Ký Ức Học Trò

Chương 80

"DỪNG MÀ. HẠ VY." - Một tiếng thét vô cùng hoảng hốt bỗng vang lên dưới bầu trời đêm âm u.

Đôi mắt híp của nó lúc này mở hết cỡ và đầy hoảng hốt... Cảnh tượng đang ở trước mặt giống như ngàn mũi dao đâm thẳng vào người nó... Đớn đau. Người Sói đã cầm cây roi thép đánh vào đầu Hạ Vy, thiệt mạnh. Và Hạ Vy đang từ từ ngã xuống trước mặt nó...

Mùi máu tươi hoà tan vào không khí...

"KHÔNG HẠ VY." - Nó nghẹn ngào thét lớn lên và liều mạng chạy đến.

"Hạ Vy. Hạ Vy, mày có nghe tao gọi không? Mày mở mắt ra nhìn tao đi Hạ Vy." - Nó vừa ôm chặt lấy cô bạn thân của mình vừa khóc oà lên.

Hạ Vy đã ngất đi, chẳng còn biết gì nữa. Đầu cô chảy máu rất nhiều, thật sự rất nhiều. Nó bắt đầu điên cuồng tìm điện thoại để gọi cấp cứu. Nó không thể mất cô bạn thân này, thật sự không thể được. Nó nhất định phải cứu được cô, nhất định phải như vậy.

Nước mắt của nó tuôn rơi không ngừng, trong lòng đầy sợ hãi. Nó vẫn ôm chặt lấy Hạ Vy và vừa khóc vừa nói:

"Hạ Vy, mày hãy cố gắng thêm chút nữa đi... xe cấp cứu sắp đến rồi..."

Nó nắm tay Hạ Vy thật chặt, thật chặt. Giống như sợ chỉ cần nó thả hỏng một chút, cô sẽ tan biến ngay lập túc...

Nếu giờ có ai đi ngang qua thì chắc chắn người đó sẽ cảm nhận được nó lúc này rất lo sợ và đau lòng... Lo sợ đến mức run rẩy và đau lòng đến phát điên...

Người Sói từ nãy giờ như chết đứng ở đó, không hề cử động. Hắn đã thấy nó nhìn mình bằng ánh mắt đầy oán hận và cùng với những giọt nước mắt đau thương. Hắn có thể cảm nhận được nó giờ lúc này chỉ muốn giết chết hắn mà thôi.

Tại sao ánh mắt đầy oán hận của nó lại khiến trái tim hắn nhói đau một cách kỳ lạ? Không, hắn không muốn thấy ánh mắt của nó nữa. Mau chóng rời khỏi đây thôi, hắn hoảng loạn chạy đi thật nhanh.

Nó giờ phút này đúng thật là chỉ muốn giết chết tên người Sói trước mắt mình. Tại sao hắn lại có thể ác độc như vậy? Đã khiến An Vương hôn mê, chưa biết có thể tỉnh lại được không. Bây giờ lại ra tay với Hạ Vy... Tại sao? Hắn có còn là con người nữa không vậy?

"Hạ Vy, mày tỉnh lại đi. HẠ VY."

Tiếng gọi nghẹn ngào của nó trong vô vọng, vì Hạ Vy vẫn bất tỉnh, chẳng chút phản ứng gì. Hơi thở của Hạ Vy... càng lúc càng yếu... Cô bạn thân này sẽ rời xa nó mãi mãi thật sao? Không, nó thật sự không muốn mất đi cô đâu... Tại sao tới giờ xe cấp cứu vẫn chưa đến nữa vậy? Nhìn xung quanh thì chẳng có ai, bốn hướng đều là bóng tối. Nó vừa khóc vừa lắc đầu:

"Tao không để mày chết đâu Vy. Mày phải bên cạnh tao suốt đời này."

