Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 168

Leonard nói được thì làm được, khi thi cử gần tới hắn quả nhiên mang Lạc Vân Thanh đi tới đại trạch Horae gia tham quan "phòng cất giữ mô hình" của hắn.

Đủ loại kiểu dáng mô hình tinh hạm và mô hình phi thuyền vũ trụ được người cẩn thận đặt trưng bày ở quầy thủy tinh, chỉnh chỉnh mấy mặt tường đều có tủ trưng bày khiến gian phòng vốn không nhỏ này lập tức trở thành thiên đường mơ ước trong lòng của nhóm trạch nam và người yêu thích mô hình.

Giới hạn, không xuất bản nữa, giới hạn, không xuất bản nữa....

Có được một căn phòng toàn mô hình phiên bản giới hạn, không xuất bản nữa là cái thể nghiệm như thế nào?

Lạc Vân Thanh hiện tại có thể thực chịu trách nhiệm nói cho ngươi, đó chính là cảm giác giống như mình đang nằm mơ!

Sờ sờ cái mô hình này lại sờ sờ cái mô hình kia, tuy vừa mới bắt đầu tiếp xúc với động không đáy mô hình này không bao lâu, nhưng có đi tìm đọc tư liệu khiến Lạc Vân Thanh thực dễ dàng phát hiện mấy mô hình mà Leonard cất chứa này tất cả đều là trân phẩm bị đưa giá lên trời ở trên mạng.

Một mô hình một căn hộ cũng không phải nói đùa! Bảo thủ mà nói có lẽ căn phòng mô hình này của Leonard có giá trị bằng cả một khu biệt thự ấy chứ!

May mà đây là nam nhân của mình!

Nhìn Leonard đứng dựa vào cửa phòng mỉm cười nhìn mình, Lạc Vân Thanh lòng vui như nở hoa, hiện tại những mô hình giá trị liên thành này cũng có thể tùy tiện để mình chơi!

......

"Leonard anh nói thật?"

"Đương nhiên."

"Em....vẫn là thôi, anh cũng không đem toàn bộ mô hình đưa cho em, anh nguyện ý chia sẻ cho em chơi là được rồi."

Tuy Leonard muốn đem 1 phòng mô hình không xuất bản nữa đưa cho cậu, nhưng Lạc Vân Thanh nghiêm túc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là từ chối.

Có lẽ mọi người đều từng có thể nghiệm như vậy: Khi thích một đồ vật gì đó đúng là phi thường thích, đối với nó ngươi thậm chí còn mất ăn mất ngủ, nhưng độ tích cực như vậy thường không được liên tục bao lâu!

Cho nên hiện tại đúng là cậu rất thích mô hình, nhưng ai có thể bảo đảm bản thân có phải chỉ là ham thích nhất thời hay không?

Mà nơi này của Leonard có nhiều phiên bản không xuất bản nữa như vậy đủ để chứng minh sự nhiệt tình yêu thương của hắn với mô hình, bằng không cũng không sưu tập được nhiều như vậy.

Dù sao người có thể mua mô hình giá cao thì không thiếu tiền, nếu không phải xảy ra chuyện gì cấp bách cần dùng tiền, ai mà muốn bán đi đồ trong lòng mình dược đây.

Cho nên cho dù là người có tiền có thế, muốn trong thời gian ngắn sưu tập những thứ không xuất bản này cũng rất khó, dù sao có những thứ không phải có tiền là có thể mua được, đặc biệt là những phiên bản mười mấy năm không xuất bản nữa, hoặc là những phiên bản giới hạn.

"Tặng cho em." Leonard không cho từ chối, cố chấp muốn đem tất cả mô hình đều cho Lạc Vân Thanh.

Lạc Vân Thanh do dự: "Anh không cần miễn cưỡng, đây cũng là đồ vật mà anh thích."

Leonard: "Anh không miễn cưỡng, em so chúng nó quan trọng hơn nhiều."

Lạc Vân Thanh: o(*▽*)q

Đáng xấu hổ tâm động rồi!

Cậu cũng biết đại đa số những người chơi mô hình là dùng thái độ gì để đối đãi với những trân phẩm đó của mình, Leonard đem những thứ này cho cậu nói lên điều gì?

Nói lên ở trong lòng hắn mình quả nhiên là quan trọng nhất!

