Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 67

Trong ba loại giống cây, cây đào và cây quế hoa Bulma gửi tới phẩm chất hiển nhiên tốt hơn mua từ công ty hạt giống, khác với bộ dáng sống không bằng chết của cây Rhino, tuy đã trải qua một quãng đường vận chuyển dài, nhưng những cây đào, cây quế hoa giống này vẫn còn rất tinh thần.

Đương nhiên đây cũng là bởi vì Lạc Vân Thanh lén lút làm một lần "khai thông" cho những cây giống này, vì thế khiến cho đám cây vốn không tồi liền càng có vẻ sức sống dào dạt, nhưng cây Rhino thì cậu không dám động vào, dù sao cái cây giống kia thoạt nhìn quá yếu, nếu hiện tại liền "khai thông" cho nó, vậy không khỏi quá rõ ràng, thật muốn động tay chân thì cũng phải chờ tới sau khi trồng trọt mới có thể.

Lạc Vân Thanh lựa chọn trồng cây hoa đào và quế hoa ở sau núi, chính là nơi dựa lưng vào trấn Vân Quế, nơi đó dốc thoải, thích hợp trồng cây.

Vì chỉ cần đủ thời gian, cây hoa đào có thể lớn lên rất cao, cho nên khoảng cách hố trồng cây hoa đào phải xa một chút, mà cây quế hoa thì khác, vì bản thân cây quế hoa chính là loại cây nhỏ, đám cây trên tay Lạc Vân Thanh này lại còn là giống cây quế loại nhỏ, cùng lắm chỉ có thể cao tới 2 mét, cho nên khoảng cách giữa các gốc cây cũng không cần xa lắm.

Đào hố có thể dùng máy móc, nhưng gieo trồng chỉ chỉ có thể sử dụng nhân công, dù sao cây non còn mảnh mai, dùng máy móc dễ bị thương đến rễ, cho nên chỉ có thể dùng tay từng cây từng cây trồng xuống hố đã đào sẵn, sau đó lại dùng máy xúc loại nhỏ lấp đất, đương nhiên nếu ngươi có đủ nhân thủ thì lấp hố cũng có thể dùng lao động sống.

100 cây hoa đào cùng 50 cây hoa quế cũng không coi là nhiều, Lạc Vân Thanh và Edward hai người có thể làm, bận việc nửa ngày cũng trồng xong, nhưng như vậy cũng chưa coi là xong việc, trồng xong hai người còn phải tưới dịch dinh dưỡng bổ sung chất cho đất cho từng gốc cây, như vậy mới coi là xong việc.

Nhìn đám cây giống trước mắt, Lạc Vân Thanh mệt mỏi chống eo, vặn vẹo trái phải thả lỏng.

Đứng ở chỗ cao nhìn ra xa, Lạc Vân Thanh phát hiện còn chưa xây dựng tường bao, từ phía sau núi Phúc Trang thật sự có thể nhìn toàn cảnh trấn Vân Quế không sót một cái gì. 

"Chờ thêm hai ba năm nữa nơi này chắc chắn sẽ rất đẹp." Edward tùy ý ngồi dưới đất, nhìn trấn Vân Quế dưới chân núi, tưởng tượng nơi này hoa đào nở rộ, khắp núi đều là màu hồng nhạt rực rỡ, lúc ấy chắc chắn sẽ khiến người trấn Vân Quế khiếp sợ.

"Đương nhiên ạ!" Lạc Vân Thanh tự tin tràn đầy nói.

Không chỉ có hoa đào, chờ thêm một thời gian nữa Lạc Vân Thanh còn xây dựng một bức tường bao cùng đại môn cổ xưa trang nghiêm, dưới cánh cổng là bậc thang bằng đá uốn lượn thẳng tới trấn Vân Quế, nghĩ tới cảnh tượng này Lạc Vân Thanh liền cảm thấy thật cao hứng, đây là cảnh đẹp cậu muốn, cậu tin sẽ không ai có thể kháng cự được, có lẽ cho đến lúc này trấn Vân Quế còn vì một cảnh cổ xưa dào dạt này mà càng thêm khiến người khó quên!

Lạc Vân Thanh nghĩ không sai, vài năm sau trấn Vân Quế đúng là bởi vì này một cảnh đẹp này lại lần nữa nghênh đón kỳ ngộ hiếm thấy mà phát triển, cũng khiến cho bất động sản ở trấn Vân Quế càng trở nên tranh nhau mà mua, có thị trường vô giá, khiến cho những người đi theo Lạc Vân Thanh ở trấn Vân Quế buôn bán lại lần nữa kiếm đầy bồn đầy bát, đương nhiên những thứ này là nói sau, tạm thời không đề cập tới.

