Ký Ức Lạc Ngân Hà

Chương 49

Edit: Tiểu LụcMột bí mật, chỉ khi khiến nó vẫn còn là bí mật, sức uy hiếp mới thật sự lớn.Sáng sớm.

Tân Lạc mở cửa phòng ngủ, không ngạc nhiên lắm, khi nhìn thấy Tiểu Giác đang dựa vào cửa.

Sau phản ứng khó chịu lần trước của nàng, Tiểu Giác không còn nửa đêm lén lút vào phòng nàng nữa, mà chỉ canh ở cửa. Tân Lạc càng thấy phiền hơn, tính khí hung hăng của nó không biết biến đâu mất, Tân Lạc không thể động thủ, chỉ có thể cưỡng chế, nàng nhờ Thịnh Sẹo khóa cửa sổ, cấm Tiểu Giác vào nhà, nhưng vẫn không tác dụng, Tiểu Giác vẫn có cách vào.

Tân Lạc bực bội hỏi: “Căn nhà lớn như vậy, tại sao mi chỉ ngủ trước cửa phòng ta?”

Tiểu Giác dường như có chút lo lắng, dùng móng vuốt gẩy gẩy một con chim rừng béo đến chân Tân Lạc, nó rụt rè ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm nhìn nàng chờ đợi.

Một tiếng “cười khúc khích” truyền đến. Thịnh Sẹo mặc áo ngủ, đứng ở của, cười nói: “Tập tính của dã thú không giống nhau, nhưng có một thứ luôn giống nhau. Đó là khi nó tự nguyện chia sẻ thức ăn săn được của mình cho cô, chứng tỏ nó rất thích cô; khi nó tự nguyện ngửa bụng mềm yếu cho cô, chứng tỏ nó tin cô tuyệt đối.”

Tiểu Giác thấy Tân Lạc biểu cảm khó chịu, không cần chim rừng, nó giơ lên một chân trước đưa cho Tân Lạc xem, tỏ vẻ móng vuốt không dính bẩn, đã rửa rất sạch sẽ.

“Đồ gốc!” Tân Lạc đá văng con chim rừng, đi vòng qua Tiểu Giác, đi xuống lầu.

Tiểu Giác cảm giác Tân Lạc chán ghét nó, nhưng không biết tại sao. Nó nhìn bóng dáng của Tân Lạc, ánh mắt đen thẳm to tròn trở nên mờ mịt, vừa đáng thương vừa uất ức.

Thịnh Sẹo lắc đầu thở dài, cúi người muốn nhặt chim rừng, dự tính dùng nó nấu canh.

“’Grừ ——“

Âm thanh cảnh cáo truyền đến, Thịnh Sẹo thấy Tiểu Giác nhìn hắn, vẫn là đôi mắt đen to tròn, nhưng tràn ngập sát khí lạnh lẽo, khiến người ta rét run.

“Ta không nhúc nhích, đứng im rồi, mi đừng nóng!” Thịnh Sẹo lập tức giơ hai tay lùi lại phía sau, đứng thẳng dựa sát vào tường.

Tiểu Giác tha con chim rừng, thong thả đi tới, tư thế ngạo mạn đi qua trước mặt hắn.

Thịnh Sẹo thầm mắng: Chết tiệt! Trong nhà không chỉ có một cô gái đầu óc không bình thường, nay còn có thêm con thú ngu ngốc trở mặt nhanh như trở bài, rốt cuộc hắn đã làm chuyện tày trời gì, mà phải ở chung với hai thể loại này?

————·————·————

Thịnh Sẹo lê giày đi vào nhà bếp, nhìn thấy Tân Lạc đang pha trà, chuẩn bị điểm tâm.

Tiểu Giác đứng bên ngoài cửa kính, giống như một bức tượng si ngốc nhìn vào trong phòng.

Một con chó nhỏ được khách gởi nuôi vẩy vẩy đuôi ở bên chân Tân Lạc, còn cắn quần của Tân Lạc. Thịnh Sẹo lo Tân Lạc tính tình khó chịu sẽ đá văng con chó, không ngờ, tuy nàng không thích, nhưng cũng không tức giận, nàng cúi người ôm con chó lên, đưa cho Thịnh Sẹo, lạnh lùng nói: “Nhốt vào lồng đi.”

Tiểu Giác không hiểu, tại sao Tân Lạc lại tự nguyện ôm con chó, nhưng không muốn đến gần nó, nó ngước đầu, ánh mắt hoang mang.

Thịnh Sẹo nhăn mặt với Tiểu Giác, Tiểu Giác không thèm để ý tới hắn, ánh mắt như keo dán sát vào người Tân Lạc.

Thịnh Sẹo rối rắm khó hiểu, hắn là chủ của Tiểu Giác nhưng nó không thích, lại đi thích Tân Lạc? Sao nói thú hoang nhạy bén, tuy không hiểu tiếng người, nhưng có thể cảm nhận được ý người? chẳng lẽ Tân Lạc là dê đội lốt sói? Là công chúa hiền lành cải trang thành hoàng hậu độc ác?

Thịnh Sẹo cẩn thận đánh giá Tân Lạc.

Tân Lạc đột nhiên nổi giận, tiện tay cầm tách trà vừa sôi hất vào Tiểu Giác: “Nhìn đủ chưa?”

May sao Tiểu Giác động tác nhanh nhạy, tránh được trà nóng, nếu không đôi mắt không mù cũng bị thương nặng.

Tiểu Giác dường như biết Tân Lạc nổi giận, nên cố gắng lấy lòng nàng, nó học tư thế vừa rồi của con chó nhỏ, lăn lộn trên đất, còn bắt chước sủa: “Gâu… gâu…”

“Đồ ngốc!” Tân Lạc mắng xong, bưng bữa sáng, xoay người rời khỏi.

Tiểu Giác xoay người đứng lên, chán nản cúi đầu, móng vuốt khẽ cào cào lên đất.

Thịnh Sẹo âm thầm lắc đầu, Tân Lạc thật sự là Black Widow (3.10.1), còn Tiểu Giác thật sự là đồ ngốc.

(3.10.1) Black Widow ám chỉ phụ nữ mạnh mẽ.

————·————·————

Một tháng sau.

Lily đến đón thú cưng mèo báo theo lời hứa.

Cô xuống xe bay, đứng trước cửa phòng khám thú y, nghi ngờ đánh giá xung quanh. Nếu không phải trên bảng hiệu có mấy chữ rõ ràng “Phòng khám bác sĩ thú y A Thịnh”, thiếu chút nữa cô đã nghĩ mình đi nhầm chỗ.

Căn nhà vẫn cũ kỹ, nhưng đường vào lại cực kỳ sạch sẽ, vách tường được quét vôi lại, cỏ dại xung quanh được cắt gọn, thay vào đó là những khóm hoa nở rộ.

Lily đẩy cửa ra, nhìn thấy đại sảnh rộng rãi, tất cả đồ vật đều được sửa sang gọn gàng, trông như mới.