Nó bắt đầu đỡ Hạ Vy dậy và cố cõng cô đi, nó nhất định sẽ đưa cô đến bệnh viện kịp lúc.. Bước chân của nỏ lúc này rất nặng nề, tưởng chừng không thể bước nổi nữa. Nhưng vì Hạ Vy, nó đã cố bước đi nhanh hơn. Chỉ còn chút nữa thôi, chỉ còn chút nữa là ra tới đường lớn rồi. Sẽ có xe và có thể đưa Hạ Vy đến bệnh viện...

...

Gia Bảo và Khánh Nghĩa với Văn Thiện đều đang chạy nhanh, mặt ai cũng đầy lo lắng. Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ? Họ chạy đến phòng cấp cứu thì nhìn thấy một mình nó ngồi khóc nức nở ở đó.

Tóc tai với nước mắt của nó đầy khuôn mặt xinh xắn, trên mình nó thì đầy máu. Cảnh tượng trước mắt khiến Gia Lâm và Văn Thiện không khỏi hoảng hốt, đã có chuyện gì xảy ra thế này...

Cái tin Hạ Vy bị thương đã khiến Khánh Nghĩa mất hết lý trí, cậu gần như hoá điên. Chẳng nhớ nó là đứa em gái kết nghĩa mà ngày thường mình luôn quý mến, cậu chạy đến cầm nắm đôi vai đang run rẩy mà kéo mạnh nó dậy và liên tục hỏi:

"Hạ Vy đâu? Cô ấy bị sao? Giờ cô ấy đang ở đâu hả?"

"Khánh Nghĩa, em bình tĩnh lại đi." - Gia Lâm vội kéo Khánh Nghĩa ra.

Văn Thiện đã nhanh ra tay đỡ lấy người con gái khi nhìn thấy nó sắp té ngã và lo lắng hỏi:

"Em có sao không Tiểu Yến?"

Nó chẳng quan tâm đến sự lo lắng của Văn Thiện dành cho mình, cứ vừa khóc vừa nói:

"Vy... đang ở trong phòng cấp cứu... Đầu Vy chảy rất nhiều máu..."

Từng lời của nó như ngàn mũi dao đâm thẳng vào trái tim Khánh Nghĩa, đau nhói khó tả. Người con gái của cậu... đang đứng trước cửa tử thần sao? Liệu cô có thể vượt qua và quay về bên cậu không? Lúc này Khánh Nghĩa quay lại tát vào mặt nó một cái bất ngờ và quát lớn lên:

"LÀ EM LÀM LIÊN LUỴ CÔ ẤY PHẢI KHÔNG?"

Nó theo sức tát tay của Khánh Nghĩa mà té ngã, trán đập vào hàng ghế ngồi. Văn Thiện với Gia Lâm giật minh, cả hai cùng thét lên:

"Tiểu Yến."

Văn Thiện vội đỡ lấy nó dậy. Anh và Gia Lâm đều thấy trán nó đang chảy máu. Không ngờ Khánh Nghĩa lại ra tay mạnh với nó như thế.

"Phạm Khánh Nghĩa." - Văn Thiện tức giận lao đến tặng Khánh Nghĩa hai đấm vào mặt liên tiếp:

"Mày bị điên rồi hả? Tại sao lại ra tay đánh Tiểu Yến chứ?"

Khánh Nghĩa gượng dậy và nhìn nó với ánh mắt tức giận:

"Hạ Vy giỏi võ như vậy, nếu không phải bảo vệ nó, cô ấy có bị thương thế không?"

Văn Thiện nhìn Khánh Nghĩa với ánh mắt tức giận, thằng bạn hôm nay bị điên rồi. Chưa biết rõ đầu đuôi câu chuyện thì đã trách nó, đúng là quá đáng. Anh nắm lấy cổ áo Khánh Nghĩa và nén mạnh cậu vào tường:

"Đó chỉ là do mày đoán bậy thôi chứ không phải chính mắt mày nhìn thấy. Nếu mày dám đụng đến Tiểu Yến nữa thì đừng trách tao."