..................

"Đi thôi Vân Thanh, chúng ta còn có 50 cây Rhino  cần trồng nữa." Nghỉ ngơi nửa giờ, sau khi cảm thấy không còn mệt như vậy nữa, Edward dẫn đầu đứng dậy rời đi, dù sao trong lòng hắn còn đang nhớ mong cây ăn quả Rhino.

Đương nhiên hắn có nghe nói tới cây Rhino, nhưng nói thực đúng là chưa trồng qua, cũng không thấy ai trồng qua, nhưng nhìn thoáng qua cây Rhino, hắn phát hiện cây này không hổ là chủng loại mảnh mai sang quý, quả thực quý giá không chịu được, những cây giống này thoạt nhìn tất cả đều có bộ dáng sống không bằng chết.

Đúng là tồn tại khiến người phát sầu, trồng 50 cây này xuống cũng không biết sống được 5 cây hay không.

"Chú Edward đừng lo lắng, Hải thị chính là một trong những nơi sinh sống của cây Rhino, cho nên chắc chắn sẽ sống, hiện tại cháu chỉ lo những cây đào và quế hoa này, không biết có thể sống được toàn bộ hay không." Lạc Vân Thanh vừa đi vừa trải thảm cho những lời muốn nói phía sau của mình.

Quả nhiên, Edward nghe được hai chữ toàn bộ liền lắc đầu, trong lòng cảm thán trẻ nhỏ chính là trẻ nhỏ!

Sao có thể toàn bộ có thể sống chứ, nếu cây giống mà dễ dàng sống như vậy thì rau quả ở Liên Bang cũng sẽ không đắt như vậy.

"Đúng là đứa nhỏ ngốc, còn toàn bộ nữa chứ, có thể sống sáu phần đã không tồi rồi, chờ thêm mấy tháng, chú tìm nhiều chút cây giống lại đây cho cháu, bị chết thì nhổ đi trồng cây mới."

"Nhưng may là cháu chỉ muốn trồng hai loại cây này, nếu muốn loại khác thì thật đúng là không có biện pháp, chủng loại cây giống ở tinh cầu chúng ta vẫn là quá ít."

Hiện tại tinh cầu Nông nghiệp cơ bản phân công rõ ràng, để gieo trồng có hiệu quả nhất, những tinh cầu gieo trồng đều là những nông phẩm tối ưu của địa phương đó, nhưng ngay cả như ậy, nông phẩm thực vật trồng vẫn thực khó sống, tỷ lệ sống cùng với năng suất cũng không cao, cho nên trong trong sách sử miêu tả những loại cây có thể tùy tiện trồng ở bất cứ nơi nào thực khiến người hâm mộ.

Tuy Edward không nói với Lạc Vân Thanh, nhưng Lạc Vân Thanh cũng biết hơn 100 cây hắn đưa cho cậu này đúng là hắn cùng Bulma hai người tốn hơn 2 tháng mới tìm được, trong đó cũng chịu không ít ân tình của người, bằng không trong lúc nhất thời nơi nào có thể tìm được giống cây chất lượng tốt như vậy.

"Chú Edward không cần đâu ạ, chú thím đã vì chuyện của cháu tốn nhiều tinh lực như vậy, cháu không thể không biết ngại lại phiền toái hai người nữa." Lạc Vân Thanh vẻ mặt xấu hổ, kỳ thực cậu cũng biết giống cây tốt không dễ tìm, mười hai mươi cây còn được, lại nhiều thêm liền không được, nhưng cậu cũng không có cách nào, dù sao hai loại cây khác nhau này, người gieo trồng rất ít, công ty hạt giống cũng không có hàng tồn, hơn nữa những cây giống trữ hàng đó chất lượng cũng rất kém, cho nên chỉ có thể phiền toái hai vợ chồng họ, về sau lại tìm cơ hội đưa một cái hồi đáp.

"Hắc, có vấn đề gì to tát đâu, có thể giúp cháu chúng ta vui vẻ biết bao nhiêu, cháu ấy, đừng nghĩ quá nhiều, yên tâm." Edward chụp một cái lên vai Lạc Vân Thanh, không để bụng nói.

"......"