Bên trái là mèo, bên phải là chó, giữa không trung treo vài lồng chim, chim chóc đầy màu sắc hót ríu rít. Hai hồ cá lớn dựa vào tường, cá bảy màu bơi qua bơi lại. Bốn phía còn chưng không ít hoa tươi, nhìn qua gọn gàng tươm tất, sinh khí bừng bừng.

Lily thầm than: “Đúng là quỷ ám, Thịnh Sẹo sao có thể dọn dẹp phòng khám thành nơi dành cho người có tiền thế này?”

Thịnh Sẹo ôm con mèo báo nhiệt tình chào đón: “Lily.”

“Gọi là Cô Lily, chỗ này của anh sao biến thành như vậy?”

Thịnh Sẹo nhìn vào phòng bệnh, tỏ vẻ khó nói nên lời.

Lily nghĩ đến Tân Lạc, liền hiểu ra: “Khó trách mấy tỷ muội đều cảm ơn tôi, bảo rằng cửa hàng thú cưng tôi giới thiệu không tệ, lại siêu rẻ.”

“…Là phòng khám thú y.” Thịnh Sẹo phản bác yếu ớt.

“Không khác gì nhau.” Lily phất tay không thèm để ý.

Thịnh Sẹo ôm con mèo báo đưa cho Lily, ngồi lên ghế sa lon, “Này, Tiểu meo meo.”

Con mèo báo kêu lên mấy tiếng meo meo, Lily thấy lông của nó vừa mềm vừa mượt, bụng căn tròn, biết nó không bị bạc đãi, nên vui vẻ tươi cười. Cô mở thiết bị cá nhân, chuyển tiền cho phòng khám thú y A Thịnh.

Thịnh Sẹo vội nói: “Lần trước là do tôi không chăm sóc tốt Cục cưng, không thể lấy tiền.”

“Yên tâm, Cục Cưng sẽ không bỏ qua nửa năm làm đẹp miễn phí đâu, đây là quà tạ ơn.”

“Quà tạ ơn?”

“Tôi và Mike đính hôn, dư định khi nào có con sẽ kết hôn. Lần trước đánh bậy đánh bạ, lộ ra chuyện anh ấy có bệnh. Sau khi về nhà, Mike đã muốn chia tay. Tuy người…” Lily nhìn bốn phía, không nhìn thấy Tân Lạc, mới yên tâm tiếp tục nhấn mạnh nói: “Người đàn bà kia nói, dùng thuốc của cô ta có thể yên ổn vài chục năm, ai dám tin cô ta?”

Thịnh Sẹo gật đầu, tỏ vẻ rất có lý.

“Mike sợ tôi khó nói lời chia tay, nên đã chủ động nói trước, tôi không đồng ý. Tình hình hiện giờ, người sống được ngày nào hay ngày nấy, nghĩ nhiều làm gì? Lúc anh ấy còn khỏe thì chăm sóc tôi, đến lúc anh ấy không còn khỏe, thì tôi hầu hạ anh ấy. Không ngờ Mike lại… cầu hôn tôi.” Lily giống như cô gái mới lớn chụm tay che mặt, vừa thẹn vừa vui, cười thầm.

Thịnh Sẹo vội cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng!”

Lily nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: “Thịnh Sẹo, anh nói thật, người đàn bà kia rốt cuộc đã tiêm cho Mike thứ gì?”

“Thuốc dinh dưỡng.”

Lily nhìn Thịnh Sẹo: “Thật sao?”

Thịnh Sẹo đưa lên một bàn tay xin thề, tỏ vẻ vô cùng chính xác.

Mấy ngày trước, khi hắn hỏi Tân Lạc, Tân Lạc thản nhiên nói: “Mặc kệ tiêm thứ gì, bọn họ đều đã khẳng định là thuốc độc, vậy cớ gì tôi phải lãng phí thời gian làm thuốc độc?”

Thịnh Sẹo run sợ, hỏi: “Cô biết làm thuốc độc?”

Tân Lạc hỏi: “Anh cần sao? Muốn giết bao nhiêu người?”

Nàng tỏ ra bộ dáng “Cho dù yêu cầu giết người biến thái cỡ nào, tôi đều có thể làm đúng yêu cầu” tự tin, Thịnh Sẹo trân trân lắc đầu.

Lily than: “Thật sự là thuốc dinh dưỡng, Khó trách tôi và Mike lo lắng mất ngủ vài ngày, nhưng đến bệnh viện kiểm tra, các chỉ số đều rất tốt…”

Lily đột nhiên đứng lên, khẩn trương chào hỏi: “Cô Tân, Tân Lạc.”

Tân Lạc lạnh nhật nhìn cô ta, chẳng thèm cười một tiếng.

Lily lại không cảm thấy mình bị khinh thường, trực giác kỳ lạ của phụ nữ khiến cô nhận định Tân Lạc đối với ai cũng như vậy. Cô lấy từ trong túi ra một thiết bị cá nhân nửa cũ nửa mới đưa cho Tân Lạc.

Tân Lạc thấy là kiểu dáng đồng hồ, liền mang vào tay.

Bởi vì thân phận là giả, nên không tiến hành khởi động thiết bị cá nhân bằng kiểm định gene, các số liệu đã được cài đặt sẵn.

Tên gọi: Tân Lạc.

Thận phận: Dị chủng.

Tân Lạc nhíu mày, không nói gì.

Lily nghĩ nàng không hài lòng thiết bị này, vội vàng giải thích: “Mike chỉ là đội viên bình thường, may mắn anh ấy quan hệ tốt với đội trưởng, khó khăng lắm mới có được cái này. Nếu cô không thích…”

“Được rồi.” Tân Lạc đưa bốn ống thuốc tiêm cho Lily, “Thuốc cho Mike, một tuần một ống, bốn tuần một lần điều trị.”

“Cảm ơn.” Lily biết thứ này ảnh hưởng lớn đến hạnh phúc cả đời cô, nên cẩn thận nhận lấy, cẩn thận bỏ vào túi áo.

————·————·————

Sau khi Lily đi, Thịnh Sẹo kiểm tra số dư tài khoản.

Hắn vừa ngâm nga, vừa đem người máy đã chết máy đình công kia lên xe bay, chuẩn bị tìm người sửa chữa người máy.

Tân Lạc hỏi: “Công ty bảo dưỡng người máy không đến tận nơi sửa sao?”

Thịnh Sẹo cười tủm tỉm giải thích: “Công ty bảo dưỡng mắc lắm, tôi đi nhờ hàng xóm sửa dùm, có thể tiết kiệm một nửa chi phí.”

“Hàng xóm?” Tân Lạc nghĩ lại, liền nhớ đến bản đồ, đích thực có một hộ gia đình ở gần đó, cách phòng khám của A Thịnh một khu rừng nhỏ.

“Đến ở đây hai mươi mấy năm trước, cũng là dị chủng. Có lẽ do dáng vẻ quá đẹp, nên anh ta sợ phiền phức, rất hiếm khi ra ngoài, chỉ lên mạng tìm một ít công việc sửa chữa người máy. Có lần, tôi tản bộ trong rừng, ngẫu nhiên gặp anh ta, chúng tôi nói chuyện rất hợp, nên dần dần thân quen, trở thành bạn tốt.”