Dám đụng đến người con gái của anh, dù là bạn thân thì anh cũng không bao giờ bỏ qua. Gia Lâm lúc này chạy đến cách Khánh Nghĩa với Văn Thiện ra xa:

"Hai đứa có thôi ngay không? Bình tĩnh lại đi."

"Hạ Vy sẽ không sao đâu." - Gia Lâm trấn an Khánh Nghĩa.

Là anh trai ruột của nó, Gia Lâm cũng tức giận khi nhìn thấy có người ra tay đánh nó. Nhưng là người đứng đầu của hội thì y lại phải cố giữ bình tĩnh những lúc thế, để tìm cách giải quyết mọi chuyện.

Văn Thiện quay lại với người con gái mà mình yêu thương, xem vết thuơng trên trán nó có nặng lắm không. Hình như nó giờ phút này không còn cảm giác và chẳng thấy bất cứ gì ngoài phòng cấp cứu. Đôi mắt vừa sưng vừa đỏ của nó cứ nhìn phòng cấp cứu mãi, một giây cũng không rời...

Bộ dạng này của nó khiến Văn Thiện không khỏi đau lòng. Anh ôm nó vào lòng và mệt mỏi nhắm mắt lại, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này... Anh thật không dám tưởng tượng, nếu Hạ Vy có chuyện gì thì nó và Khánh Nghĩa sẽ ra sao nữa...

"Hạ Vy, em hãy cố lên... Anh đang chờ em ở ngoài này... em không được bỏ rơi anh đâu đó... Hạ Vy..." - Khánh Nghĩa lo sợ nhìn phòng cấp cứu và lẩm bẩm.

Khánh Nghĩa thật sự rất sợ người con gái mà mình yêu thương nhất sẽ ra đi mãi mãi, không quay về nữa. Mất cô, cậu sẽ chẳng còn muốn sống nữa đâu. Khánh Nghĩa ngẩng mặt lên cao, rồi hai giọt lệ trong suốt nhẹ nhàng tuôn rơi. Nếu như có thể thì cậu đồng ý lấy tính mạng của mình đổi cho Hạ Vy, để cô không rời khỏi thế giới này...

Nhìn nó và Khánh Nghĩa chẳng khác gì hai bức tượng đá, cứ nhìn phòng cấp cứu với nỗi sợ hãi trong lòng.

"Ông trời... con xin người... đừng mang Hạ Vy đi..." - Khánh Nghĩa và nó thầm cầu xin trời cao...

Cả hai người không thể mất Hạ Vy, đều cần cô bên cạnh mình cả đời này.

Bệnh viện phải chăng là nơi nhiều đau khổ nhất?

Lúc này cánh cửa phòng bỗng nhiên rộng mở và có một người bước ra. Tụi nó thấy vậy liền bước nhanh đến. Khánh Nghĩa và nó lo lắng hỏi cùng lúc.

"Hạ Vy sao rồi?" - Giọng của nó và Khánh Nghĩa đều nghẹn ngào.

Người ấy vừa cởi khấu trang ra thì Khánh Nghĩa và Gia Lâm liền ngạc nhiên, đó chính là vị bác sĩ riêng của gia đình Hạ Vy - bác sĩ Kim.

Sau khi đưa Hạ Vy đến bệnh viện thì nó lập tức gọi cho bác sĩ Kim, nhờ bà cứu giúp Hạ Vy.

"Tiểu thư Hạ Vy đang rất nguy hiểm... Cô ấy mất quá nhiều máu nên đang cần truyền máu gấp. Nhưng bệnh viện không đủ nhóm máu O." - Bác sĩ Kim buồn bã nói.

Nghe xong thì Khánh Nghĩa và nó không thể đứng vũng nữa, cả hai đều gục ngã xuống sàn nhà. Nói vậy không phải Hạ Vy đã bước một bước vào cửa tử thần rồi sao?