"Đúng rồi chú, đám cây giống này tỷ lệ sống hẳn là sẽ cao một chút, lúc trước cháu có cho thêm một vài chất vào trong dịch dinh dưỡng, những chất này sẽ xúc tiến tế bào thực vật vận động do đó xúc tiến sinh trưởng." Lạc Vân Thanh nhớ tới kế hoạch của bản thân, vì thế bắt đầu nghiêm trang mở ra hình thức nói hươu nói vượn.

Nhưng đây cũng không thể coi là nói dối, dù sao từ lúc khai giảng tới giờ, Lạc Vân Thanh liền dùng "dị năng" của mình không ngừng làm thí nghiệm, sau đó dựa vào thí nghiệm thật sự phát hiện một loại vật chất! Mà loại vật chất này thực sự có thể xúc tiến thực vật sinh trưởng, nhưng loại vật chất này cụ thể là gì cậu còn chưa tìm ra, nhưng cái này cũng không gây trở ngại cậu nói ra trước.

"A?" Edward đột nhiên quay đầu lại, rõ ràng rất là khiếp sợ!

Lạc Vân Thanh vội vàng nói tiếp: "Này chỉ là một cái cháu phát hiện, cụ thể như nào còn phải xem thực nghiệm nữa, cho nên hiện tại không chính xác được."

Edward nghe Lạc Vân Thanh giải thích thì không kinh ngạc như vậy nữa, ngược lại lý giải gật gật đầu, còn tự động tìm lý do cho hành vi vừa rồi của cậu: "Trách không được lúc trước xem cháu tưới nước còn chia thành mười mấy thùng nữa, ra là làm đối chiếu thực nghiệm."

Lạc Vân Thanh:......

Lạc Vân Thanh mỉm cười, không, kỳ thật cũng không phải như vậy!

Phân mười mấy thùng chỉ là vì lúc trước vẫn luôn nghĩ đông nghĩ tây thất thần làm cho vốn dĩ muốn đựng dịch dinh dưỡng vào một thùng lớn kết quả lại rót vào thùng nhỏ mà thôi.

Ψ( ̄∀ ̄)Ψ

Nhưng mà...đã có lý do giải thích hợp lý hơn, Lạc Vân Thanh cũng chỉ mỉm cười không nói. 

Thấy Lạc Vân Thanh mỉm cười, Edward cảm thấy cậu là chấp nhận ý nghĩ của mình, trong lòng cao hứng dùng sức vỗ vỗ bờ vai cậu, ánh mắt mang theo một tia tự hào cùng tán thưởng nói với cậu: "Cháu cái tên tiểu tử này đầu óc thực giỏi, lúc này mới vừa học đại học không mấy tháng liền nghiên cứu ra phương hướng rồi, thật là trời sinh thông minh, cháu phải học tập cho tốt nha!"

Lạc Vân Thanh mới bao lớn, mới vừa thành niên không bao lâu, nếu cậu thật sự nghiên cứu ra mấy thứ này, vậy có thể oanh động toàn bộ Liên bang!

Mang theo ảo tưởng tốt đẹp, Edward cảm thấy mình lúc này tràn ngập năng lượng, ngay cả cây Rhino thoi thóp trước mặt trong mắt hắn cũng trở nên dị thường đáng yêu.

Hai người thật cẩn thận đem cây giống Rhino trồng ở mảnh đất trống bên cạnh tòa nhà hình chữ "Hồi" (茴) kia, Edward từ ái nhìn Lạc Vân Tay cầm dịch dinh dưỡng cậu "tự chế" một bên tưới cây một bên dùng tay động vào kiểm tra cây giống, không biết có phải hắn ảo giác hay không, cứ cảm thấy Lạc Vân Thanh tưới xong những cây giống đó hình như thực sự có một tia sinh khí, không còn cho người ta cảm giác tùy thời sẽ chết giống lúc trước nữa.

Khi Lạc Vân Thanh hết sức chuyên chú "khai thông" cho cây cối, Edward đột nhiên ở bên cạnh hô một tiếng.

"Vân Thanh, cháu cứ cố gắng nghiên cứu, chú cảm thấy cháu chắc chắn có thể nghiên cứu ra thành quả."

Nghe được tiếng gọi Lạc Vân Thanh nhịn không được lảo đảo một bước, nhìn người nào đó dị thường hưng phấn, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy nghi ngờ bản thân.

Vừa rồi nói lý do như vậy có phải không tốt lắm thì phải?
Bình Luận (0)
Comment