Thịnh Sẹo đột nhiên nhớ còn hai cái bánh bao Tân Lạc đã làm hôm qua, “Tôi có thể mang bánh bao cô làm cho anh ta được không?”

“Được.”

Tân Lạc nghĩ là một cô gái đẹp, nên liếc mắt nhìn Thịnh Sẹo đầy ẩn ý, nàng cầm tách trà đi vào phòng bệnh, tiếp tục làm việc. (3.10.2)

(3.10.2) Vì phát âm chữ “cô ấy” và “anh ấy” của tiếng Trung đều giống nhau, nên Tân Lạc hiểu lầm người hàng xóm của A Thịnh là phụ nữ.

Thịnh Sẹo nhìn nàng thở dài. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn cảm thấy mình là một xác chết thối rữa, có chết ở đầu đường xó chợ cũng không ai thèm nhìn, không hiểu Tân Lạc cần máu, tổ chức tế bào của hắn rốt cuộc có thể nghiên cứu được gì.

———————————-

Giữa trưa.

Tân Lạc đang ở nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, thì nghe bên ngoài có tiếng mở cửa, Thịnh Sẹo lớn tiếng nói: “Tôi đã về, người máy đã sửa xong.”

Tân Lạc không phản ứng gì, chỉ nhìn Tiểu Giác vẫn đang lười biếng nằm dưới gốc cây đột nhiên đứng lên cảnh giác.

Tân Lạc cảm thấy có gì đó khác thường, chỉ chăm chú nhìn Tiểu Giác, phía sau lại vang lên tiếng của Thịnh Sẹo: “Tân Lạc, tôi mời hàng xóm đến nhà chơi, anh ta tên Thiệu Dật Tâm, rất thích bánh bao của cô.”

Cô gái đẹp đã sửa người máy, nói chuyện với Thịnh Sẹo rất hợp kia sao?

Tân Lạc không để ý quay đầu lại, không nhìn thấy cô gái đẹp, chỉ nhìn thấy một người đàn ông đẹp đến lóa mắt. Dáng vẻ có chút ẻo lả, nhưng khí chất hiên ngang, phong thái anh tuấn, người khác tuyệt đối không thể hiểu lầm hắn là phụ nữ.

Đồng tử của Tân Lạc chợt co lại, giống như bị quỷ ám, sắc mặt thay đổi. Nàng hoàn toàn không ngờ, Tử Yến đã chết vài chục năm trước nay lại hiên ngang xuất hiện trước mặt nàng.

“Sao, không ngờ thấy tôi còn sống à?” Tử Yến cười nháy mắt, sắc thái xinh đẹp, giống như hoa đào vừa chớm, đón gió nở rộ.

Tân Lạc toàn thân cứng đờ, một tay nắm chặt dao găm, một ta lặng lẽ mò súng.

Thịnh Sẹo nhìn Tân Lạc, rồi nhìn Thiệu Dật Tâm, buồn bực hỏi: “Hai người quen nhau?”

Tử Yến không để ý rút ra mấy lá bài Tarot, nói bâng quơ: “Vài chục năm trước, chúng tôi trùng hợp đi chung một chiếc phi thuyền, sau đó phi thuyền gặp sự cố, tôi nghĩ cô ta đã chết, có lẽ cô ta cũng nghĩ tôi đã chết.”

Thịnh Sẹo cho rằng đây là loại chuyện không may của rất nhiều người đi chung phi thuyền bình thường gặp phải sự cố, vội vàng an ủi hai người: “Đại nạn không chết, tất sẽ hạnh phúc đến cuối đời.”

Tân Lạc và Tử Yến đều không lên tiếng.

Một người sắc mặt không thay đổi, nắm chặt khẩu súng giấu sau lưng; một người nét mặt tươi cười, ngón tay thon dài chơi đùa với bài Tarot.

Thịnh Sẹo cảm thấy không khí hơi khác thường, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bầu không khí dường như có sức ép vô hình đè ép ngăn lại, ép đến nổi hắn không dám thở, căn bản không thể mở miệng.

Tân Lạc còn khó chịu hơn hắn, toàn thân bị sát khí của Tử Yến bao phủ, muốn nổ súng mấy lần, nhưng bài Tarot ở trong tay Tử Yến vẫn tập trung vào cổ họng nàng, khiến nàng không dám cử động.

“Tại sao cô ở đây?” Tử Yến mặt mày vẫn tươi cười, ánh mắt vẫn lạnh lùng bức người.

Tân Lạc cắn môi, không nói tiếng nào.

Tử Yến mắt u ám, ngón tay cong lại, muốn bắn bài Tarot. Tiểu Giác gầm một tiếng dài, sát khí ào ạt đánh vào Tử Yến.

Tử Yến vội vàng lùi lại, nhưng không nhanh bằng Tiểu Giác, suýt chút nữa Tiểu Giác đã cắn vào cổ họng hắn. Hắn giơ chân đá Tiểu Giác, Tiểu Giác hung hăng cắn vào chân trái của Thiệu Dật Tâm, lôi cả chân đứt lìa.

“A ——” Thịnh Sẹo hét lên thất thanh, hai chân như nhũn ra ngã ngồi trên đất.

Nhưng không thấy máu tươi hay xương cốt văng ra.

Hóa ra, Tiểu Giác cắn đứt chỉ là một cái chân giả.

Tiểu Giác dường như có chút khựng lại, nó phun cái chân giả trong miệng ra, móng vuốt vồ xuống, làm cái chân giả méo mó không còn hình dạng, không còn dùng được nữa, nó mới hài lòng.

Tiểu Giác nhả cái chân giả, đứng ra trước bảo vệ Tân Lạc.

Ánh mắt của nó sắc bén nhìn Tử Yến, cái sừng trên đỉnh đầu nhú ra, giống như một con sư tử đang bảo vệ gia đình mình, uy nghiêm cảnh cáo kẻ địch rút lui, nếu không nó sẽ đại khai sát giới.

Tử Yến đứng trên mặt đất bằng một chân, biểu cảm không chút khó chịu.

Một người có thông mình đến cỡ nào cũng không thể nói chuyện giải thích với một con thú, hắn không thể không thu hồi mấy lá bài Tarot, hạ nhiệt sát khí toàn thân, tỏ vẻ hòa bình.

Tiểu Giác hài lòng hừ hừ vài tiếng, sừng trên đỉnh đầu thu lại, không để ý tới Tử Yến, xoay người nhìn Tân Lạc.

Giống như có phép thuật, nó lập tức thay đổi khuôn mặt, đôi mắt màu đen sáng lấp lánh, nó làm theo con chó nhỏ vẫy vẫy đuôi với Tân Lạc, miệng muốn học tiếng mèo kêu: “Meo meo… ngao…”

Có lẽ lần trước bắt chước tiếng chó sủa, Tân Lạc không thích, nó liền tự cho mình thông minh thay đổi cách làm, muốn học tiếng mèo để lấy lòng Tân Lạc.

Thịnh Sẹo cảm thấy khó hiểu, hắn không biết mình cảm thấy mất mặt do nuôi một con thú quá ngu ngốc, hay mất mặt vì sợ đến mức suýt tè ra quần.