Bác sĩ Kim cũng lo lắng đến mức rơi nước mắt, bà đã làm bác sĩ riêng của gia đình Hạ Vy cũng được mấy năm rồi. Thế nên sớm xem Hạ Vy như con cháu trong nhà mà yêu thương, chăm sóc. Vậy mà Hạ Vy đang nguy hiểm đến tính mạng thì bà lại không thể làm gì được, chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn...

Nhưng bệnh viện giờ thật sự không đủ nhóm máu O và hơn nữa bây giờ đang là nửa đêm, biết đi đâu kiếm đây. Haizz, cha mẹ của Hạ Vy đang đi công tác ở nước ngoài... Nếu như Hạ Vy ra đi thật... ngay cả gặp mặt lần cuối cũng chẳng thể... Ông trời ơi, tại sao mọi chuyện lại trở nên tồi tệ đến vậy?

Trong lúc mọi người đang tuyệt vọng, tưởng chừng ở trước mắt không chút ánh sáng nào thì Văn Thiện lại lên tiếng nói:

"Tôi là nhóm O."

Nghe xong thì ánh mắt của mọi người đều hướng về anh, ngạc nhiên và vui mừng. Câu nói của anh giống ánh sáng của mặt trời đánh tan bóng tối trong mọi người, đã cho họ một hy vọng rực rỡ. Nó gượng dậy nắm lấy hai cánh tay Văn Thiện và nghẹn ngào nói:

"Anh Văn Thiện, hãy cứu Hạ Vy... Em xin anh mà."

"Tất nhiên rồi." - Văn Thiện gật đầu, rồi quay sang nhìn bác sĩ Kim mà nói:

"Tôi sẽ hiếm máu cho Hạ Vy."

"Thế cậu mau theo tôi." - Bác sĩ Kim chạy đi nhanh, chuẩn bị mọi thứ.

Sau khi xác nhận Văn Thiện đúng thật là nhóm O thì y tá đã đẩy anh đến bên cạnh giường Hạ Vy để truyền máu. Văn Thiện nhìn Hạ Vy thì thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô nay trắng bệch, chẳng còn chút sức sống nào. Văn Thiện nhìn bác sĩ Kim mà nói khẽ:

"Cần bao nhiêu máu thì cứ lấy, tôi không sao."

Bác sĩ Kim nhẹ gật đầu rồi quay lại với công việc cứu người của mình. Văn Thiện đưa mắt nhìn Hạ Vy và nói thầm:

"Hạ Vy, em hãy cố gắng lên. Tiểu Yến và Khánh Nghĩa đang chờ em ở bên ngoài đấy..."

...

Sự chờ đợi tưởng chừng có thể giết người trong vô hình, lo sợ lẫn mệt mỏi thật sự khiến người ta khó thở. Nhưng cuối cùng tin vui đã đến với mọi người, Hạ Vy đã vượt qua nguy hiểm. Cô cũng đã đưa đến phòng bệnh bình thường rồi, có vẻ không còn gì đáng lo nữa. Nghe bác sĩ nói vậy ai cũng vui mừng, thật may mắn quá.

Bác sĩ đã sấp xếp cho Hạ Vy nằm phòng VIP, đầy đủ tự nhiên. Hiện giờ Văn Thiện và nó với Khánh Nghĩa đang vây xung giường bệnh của Hạ Vy, chờ đợi cô tỉnh lại. Nhìn sắc mặt của cô đã trở nên tốt hơn, chẳng còn khó coi như mấy giờ trước nữa.

Văn Thiện vì truyền nhiều máu cho Hạ Vy nên sắc mặt hơi xanh xao, đang ngồi trên bộ ghế sofa nghỉ ngơi. Anh nhìn nó với mắt lo lắng và xót xa. Nó chẳng chịu ăn uống gì, chỉ muốn bên cạnh Hạ Vy mà thôi. Kể cả vết thương trên trán, nó cũng chẳng thèm để ý, thật khiến anh lo lắng.