Nghĩ đến đây trong lòng Lạc Vân Thanh tựa như được quét mật.

Leonard: "Nếu em thích, về sau anh cho ngươi mua càng nhiều."

Lạc Vân Thanh hai mắt tỏa sáng, rụt rè một hồi nói: "Được."

Sợ Lạc Vân Thanh ngượng ngùng muốn những mô hình này, Leonard không ngừng đem mô hình trưng bày trong quầy ra đặt vào trong lòng ngực cậu, hơn nữa mỗi khi lấy một cái mô hình đều giải thích về xuất xứ của những mô hình đó với cậu, hoàn toàn nhìn không ra tư thái nước tới chân mới nhảy.

Mà Lạc Vân Thanh sẽ thật cảm thấy ngượng ngùng? Xin lỗi! Thật đúng là sẽ không!

Cậu và Leonard về sau chắc chắn là sẽ kết hôn, những thứ này là tài sản chung của cậu và Leonard! Cho nên nói cách khác những mô hình hiện tại không phải của cậu về sau cũng sẽ là của cậu! Cho nên còn không phải là cậu muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó sao~~

Thẹn thùng? Không tồn tại.

Nghĩ tới đây, thái độ của Lạc Vân Thanh với Leonard cứ gọi là tốt không chỗ chê, giống như hầu hạ đại gia mà phục vụ hắn một ngày, bưng đồ ăn đưa nước, lời ngon tiếng ngọt không cần tiền hướng về phía hắn, khiến Leonard âm thầm hạ một cái quyết định trong lòng về sau phải thường xuyên mua mô hình!

......

Nếu hỏi Lạc Vân Thanh hôm nay việc cậu làm nhiều nhất là gì, không cần cậu trả lời Leonard sẽ tới trả lời cho ngươi: Chụp ảnh!

Làm người mẫu mấy tiếng liền, chụp vô số ảnh, cuối cùng Lạc Vân Thanh cảm thấy mỹ mãn chọn mấy tấm mình thích đăng lên Thiên Bác, để lại đầy đất thán phục kinh ngạc sau đó vô cùng cao hứng đi làm bữa tối.....

"Mịa nó, thằng nhóc này CMN trong nhà có mỏ quặng sao? Ai có thể nói cho ta những thứ này là gì? Ảnh photoshop sao?""

"Lạc Vân Thanh còn phải dùng ảnh photoshop? Tiểu ca ca vẫn là tiếp thu hiện thực đi, tuy hiện thực này rất là khiến người khó có thể tiếp thu, cũng khiến người rất khó chịu, trong tủ kính kia là mô hình sao? Ta có thể thực khẳng định nói cho ngươi là không phải! Đó là một cái loạt căn hộ, một khu biệt thự!"

"Ta đã từng cảm thấy có 2 cái ba năm trước không xuất bản nữa, 1 cái mười năm trước là bản giới hạn mô hình tinh hạm đã là người trâu bò nhất trên thế giới, hiện tại ta chỉ muốn nói, cáo từ, là tại hạ thua."

"Xác nhận đã xem kỹ, là người trong nhà có mỏ quặng! Mấy mặt tường đều là tủ kính trưng bày [ dở khóc dở cười ], phòng sưu tập của người có tiền đều khiến cho chúng ta cảm thấy giống như cửa hàng bách hóa sao?"

""Lầu trên đừng nói đùa, cửa hàng bách hóa nhà ai trâu bò như vậy! Trong này bao gồm mô hình bản giới hạn, bản không xuất bản nữa, bản cao cấp, bản kỷ niệm..., ngay cả bình thường nhất cũng là bản sưu tập bìa cứng, tuổi tác đại khái là 20 năm trước đến bây giờ, bấm ngón tay tính toán, đây là đồ chơi bắt đầu mua từ lúc còn trong bụng mẹ  sao (> <)

"Tiến vào giới sao Lạc đại đại? Trở thành hoa tiêu (người dẫn đầu) của chúng ta đi! Cậu không cần làm gì hết, đúng giờ đăng lên ảnh chụp hoặc là video là được, quỳ cầu vào giới! Đến từ thỉnh cầu của một tiểu trong suốt trong giới mô hình.""