Tân Lạc không chút nể tình, đá mạnh vào người Tiểu Giác, “Cút!”

Thôi xong! Không lẽ lại có thêm một cái chân giả? Thịnh Sẹo khẩn trương bịt mắt, lặng lẽ nhìn qua khe hở, nhưng không nhìn thấy chân của Tân Lạc bị cắt đứt, máu thịt tung tóe.

Tiểu Giác không hề tức giận, chỉ là uể oải, ủ rũ đi ra bên ngoài cửa kính, xấu hổ nằm sấp ra đất.

Tử Yến nhìn Tân Lạc, thản nhiên nói: “Cô không cần tự tức giận, chẳng qua Tiểu Giác ngu ngốc xem cô là người khác.”

Tân Lạc nhìn cái chân còn lại của hắn, lạnh lùng phản bác: “Tay chân của tôi còn nguyên, có thể đi, có thể chạy, sao phải tức giận?”

“Tân Lạc, sao cô lại nói vậy?” Thịnh Sẹo biết Tân Lạc tính tình kỳ quặc, nhưng không ngờ nàng lại xấu tính như vậy, cố ý cứa vào vết thương của người ta.

Mặc dù cái chân máy kết hợp với chân người thường xuyên đi lại không có gì khác biệt. Nhưng dù sao cũng không phải một phần của cơ thể, chắc chắn vẫn có ảnh hưởng đến cuộc sống hằng ngày. Hơn nữa, Thiệu Dật Tâm là người vừa đẹp vừa giỏi, nay tay chân không trọn vẹn, ngay cả người ngoài còn cảm thấy tiếc cho hắn, bản thân Thiệu Dật Tâm chắc chắn khó chịu hơn.

Không ngờ Thiệu Dật Tâm không chút phản ứng. Hắn mỉm cười nhìn Tân Lạc, bộ dạng hào phóng, “Tôi chỉ còn một chân, còn cô mất cái gì?”

Thịnh Sẹo hoang mang, không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng cảm thấy nếu cứ tiếp tục nói sẽ xảy ra chuyện, hắn vội vàng đứng giữa hai người, cười nói: “Này, tôi đói bụng… chúng ta ăn cơm trước đi?”

Tân Lạc cắm con dao thật mạnh lên thớt, lập tức đi ra sân sau qua cửa kính, nghênh ngang bỏ đi.

Thịnh Sẹo nhìn mặt Thiệu Dật Tâm, lại nhìn con dao trên thớt, cảm thấy thật ra Tân Lạc muốn cắm con dao vào mặt của Thiệu Dật Tâm.

————·————·————

Rừng âm u.

Ánh nắng mặt trời xuyên qua tán cây cao rọi xuống, dưới mặt đất loang lổ bóng râm.

Tân Lạc tâm trạng buồn bực đi tới.

Tiểu Giác theo sau nàng không tiếng động.

Tân Lạc không ngờ Tử Yến còn sống, càng không ngờ hắn lại ở đây.

Cho dù hắn giống nàng may mắn sống sót sau trận nổ phi thuyền, nhưng lúc đó chính nàng đã đâm dao găm thật mạnh, làm tim hắn vỡ nát, tuyệt đối hắn không có thời gian, càng không có điều kiện làm phẫu thuật tim, tại sao có thể sống sót?

Tân Lạc khổ sở suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra.

Tử Yến khác với người thường, hắn là dị chủng, có gene khác thường, thân thể đương nhiên sẽ dị biến.

Thiệu Dật Tâm, thiếu một tim.

Trong tự nhiên, không ít sinh vật có nhiều tim. Ví dụ, con bạch tuộc có ba trái tim. Tuy bề ngoài của Tử Yến không khác thường, nhưng trên thực tế nội tạng đã dị biến tự nhiên, không chỉ có một tim. Nên một trái tim bị vỡ, là thiếu một tim, không phải là không có tim (Vô tâm).

Với năng lực của Tử Yến, cho dù rời nước xa nhà, sớm không còn quyền hành của công tước năm đó, nhưng có nghèo đến đâu cũng không đến mức không thể làm giải phẫu tái tạo chân gãy, lý giải duy nhất là bởi vì nguyên nhân nào đó, thần kinh chân của hắn đã hoại tử, không thể tái sinh chân gãy, chỉ có thể dùng chân máy.

Có thể do phi thuyền phát nổ gây ra, cũng có thể liên quan đến trái tim bị đâm của hắn.

Tân Lạc càng nghĩ rõ nguyên nhân hậu quả, càng cảm thấy phiền phức.

Giận chân gãy, hận cướp tim, thù mất nước, nhất định Tử Yến sẽ không bỏ qua cho nàng.

Vừa rồi nếu không phải Tiểu Giác đột nhiên nhảy ra, không chừng nàng đã bị mấy lá bài Tarot phanh thành mấy khúc.

Nhưng nàng đang nghiên cứu thân thể của Thịnh Sẹo, cũng không thể từ bỏ kế hoạch nghiên cứu, phải bỏ đi ngay, hay phải làm sao?

————·————·————

Bất tri bất giác, Tân Lạc đã đi qua khu rừng nhỏ, đến khu vực bên ngoài nhà của Thiệu Dật Tâm.

Căn nhà không lớn lắm, bên ngoài nhìn cũ nát, lan can kim loại quanh nhà cũng rỉ sét loang lổ, giống một nơi ở bình thường của dị chủng.

Xung quanh nhà có một loại dây leo màu đỏ rậm rạp, có chỗ bò lan trên đất, có chỗ bò lên lan can.

Tân Lạc sáng mắt, vừa mừng vừa sợ, liền đi về phía dây leo.

Trong lúc tìm A Thịnh, nàng cũng từng tìm đủ mọi cách tra hỏi tin tức của loại dây leo ma quỷ hút máu này, nhưng tất cả thông tin nhận được đều cho thấy nó đã bị diệt sạch.

Sau khi Sở Mặc trở thành Chấp Chính Quan của Liên Bang Odin, đã chiếm viện nghiên cứu nuôi trồng hút huyết đằng làm của riêng. Trải qua nghiên cứu, xác định loại thuốc an thần chiết xuất mặc dù có tác dụng an thần mạnh, nhưng sẽ tổn hại vĩnh viễn đến thần kinh, biến con người thành ngu ngốc. Không biết có phải Sở Mặc cảm thấy hút huyết đằng không có giá trị, hay biết hút huyết đằng có giá trị nghiên cứu khác, dù sao hắn cũng đã ra lệnh tiêu diệt toàn bộ hút huyết đằng.

Thật không ngờ, bọn chúng lại trốn ở đây, sinh sôi phát triển.

Tân Lạc đi đến trước lan can kim loại, hết sức chăm chú nhìn hút huyết đằng, suy nghĩ làm sao có thể âm thầm lấy đi một cây.

Đột nhiên, trước mắt tối sầm, nàng bị đẩy ngã ra đất.

Tiểu Giác chồm lên người nàng, đôi mắt đen ướt át nhìn nàng vô tội.

Tân Lạc nổi giận, tát một tát thật mạnh vào mặt Tiểu Giác.