Đôi mắt đang nhắm lại một cách an nhiên, giờ từ từ mở ra. Đôi môi xinh đẹp bất giác gọi khẽ:

"Tiểu... Yến... Tiểu Yến..."

Nghe thấy giọng quen thuộc ấy thì cảm xúc của nó và Khánh Nghĩa vỡ oà lên, cô cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Nó cầm nắm tay Hạ Vy lên và nghẹn ngào nói:

"HẠ VY. Tao... tao đang ở đây nè. Hạ Vy."

Vừa nghe thấy giọng cô bạn thân của mình thì Hạ Vy cố đưa tay lên sờ mặt nó và mỉm cười yếu ớt:

"Tao... vẫn chưa... chết... mà... mày khóc... gì chứ?"

"Mày đừng nói bậy bạ nữa mà. Mày làm tao sợ lắm, biết không hả?" - Nó vừa khóc vừa nói.

"Hạ Vy, em thấy sao rồi?" - Khánh Nghĩa lo lắng hỏi.

Hạ Vy nhẹ lắc đầu:

"Em không sao, anh đừng lo."

Khánh Nghĩa nắm lấy tay Hạ Vy úp vào mặt mình và khẽ rơi lệ:

"Anh còn tưởng sẽ không được gặp lại em nữa... Hạ Vy à, em đừng bao giờ để mình xảy ra chuyện gì nữa nhé."

Giọt lệ quý giá của Khánh Nghĩa lăn dài xuống cánh tay trắng mịn Hạ Vy, khiến cô cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng người con trai. Cậu đã thật sự rất mất đi cô, mất cô mãi mãi trong cuộc đời này. Hạ Vy đưa mắt nhìn xung quanh và hỏi:

"Bộ đang bị cúp điện rồi hả? Sao mọi người không bật đèn vậy?"

Nghe những lời đó xong thì tụi nó liền giật mình và dần dần trở thành lo sợ, Hạ Vy... đang nói gì vậy? Cái gì... mà không bật đèn... Khánh Nghĩa run vẩy đưa tay đến trước mắt Hạ Vy và lắc qua lắc lại. Nhìn thấy tình hình hiện tại thì nó bất giác đưa tay bịt miệng mình lại, để không xúc động mà thét lên... Tại sao lại như vậy chứ?

Kể cả một người luôn giữ bình tĩnh như Văn Thiên lúc này cũng hoảng hốt, chuyện tồi tệ này... sao có thể xảy ra với Hạ Vy cơ chứ? Trời có quá tán nhẫn với cô không? Nghe hơi thở trong nghẹn ngào của ba người bạn của mình thì Hạ Vy dần dần hiểu ra vấn đề. Chẳng phải mọi người không bật đèn... mà là do đôi mắt của cô... không nhìn thấy...

"BÁC SĨ. BÁC Sĩ. MAU ĐẾN ĐÂY ĐIIII. BÁC SĨ." - Khánh Nghĩa và nó nghẹn ngào thét lớn lên cùng lúc.

Cả hai gần như phát điên lên trước sự thật tán nhẫn này.

Màn đen ở trước mắt khiến Hạ Vy cảm thấy sợ hãi, hoang mang. Nhưng chẳng khiến cô đau lòng bằng khi nghe tiếng thét trong nghẹn ngào của nó và Khánh Nghĩa... Cô cũng cảm giác được cả hai người họ đang điên cuồng đi kiếm tìm bác sĩ, họ đang sợ hãi hơn cô...

Nhất là Tiểu Yến nó, Hạ Vy có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt xinh xắn của nó giờ phút này đã đầy nước mắt. Hạ Vy khẽ nhắm mắt lại để hàng nước mắt nhẹ nhàng lăn dài trên khuôn mặt, cô nên cố chấp nhận sự thật này. Sự thật, cô giờ đã là người mù...

...

