chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi sau đó vươn tay câu lấy ngón tay nhỏ bé của nhóc con lắc lắc vài cái, cuối cùng còn phải cùng nhóc "đóng dấu" một cái, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không lừa nhóc.

Trẻ nhỏ như trời tháng sáu, thay đổi bất thường, này thì tốt rồi, vừa ngoéo tay xong, tâm tình Henry lập tức chuyển từ âm u sang nhiều mây, từ nhiều mây sang trời quang mây tạnh, lúc sau còn cười với hắn một cái, không có nhìn thấy khuôn mặt nhỏ ủy khuất vừa rồi nữa.

Ghé vào lưng Leonard, lần đầu tiên hưởng thụ loại cảm giác nhìn từ trên cao này, nhóc con đảo mắt nhìn khắp nơi, chờ nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của người khác càng thúi không chịu được.

Nhưng mà...chờ tới khi nhóc nhìn thấy một đứa trẻ khác ngồi ở trên vai một người nam nhân nhìn nhóc liền đến lượt nhóc hâm mộ người ta.

"......"

"Leonard ca ca."

"Ừ?"

"Em có thể ngồi giống như bạn kia không?"

Theo ngón tay Henry chỉ, Leonard nhìn thấy đứa bé kia hai chân tách ra ngồi ở đầu vai người lớn lập tức hiểu ra, một phen đem Henry nhấc lên cao, sau đó tách hai chân nhóc ra, bắt lấy hai cánh tay béo mập của nhóc để nhóc hưởng thụ một kiểu ngồi giống thế.

Vì Leonard cao hơn ba đứa nhỏ kia, cho nên gián tiếp Henry cũng cao hơn đứa bé kia một cái đầu, trở thành người cao nhất trong đám người, trẻ con cũng có tâm lý ganh đua, nhìn thấy mình trở thành người cao nhất, Henry trộm cười lên tiếng.

Hai cái chân béo mập lúc lắc, hai mắt nhìn chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một chút.

Di? Cái kia là....

Nhìn đồ vật cách đó không xa Henry hưng phấn tru lên một tiếng, bất chấp mình còn đang ngồi trên đầu vai Leonard, vươn hai cánh tay béo mũm mĩm, hưng phấn chỉ vào chùm bóng bay cách đó không xa, mắt to tròn xoe khát vọng nhìn bóng bay heo con màu hồng phấn cùng heo con màu xanh lam.

"Leonard ca ca, em muốn cái kia!"

Hả? Cái kia?

Cái kia là cái nào?

Theo ngón tay của Henry, quay đầu lại, nhìn hai con heo bóng bay bay trên trời không thể hiểu được kia, Leonard trầm mặc một lát đi qua, cái gì cũng chưa hỏi, yên lặng mà mua hai con heo bóng bay đó.
Bình Luận (0)
Comment