“Mi muốn ta nói bao nhiêu lần? Cút ngay! Đừng đi theo ta!”

Tiểu Giác lập tức nhảy sang một bên, lúc này Tân Lạc mới phát hiện trên lưng nó máu chảy đầm đìa, có cắm một cái kim bằng kim loại sắc nhọn. Vừa rồi nàng tới gần lan can kim loại, vài dây leo đã từ từ lùi về ẩn sau chậu cây có hoa văn.

Tân Lạc sửng sờ một chút, giả vờ như không biết gì, xoay người đứng lên, xoay người bước đi.

——————————–

Nơi ở của Tử Yến, nhất định là tường đồng vách sát, sát khí trùng trùng, cho dù nàng muốn lấy hút huyết đằng cũng phải nghĩ cách khác, ăn trộm công khai như vậy chắc chắn sẽ không được.

Tân Lạc đi tới, đột nhiên nhớ gì đó, quay đầu nhìn lại ——

Tiểu Giác vẫn đứng một chỗ, hai mắt vô thần, ngơ ngác nhìn nàng. Hút huyết đằng đã đánh được mùi máu bắt đầu di động, bò qua lan can kim loại, quấn lấy tứ chi của Tiểu Giác.

Tân Lạc vẫn quay đầu, tiếp tục đi như không có chuyện gì.

Ngốc như vậy, sống cũng phí của, chết đi cho rồi!

Nhưng…

Tân Lạc đột nhiên dừng bước.

Tử Yến muốn giết nàng, chỉ có Tiểu Giác mới có thể ngăn cản Tử Yến, bây giờ không thể để mất lá bùa hộ mệnh này được.

Tân Lạc không cam lòng quay người lại, chạy đến bên Tiểu Giác. Ánh mắt của Tiểu Giác chợt sáng rực, cũng muốn chạy tới, nhưng bị dây leo giữ chặt tứ chi, nó vội vàng động đậy vừa kéo vừa cắn.

“Đừng vùng vẫy, càng vùng vẫy sẽ càng bị quấn chặt!”

Tân Lạc lấy ra chai thuốc cầm máu phun vào đám dây leo, dây leo liền thu lại.

Nhưng, dây leo hút máu ở đây quá nhiều, vài dây leo vừa sợ rút lui, mấy dây leo khác lại vươn tới.

“Chạy!”

Tân Lạc chạy tới trước, Tiểu Giác vui vẻ đuổi sát theo sau, vừa đuổi vừa chạy vòng quanh nàng, đương nhiên không nghĩ mình đang chạy trốn, mà chỉ là chạy chơi.

Một người một thú vọt nhanh vào rừng rậm, Tân Lạc từ từ dừng bước, dựa vào thân cây nghỉ ngơi.

Tiểu Giác nhẹ nhàng đứng trước mặt nàng, ngẩng đầu nhìn nàng.

Đôi mắt đen láy giống như trẻ con mới sinh, trong sáng, vừa nhìn có thể xuyên thấu, ngây thơ không chút tạp niệm, càng không có dục vọng, chỉ đơn thuần vô tư.

Tân Lạc kinh ngạc nhìn nó một lúc lâu, liền quay đầu sang hướng khác, nói nhỏ: “Quả nhiên là đồ ngốc.”

Tân Lạc đi tới trước, Tiểu Giác đi vòng quanh nàng, chốc lát lại chạy lên trước, chốc lát lại lùi về sau, cái kim ở trên lưng vẫn chưa lấy ra, máu tuông ào ạt, nó vẫn làm như không có cảm giác đau.

Tân Lạc hỏi: “Mi không có trí khôn, cả cảm giác đau cũng không có sao?”

Tiểu Giác đương nhiên không hiểu nàng nói gì, chỉ cảm thấy giọng nói của nàng dịu dàng, vui sướng “Gaooo” một tiếng, tiếp tục vui vẻ chạy.

Tân Lạc lắc đầu: “Đồ ngốc!”

Nàng vừa đi, tầm mắt không khỏi liếc nhìn lưng của Tiểu Giác, bước đi ngày càng chậm, nàng vô thức dừng lại.

Tiểu Giác cũng lập tức dừng lại, chạy đến trước mặt nàng, ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt đen sẫm tràn đầy hoang mang thân thiết.

Tân Lạc bối rối hất đầu: “Ta nghe có tiếng nước chảy, đi nào.”

————·————·————

Một người một thú theo tiếng nước đi tới, thì nhìn thấy một dòng suối trong suốt.

Tân Lạc buồn rầu ngồi lên tảng đá, Tiểu Giác muốn nằm bên chân nàng, nhưng không dám, nó do dự đi vòng quanh nàng.

Tân Lạc tức giận quát lớn: “Đừng đi vòng vòng, ta chóng mặt.”

Tiểu Giác dừng lại, nhạy bén cảm thấy Tân Lạc lại tức giận, nó ngẩng đầu suy nghĩ, lập tức nằm ra đất bắt đầu lăn lộn, muốn làm Tân Lạc vui vẻ.

Tân Lạc đứng lên, tát Tiểu Giác hai cái.

“Mi là đồ ngu!”

Tiểu Giác không hiểu, tại sao mọi người nhìn thấy chó nhỏ mèo nhỏ lăn lộn lại cười rất vui vẻ, Tân Lạc nhìn thấy nó lăn lộn thì giận tím mặt, nhưng nó biết mình lại làm sai. Nó hoảng sợ lùi về sau, hy vọng Tân Lạc đừng tức giận nữa.

Tân Lạc rống: “Không được nhúc nhích!”

Tiểu Giác không dám cử động, Tân Lạc cúi người xem xét lưng nó, toàn bộ đã nhuốm một màu đỏ thẫm, cái kim vẫn chưa đâm sâu vào thịt. Tân Lạc tức giận lại hung hăng tát Tiểu Giác, “Đồ ngu!”

Tiểu Giác chán nản gục đầu, đứng ỉu xìu.

“Nằm xuống!”

Tiểu Giác ngoan ngoãn nằm xuống.

Tân Lạc lấy ra dụng cụ đa năng, ấn xuống lưng Tiểu Giác, nàng dùng cái nhíp nhỏ rút cây kim ra.

Tiểu Giác không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng Tân Lạc cảm thấy thân thể ấm áp dưới tay mình run rẩy, chứng tỏ nó không phải không có cảm giác đau, mà đang cố gắng chịu đựng.

Sau khi Tân Lạc rút kim ra, liền xịt thuốc cầm máu.

Tiểu Giác đã hiểu Tân Lạc đang giúp nó, đầu gác lên hai chân trước, chăm chú nhìn Tân Lạc, ánh mắt ướt át nhìn Tân Lạc tràn ngập dịu dàng tĩnh lặng.

Tân Lạc lại tát vào mặt nó, “Nhìn gì? Không được nhìn!”

Tiểu Giác lập tức quay đầu.

Tân Lạc xử lý xong vết thương, đi đến bờ suối rửa tay.

Tiểu Giác chăm chú nhìn trong chốc lát, cúi đầu nhìn móng vuốt bẩn của mình, liền chạy đến bờ suối, vọc cả bốn chân vào nước.