Sau khi khám cho Hạ Vy xong thì bác sĩ Kim bước ra khỏi phòng, đứng đối diện với tụi nó và dùng giọng buồn bã giải thích về chuyện cô bị mù:

"Đây là điều mà tôi lo sợ nhất hồi sớm... Trong khi cấp cứu tiểu thư Hạ Vy... tôi đã phát hiện ra trong đầu cô ấy có cực máu bầm lớn... Thế nên..."

Khánh Nghĩa vội vàng cầm nắm lấy hai tay bác sĩ Kim:

"Đôi mắt của cô ấy sẽ bị mù mãi mãi sao?"

Bác sĩ nhẹ lắc đầu:

"Nếu đưa tiểu thư Hạ Vy qua Mỹ làm phẫu thuật thì vẫn còn cơ hội nhìn thấy ánh sáng."

"Tiểu Yến, Khánh Nghĩa, Văn Thiện, ba người vào đây đi." - Tiếng của Hạ Vy từ trong phòng vọng ra.

Tụi nó vội mở cửa và bước nhanh vào. Hạ Vy đang ngồi dựa vào thành giường nghe tiếng mở cửa thì liền mỉm cười:

"Thiện, tôi cảm ơn anh vì đã truyền máu cho tôi."

"Tiểu Yến, tao không sao. Đừng khóc nữa, mày khóc xấu lắm đó." - Nghe tiếng khóc hichic của nó thì Hạ Vy cười nói.

Sự thản nhiên của Hạ Vy lúc này thật sự khiến người khác phải đau lòng, cô giả vờ mạnh mẽ như thế làm gì chứ? Nó tính chạy đến ôm lấy Hạ Vy nhưng không ngờ Khánh Nghĩa lại thẳng tay xô nó ra xa và hung dữ quát lên:

"EM ĐỪNG ĐẾN GẦN HẠ VY NỮA TIỂU YẾN."

Văn Thiện nhanh tay đỡ lấy người con gái khi nhìn thấy nó bị Khánh Nghĩa xô ngã, đã không để nó ngã xuống sàn lạnh lẽo kia. Nó ở trong vòng tay Văn Thiện mà bật khóc và nhìn Khánh Nghĩa lắc đầu liên tục, như muốn nói rằng mọi chuyện không giống những gì cậu đã nghĩ.

Hạ Vy dù không nhìn thấy nhưng vẫn nhận ra tình hình ở trước mặt mình qua tiếng động. Cô khẽ nhíu mày và lên tiếng hỏi:

"Anh đang làm cái gì vậy Khánh Nghĩa?"

Văn Thiện kéo nhẹ nó ra sau lưng mình và nói giọng tức giận:

"Hạ Vy, anh không cần em cảm ơn. Chỉ cần em giải thích rõ về chuyện em bị thương là như thế nào thôi. Hồi sớm Khánh Nghĩa đã ra tay tát Tiểu Yến, vì nó nghĩ em bị thương là tại Tiểu Yến liên lụy đấy."

Hạ Vy nghe như sét đánh ngang tai, Khánh Nghĩa mà lại ra đánh nó ư?

"Tiểu Yến, anh và em đi mua đồ ăn sáng cho Vy đi." - Văn Thiện kéo nó đi ra ngoài.

Chẳng muốn để Khánh Nghĩa lại làm nó bị thương nữa.

"Phạm Khánh Nghĩa, anh bị điên rồi phải không?" - Hạ Vy tức giận.

Cô thật sự không thể tin được Khánh Nghĩa lại nỡ ra tay đánh đứa em gái mà thường ngày cậu luôn quý mến. Có phải hôm nay cậu mất trí rồi không?

Khánh Nghĩa cậu là người biết rõ nhất, nếu như có thể thì nó sẽ bất chấp tất cả bảo vệ Hạ Vy, sẽ không bao giờ để cô bị thương nằm ở đây. Tại sao hôm nay cậu lại có suy nghĩ là nó làm lụy cô bị thương chứ? Thật vô lí mà...

********Hết chương 80*********

Đọc tiếp nhé.
Bình Luận (0)
Comment