"Giới mô hình muốn quật khởi? Chẳng lẽ chúng ta đang chứng kiến một thời đại mới? Vui vẻ đến xoay vòng vòng~"

"Hâm mộ mấy người có thể chơi mô hình, đâu giống đám người nghèo chúng ta cũng chỉ có thể chơi mấy món đồ chơi. Khi nào ta cũng có thể tích cóp tiền mua một cái mô hình tinh hạm máy bay và tàu thuyền đây, cũng không cầu bản sưu tập, bản giới hạn, không xuất bản, bản cao cấp gì đó, chỉ cần một cái bản bình thường là được!""

"......"

Bởi vì đăng lên là thứ mình yêu thích, Lạc Vân Thanh cơm nước xong cố ý chạy lên Thiên Bác xem người khác bình luận.

Kết quả bên dưới mấy tấm ảnh mình đăng lên kia đều có người đăng lên mô hình máy bay và tàu thuyền và hạm mẫu.

Bên trong không thiếu mô hình vài chục năm trước, trăm năm trước không xuất bản nữa, điều này khiến mọi người khiếp sợ đến chết rồi!

Mô hình cổ xưa đại thể tạo hình cổ điển, rất giống với tinh hạm, phi thuyền vũ trụ hiện thực trăm năm trước mà Lạc Vân Thanh nhìn thấy trong sách lịch sử.

Trong đó lâu đời nhất chính là một cái mô hình tinh hạm gần 200 năm, giống như đúc với chiếc tinh hạm dân dụng đầu tiên đang được trưng bày ở viện bảo tàng Liên bang, tuy so với mô hình tinh hạm hiện tại mà nói nói có vẻ rất xấu, nhưng ai cũng không thể phủ nhận giá trị lịch sử của nó!

Nhìn thấy cái tinh hạm cực kỳ có giá trị lịch sử này Lạc Vân Thanh nhịn không được share nó lên Thiên Bác!

Thiên Bác của Leonard thiết lập chú ý đặc biệt, cho nên khi Lạc Vân Thanh đăng Thiên Bác hắn lập tức nhìn thấy, click mở ra xem, trầm ngâm một lát bắt sai trọng điểm: "Em muốn cái mô hình này?""

Rất có vẻ em nói muốn anh liền mua về cho em!

Lạc Vân Thanh quay đầu, buồn cười nhìn hắn: "Đây là đồ gia truyền ông nội người ta để lại cho hắn, người ta không bán.""

Leonard: Đó là tiền đưa không đúng chỗ!

Hơi chút suy nghĩ cậu liền biết hắn đang nghĩ cái gì, Lạc Vân Thanh cảnh cáo: ""Em nói cho anh biết, anh đừng giấu em đi mua mô hình nhà người ta, mô hình này đối với nhà bọn họ mà nói rất có ý nghĩa kỷ niệm, là đồ cổ có thể truyền cho con cháu, hơn nữa em thích mô hình còn chưa tới trình độ si mê, hiện tại chỉ là vừa mới bắt đầu tiếp xúc mới cảm thấy khá thú vị, mỗi một nam sinh đều có thời điểm như vậy?""

Leonard cố chấp nói: "Nhưng em cảm thấy thú vị, hơn nữa anh có thể cùng người khác mua."

Lạc Vân Thanh: "......" Mất công mấy lời mình vừa nói thành ra vô ích?

"Em cũng không biết bản thân có thể vẫn luôn thích những mô hình này hay không, có lẽ đây chỉ là một đoạn thời gian yêu thích của một nam sinh? Qua một thời gian liền sẽ khôi phục bình thường?"

"Hoặc có thể đây là nhất thời si mê? Cũng không đúng, cũng có khả năng sẽ thích thật lâu thật lâu...... Thôi anh cũng đừng quản em." Nói một hồi Lạc Vân Thanh cũng không biết  mình đang nói cái gì nữa.

"Được, nhưng nếu em thật sự thích nó nhất định em phải nói cho anh."" Leonard thận trọng nói với cậu.

Lạc Vân Thanh: "...... Cảm ơn?"

Em thích có thể tự mình mua.

Tuy đối với lời nói của Leonard có chút vô ngữ, nhưng nhìn thấy thái độ của Leonard nhất định muốn mua mua mua cho mình cậu vẫn rất là vui vẻ.

Dù sao thái độ của Leonard như vậy chứng tỏ trong lòng hắn có cậu!