Tân Lạc không kiên nhẫn phất phất tay, “Tránh xa ta ra, đừng làm đồ của ta ướt.”

Tiểu Giác nghe lời lùi ra xa một chút.

Tân Lạc ngồi trên tảng đá xem nó vọc nước, ánh nắng chiếu trên mặt suối, lấp lánh ngân quang. Tiểu Giác nhảy lên nhảy xuống không ngừng, ngân quang biến đổi càng nhanh, bao phủ quanh người nó.

“Này, rõ ràng mi màu trắng mà, sao bây giờ lại bẩn như vậy, cả móng vuốt cũng biến thành màu xám?”

Tiểu Giác nghe nàng nói chuyện, lập tức dừng lại, nhưng không hiểu nàng đang nói gì, ngửa đầu, hoang mang nhìn Tân Lạc, ánh mắt đen láy sáng lấp lánh.

“Này, nói đi!”

Tân Lạc nhặt một viên đá ném tới trước mặt Tiểu Giác, nước văng đầy đầu nó, Tiểu Giác chỉ nghiêng đầu từ từ tránh một bên, vẫn ngây ngốc nhìn nàng.

Tân Lạc thì thầm nói: “Đúng là đồ ngốc!”

Nhưng nàng không biết rốt cuộc nàng cảm thấy kẻ hỏi Tiểu Giác phải trả lời là đồ ngốc, hay Tiểu Giác là đồ ngốc nữa.

————·————·————

Mặt trời ngã về tây.

Gió từ rừng thổi tới, thoang thoảng mùi hương, xua tan ngày hè nóng bức.

Tân Lạc và Tiểu Giác một trước một sau trở lại hậu viện phòng khám thú y qua cửa sau, nhìn thấy Tử Yến chưa rời khỏi, hắn đang cùng Thịnh Sẹo ngồi ở phòng ăn, vừa uống rượu, vừa chơi bài.

Thịnh Sẹo ngồi không ngay ngắn, thân thể hắn xiêu vẹo, một chân gác lên ghế, một chân đặt trên đất.

Thiệu Dật Tâm tuy chỉ có một chân, vừa đánh bài, vừa uống rượu, nhất cử nhất động đều nho nhã phong lưu, khiến người ta không cảm nhận tàn tật của hắn.

Tân Lạc đứng trong sân, bình tâm tĩnh khí đánh giá vị “cố nhân” chết đi sống lại này.

Hắn đã không còn phong thái lỗi lạc, ngôn từ hoa bướm của năm đó.

Dung mạo xuất chúng vẫn như xưa, dáng vẻ tao nhã vẫn như xưa, nhưng hết thảy lại hoàn toàn khác xưa.

Năm đó Tử Yến giống như một đóa hoa đào đỏ rực dưới ánh mặt trời, một trái tim lả lướt, một đôi mắt đa tình, đón nhận gió mưa nơi hồng trần biến động; bây giờ Thiệu Dật Tâm lại giống như một đóa hoa lê trắng ảm đạm dưới ánh trăng, một trái tim trải đời, một đôi mắt vượt nạn, hiểu rõ hồng trần ảo diệu, bình yên tự tại qua muôn trùng khổ ải. Thoạt trông ôn hòa bình thản, nhưng thực tế lạnh lẽo tâm can, toàn thân như viên ngọc thạch trong sáng nhưng lạnh lùng cứng rắn.

Thiệu Dật Tâm đã sớm phát hiện ánh mắt của Tân Lạc, nhưng chẳng thèm để ý, cho đến khi đánh xong một ván bài, hắn mới nâng mặt cười nhìn nàng, mắt nhìn đến Tiểu Giác, mới chợt âm u.

Thịnh Sẹo theo ánh mắt của hắn, nhìn thấy máu và vết thương trên người thân thể Giác, vội vàng ném bài vọt tới, vừa lớn tiếng vừa nhỏ giọng, hỏi: “Sao thế này? Cô đánh nó? Sao mạnh tay như vậy? Cô muốn đánh chết nó sao?”

Tân Lạc hờ hững: “Là tôi đánh nó rồi sao?” Ánh mắt lướt qua Thịnh Sẹo, nhìn Thiệu Dật Tâm.

“Tôi…”

Thịnh Sẹo trừng mắt nhìn Tân Lạc. Hận không thể đánh một tát, trả đũa vẻ kêu ngạo khinh người của nàng. Nhưng hắn không dám. Chẳng những hắn đánh không lại Tân Lạc, mà còn đánh không lại tên Tiểu Giác “Khôn nhà dại chợ” kia. (3.10.3)

(3.10.3) Nguyên văn “Ăn cây táo, rào cây sung”, ám chỉ những người nhận lợi ích từ chỗ này, nhưng làm chuyện có lợi cho chỗ khác, tương tự như “Khôn nhà dại chợ”.

Tiểu Giác cảm thấy hắn đứng quá gần, nên nhe răng gầm hắn, cảnh cáo hắn lùi lại. Vừa quay đầu, nó đã khúm núm nịnh bợ, cẩn thận đến gần chân của Tân Lạc, thấy nàng không tức giận đánh đuổi, mặt nó liền tỏ ra mỹ mãn.

Thịnh Sẹo cực kỳ buồn bực, nuôi thứ ngu ngốc như vậy, chỉ có thể khúm núm chịu đánh chịu mắng, còn có thể làm được gì?

Thịnh Sẹo liền dịu giọng, cười nói với Tân Lạc: “Lần sau nhẹ tay một chút, Tiểu Giác thích cô, nhưng dù sao nó cũng là súc vật, đừng bao giờ chọc tức nó, nhỡ may chọc nó nổi thú tính, người chịu thiệt là cô.”

Thiệu Dật Tâm cười nhìn chằm chằm Tiểu Giác, thản nhiên nói: “A Thịnh nói không sai, nó chỉ là súc vật, không biết gì đâu.”

Tân Lạc hiểu ý của hắn, Tiểu Giác là Tiểu Giác, Thần Sa là Thần Sa, hắn không xem Tiểu Giác là Thần Sa.

Thần Sa không phải là kẻ không biết đúng sai, không phân địch bạn, nếu Tiểu Giác vẫn cố chấp bảo vệ kẻ thù, hắn cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, khi cần thiết, hắn sẽ giết luôn Tiểu Giác.

Tân Lạc vỗ vào đầu của Tiểu Giác, mặt không thay đổi nói: “Hy vọng chân còn lại của anh có thể bình an cùng anh vào quan tài, cũng mong không cần phải gọi anh là ‘Thiếu hai tim’.”

Nụ cười trên mặt của Thiệu Dật Tâm liền biến mất, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tân Lạc.

Tân Lạc vuốt đầu Tiểu Giác, lạnh nhạt nhìn Thiệu Dật Tâm, trên mặt hiện lên mấy chữ chói lọi “có bản lĩnh đến đây giết tôi”!

Thiệu Dật Tâm phong độ chỉ có thể đứng lên, lễ phép nói với Thịnh Sẹo: “Tôi về đây, hôm nay chơi rất vui, cảm ơn đã tiếp đãi.”

Hắn dùng một cây gậy giản dị, dựa vào một chân đi ra ngoài.

Dù sao cũng là người thể năng 2A, hoạt động không chút khó khăn, mỗi một động tác vẫn hết sức tao nhã, hoàn toàn không giống người chỉ có một chân, nhưng khi nhìn thấy bên chân trái trống không, lại khiến người ta cảm thấy quỷ dị.

Thịnh Sẹo ngây ngốc tiếc nuối nhìn trong chớp mắt, vội vàng đuổi theo.

“Dật Tâm, tôi đưa anh về.”

Bên ngoài truyền đến tiếng khởi động xe bay, chốc lát sau, tất cả âm thanh đều biến mất.

Tử Yến rốt cuộc đã bỏ đi!

Thân thể cứng đờ của Tân Lạc rốt cuộc được thả lỏng, thậm chí có chút mất sức, nàng không thể không chống một tay vào đầu của Tiểu Giác để đứng vững.

Ánh mắt nàng dừng lại trên cái rương để đồ hư hỏng, một đoạn chân máy bị Tiểu Giác gặm gãy lộ ra khỏi miệng rương. Là một cái chân hoàn chỉnh, tất giày đều có, giống như chân thật, thoạt nhìn vừa thê thảm vừa rợn người.

————————————

Buổi tối.

Âm thanh tĩnh lặng, gió đêm phảng phất.

Tân Lạc nằm yên trên giường, vừa mệt vừa mỏi, nhưng vẫn không ngủ được.

Thậm chí, ngay cả quần áo nàng cũng không dám cởi, một tay nắm dao, một tay cầm súng, luôn đề phòng cao độ.

Tử Yến không phải là quân tử, đánh lén ám sát tuyệt đối đều làm được, có lẽ khi nàng ngủ, sẽ mãi mãi không có cơ hội tỉnh lại.

Một âm thanh kỳ lạ đột nhiên vang lên, Tân Lạc lập tức xoay người ngồi dậy, chỉa súng về phía cửa sổ.

Một giây sau, mới phát hiện gió thổi qua cành cây, cành lá đập vào tường ngẫu nhiên phát ra tiếng.

Tân Lạc thở dài một hơi, đồng thời cũng dâng lên cảm giác bất lực.

Nàng còn nghi ngờ bất an như vậy, không cần đợi Tử Yến giết nàng, nàng sẽ tự khiến mình điên mất.

Tân Lạc hoang mang ngồi dậy, đột nhiên nghĩ tới gì đó, liền nhảy xuống giường, đến cạnh cửa.

Nàng nắm tay vịn cửa, mắt rũ xuống, vô thức nhìn chằm chằm khe hở giữa cánh cửa và sàn nhà, dừng trong chốc lát, mới mở cửa.

Ngoài cửa không có gì.

Tân Lạc tự giễu cười haha, thật là vớ vẩn! Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì?

Tân Lạc đóng cửa lại, nằm lên giường, tiếp tục ngủ.

Lưng nàng dựa sát tường, thân thể co lại giống như một đứa bé, súng và dao ôm sát trong ngực, giống như chúng là những thứ trung thành tin cậy duy nhất của nàng ở thế giới này.

Sau một lúc lâu, nàng vẫn không ngủ được.

Gió thổi cỏ lay, cũng khiến nàng vô thức lo lắng để phòng.

Rất có thể, Tử Yến đã sớm đoán được tình trạng của nàng hiện giờ, chỉ cần đợi đến khi nàng không chịu được nữa sẽ ra tay, dễ dàng không cần tốn quá nhiều sức lực.

Tân Lạc mở to mắt, theo bản năng nhìn khe hở giữa cánh cửa và sàn nhà, ánh mắt đang muốn lướt qua, chợt dừng lại.

Nàng từ từ ngồi dậy, đi đến bên cửa, mạnh mở cửa, bên ngoài vẫn không có gì.

Nàng đóng cửa lại, nhìn chằm chằm vào khe hở giữa cánh cửa và sàn nhà, lùi lại từng bước trở về giường, nằm xuống ngủ, nhưng không nhắm mắt lại, nàng tiếp tục nhìn chẳm chằm khe cửa.

Chốc lát sau, ánh sáng ở khe cửa thay đổi, giống như có cái gì chắn ngoài cửa, trở nên tối sầm.

Tân Lạc trở người ngồi dậy.

“Tiểu Giác, ta biết mi ở bên ngoài, không được chạy!”

Nàng mở cửa, Tiểu Giác cúi thấp đầu, chán nản đứng ở cửa, giống như đứa bé lén lút làm chuyện xấu, bị người lớn bắt gặp.

Tân Lạc nhìn nó một giây, lùi người sang một bên, mặt không biến đổi, nói: “Vào đi.”

Tiểu Giác chần chừ đi vào phòng, sợ bị đánh.

Tân Lạc đóng cửa lại, ngồi lên giường, chỉ chỉ sàn nhà: “Chỉ được ngủ trên sàn nhà, không được lên giường, nếu không ta sẽ chặt chân của mi.”

Tiểu Giác nghe không hiểu lời nói của Tân Lạc, nhưng cảm giác Tân Lạc không tức giận, nó ngẩng đầu hoang mang nhìn Tân Lạc.

Tân Lạc nói: “Nằm xuống, ngủ!”

Tiểu Giác nghe hiểu, lập tức vui vẻ nằm xuống, nhưng vẫn có chút không tin. Nó nhìn Tân Lạc chằm chằm, Tân Lạc nằm xuống, quay người, mặt hướng vách tường, đưa lưng về phía nó, làm như không thèm để ý đến nó.

Tiểu Giác nhìn cánh cửa đã khóa, nhìn Tân Lạc ở trên giường, tin rằng mình có thể ở lại đây, nó thích chí duỗi người, đầu gác lên hai chân trước, an tâm nhắm hai mắt lại.

Tân Lạc nắm súng trong tay, đôi mắt mở to từ từ nhắm lại.

Sức chiến đấu của Tiểu Giác gần bằng thể năng 4A, đừng nói đối phó với một Tử Yến, cho dù là hai Tử Yến, chắc chắn sẽ không thua dễ dàng. Có nó ở đây, mặc kệ là đánh lén, hay ám sát, Tử Yến cũng sẽ không thành công.

Tuy vẫn không thể an tâm đi vào giấc ngủ, nhưng rốt cuộc nàng cũng không còn thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc nữa.

————·————·————

Trong lúc mơ màng, Tân Lạc đã ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, đột nhiên nàng bừng tỉnh.

Nàng cầm súng trở mình ngồi dậy, thì nhìn thấy Tiểu Giác đang nằm bên giường nàng, đến gần nàng hơn tối qua. Có lẽ cảm nhận được động tác của nàng, nó đã mở choàng mắt, đầu gác lên mép giường nhìn nàng thân thiện.

Tân Lạc không thèm so đo, ngược lại có chút an tâm.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, thu hồi súng, đang muốn nằm xuống tiếp tục ngủ, bỗng nhiên nàng cảm thấy không đúng, mới phát hiện có gió thổi đến, cửa sổ đang mở một nửa.