Tuy rằng nguyện ý mua mua mua đồ cho bạn lữ không đại biểu hắn yêu bạn lữ hắn, nhưng nếu có tiền còn không muốn mua mua mua cho bạn lữ của mình vậy hắn nhất định không yêu bạn lữ của hắn, ít nhất không có nặng bằng tiền!

...........

Vì Leonard phải về trường đi thi, hai người ở Horae đại trạch ngây người một ngày, ngày hôm sau khởi hành rời đi, trước khi đi Lạc Vân Thanh còn cố ý mang đi hai cái mô hình mình thích.

Trở về chưa tới hai ngày chính thức bước vào kỳ thi cuối học kỳ của trường học.

Ở trong ký túc xá Lạc Vân Thanh thấy Leonard bởi vì mình mà không có tâm tư đi ôn tập, nghiêm khắc tỉnh táo lại hành vi ảnh hưởng người khác của mình, quyết đoán cự tuyệt Leonard giữ lại chạy tới Phúc trang.

Vì thế ở phúc trang bận rộn mệt như chó Lưu Cảnh Huy cuối cùng cũng gặp được tiểu lão bản đã lâu không thấy.

Hắn châm chọc vị "khách quý" trước mặt mình: "Tiểu lão bản cậu cuối cùng cũng nhớ tới mình còn có cái sản nghiệp là Phúc trang này rồi sao?"

Lạc Vân Thanh có chút chột dạ, dù sao cậu chẳng quan tâm liền đem Phúc trang vừa bước vào giai đoạn đầu ném cho hai người vốn dĩ tới Phúc trang để điều dưỡng thân thể Lưu Cảnh Huy và Úc Tuyên đúng là không đúng lắm.

"Không phải là do tôi bị giáo sức bắt tới viện nghiên cứu hay sao? Học kỳ này cơ hồ không được ra ngoài, hiện tại kết thúc nghiên cứu tôi liền lập tức chạy tới đây hỗ trợ."

"Thật sao?" Lưu Cảnh Huy hoài nghi, nhưng  hắn cũng không có  chứng cứ chứng minh khi mình đang bận việc thì lão bản lại lười biếng.

"Đương nhiên là thật." Lạc Vân Thanh chỉ kém chỉ tay lên trời mà thề.

"Vậy tin cậu một lần." Lưu Cảnh Huy lẳng lặng nhìn cậu biểu diễn, bình thản nói ra câu ngay cả mình cũng không tin.

Lạc Vân Thanh thử nói: "Ách...... vậy...... Cảm ơn?"

Lưu Cảnh Huy "xuy" cười một tiếng, nhìn kỹ cậu một cái, cho qua việc này.

"Tiểu lão bản hôm nay đại giá quang lâm là muốn biết cái gì?"

Quả nhiên vẫn là Lưu Cảnh Huy hiểu Lạc Vân Thanh, tìm được công nhân đáng tin cậy  Lạc Vân Thanh hiện tại có thể nói là không có việc thì không đăng tam bảo điện, nếu không phải có việc, có lẽ thật đúng là không nhớ tới về Phúc Trang.

Lạc Vân Thanh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn trời nhìn đất chính là không nhìn hắn, cuối cùng dưới trạng thái cười như không cười của Lưu Cảnh Huy vẫn là hỏi ra việc mà mình muốn biết nhất kia: "Ách, tôi muốn hỏi đám rượu hoa chúng ta ủ kia anh bán đi chưa?"

Vốn dĩ trong tay đang quay bút viết "bộp" một cái bị hắn đập xuống, Lạc Vân Thanh ngẩng đầu, chỉ thấy biểu tình của Lưu Cảnh Huy vốn đang dần  bình tĩnh lại trở nên ngoài cười nhưng trong không cười.

"Đám rượu hoa ủ trước kia? Rượu hoa đã ra lò tới lượt thứ ba rồi, tiểu lão bản cậu hiện tại mới hỏi tới có vẻ có chút muộn thì phải?"

Hiện tại hắn đã không phải kẻ công tác cuồng trước kia!

Nghĩ tới bản thân là một người muốn dưỡng bệnh giúp Lạc Vân Thanh xử lý toàn bộ Phúc trang, vội đến mức còn không có thời gian yêu đương với Úc Tuyên, Lưu Cảnh Huy nhịn không được phát điên!
Bình Luận (0)
Comment