Trong bóng đêm vắng lặng, Tử Yến nghiêng người ngồi bên ngoài cửa sổ, im lặng nhìn nàng.

Tân Lạc hoảng sợ, đang muốn lấy súng, Tiểu Giác đã nhẹ nhàng cọ cọ đầu vào người nàng, ý bảo nàng nằm xuống, giống như đang nói với nàng: Đừng sợ, có tôi ở đây!

Tân Lạc biết mình không phải là đối thủ của Tử Yến, nhưng cũng không thể nào hoàn toàn tin tưởng Tiểu Giác.

Nàng không chủ động tấn công, nhưng cũng không tiếp tục nằm xuống ngủ. Thân thể nàng lùi về sau, ngồi dựa sát vào tường, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Tử Yến, tay nắm chặt súng.

Trong lúc ẩn hiện, Tân Lạc không thấy rõ biểu cảm của Tử Yến, chỉ nhìn thấy một cái bóng màu đen. Theo trực giác nàng biết hắn không có sát ý, cái bóng toát ra cô đơn cùng đau thương, giống như đoá hoa rơi trong đêm tối mờ mịt.

Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Tiểu Giác để mặc cho hắn ở bên ngoài.

Tân Lạc hỏi: “Nếu đã đến, tại sao không vào?”

Tử Yến cười khẽ: “Cô biết còn giả vờ? Tiểu Giác chỉ cho phép tôi ở bên ngoài khu vực bảo vệ của nó, nếu tôi dám bước bào, nó sẽ tấn công tôi.”

Chứng tỏ nàng đoán đúng, bất an trong lòng bớt đi một chút, tay cầm súng không còn nắm chặt đến trắng bệch nữa.

————·————·————

Sắc trời hừng sáng, bốn phía vẫn còn khá âm u, so với đêm tối có phần ửng hơn.

Gió mát lạnh từ khe núi thổi tới, mang theo chút tươi mới của cây cỏ chớm sương, khiến người ta cảm nhận rõ ràng, bóng tối đã lùi dần, đang chào đón một ngày mới.

Tân Lạc thấy hắn không có ý nói, liền đi thẳng vào vấn đề: “Đêm khuya đến chơi, hay có việc gì?”

Tử Yến phát hiện người phụ nữ này cho dù có nhiều hành vi khác người, nhưng khí chất vẫn giống phong thái công chúa của một đại tinh quốc. Hắn cũng nói thẳng: “Theo tôi được biết, hoàng đế Đế Quốc Ar vẫn đang tìm cô, đã không ngừng tìm kiếm ba mươi năm, chẳng lẽ các người vẫn đang diễn trò? Nhưng, diễn cho ai xem đây?”

“Phi thuyền phát nổ, tạo ra lốc xoáy không gian, tôi bị trọng thương. Khi tỉnh lại, thuyền cứu nạn đã lệch khỏi quỹ đạo an toàn, rơi xuống một hành tinh không người. Bộ điều khiển bị phá hỏng, tôi không thể liên lạc với bên ngoài, chỉ có thể sinh tồn trên hành tinh vô danh đó. Nửa năm trước, một phi thuyền thám hiểm vũ trụ tư nhân nhận được tín hiệu cầu cứu của tôi, cứu được tôi.”

Trước mắt Tử Yến hiện ra ánh lửa khi phi thuyền phát nổ, xem ra kiếp nạn đó không chỉ có một mình hắn thập tử nhất sinh, người phụ nữ vừa lạnh lùng vừa cứng cỏi này cũng đã hóa hiểm thành lành.

“Một mình cô sống trên hành tinh không người ba mươi năm?”

“Không đến ba mươi năm.”

Tử Yến theo thông tin Tân Lạc cung cấp, dò ra hành tinh Tân Lạc đã sinh sống. Bởi vì ở vị trí này, quanh năm bóng tối bao phủ, nhìn qua chỉ là một vùng hoang vắng.

Tử Yến hỏi: “Cô làm sao mà sống?”

“Trong nước có rất nhiều loài tảo giàu khoáng chất, trong lòng đất có đủ loại côn trùng, protein phong phú.”

Tử Yến im lặng.

Nghe giống truyện “Ngàn lẻ một đêm”, chưa nói đến cuộc sống khó khăn, ngay cả cô độc tuyệt vọng cũng đủ hủy hoại một người, nhưng chuyện xảy ra đối với một kẻ như quái vật này dường như hoàn toàn có thể.

“Anh Tiên Diệp Giới biết cô còn sống không?”

“Không biết.”

Sau khi Tân Lạc trở lại thế giới loài người, nàng lặng lẽ quay về khu căn cứ bí mật của mình lấy chút tư liệu, lập tức đi tìm A Thịnh.

Tử Yến không hiểu: “Tại sao không liên lạc với Anh Tiên Diệp Giới?”

Tân Lạc lạnh lùng nhìn chằm chằm Tử Yến, giống như cảm thấy hắn hỏi một câu vô nghĩa: “Tôi không có mặt mũi trở về gặp anh ấy.”

Tử Yến hiểu ra.

Sau đại chiến vũ trụ, Anh Tiên Diệp Giới chạy về Đế Quốc Ar, trước tiên đã gặp phải phế hoàng tử Anh Tiên Thiệu Tịnh đang từng bước muốn trở lại Đế Quốc Ar. Bởi vì bại trận, uy danh của Anh Tiên Diệp Giới bị ảnh hưởng, Anh Tiên Thiệu Tịnh nhân cơ hội mượn sức những thuộc hạ cũ của lão hoàng đế, muốn vùng lên đoạt lại ngôi vị hoàng đế. Tuy cuối cùng Diệp Giới đánh bại Thiệu Tịnh, khiến Thiệu Tịnh rút lui về Lam Nhân tinh xưng đế, nhưng Diệp Giới lại bị trọng thương, mấy năm nay ru rú trong nhà.

Đế Quốc Ar lâm vào tình trạng một nước hai vua, phân chia thành Ar lớn, Ar nhỏ. Tuy Ar nhỏ của Anh Tiên Thiệu Tịnh chỉ là một hành tinh, thế lực yếu kém, nhưng đã trở thành chướng ngại của Anh Tiên Diệp Giới. Đó cũng là một trong những nguyên nhân ngăn chặn đại chiến vũ trụ giữa dị chủng và loài người bùng nổ lần hai.

Năm đó, sau khi Anh Tiên Thiệu Tịnh chạy khỏi Đế Quốc Ar, cũng nhờ Tử Yến theo lệnh của Ân Nam Chiêu, phái người giúp Anh Tiên Thiệu Tịnh trốn thoát đuổi giết của Anh Tiên Diệp Giới. Có thể nói, Ân Nam Chiêu giữ lại con cờ Anh Tiên Thiệu Tịnh này, chính là hy vọng Đế Quốc Ar trong tương lai sẽ xảy ra nội chiến, để Anh Tiên Diệp Giới không thể tập trung đối phó dị chủng.

Lần ra căn nguyên vấn đề, nếu không phải Lạc Tầm nói cho Ân Nam Chiêu biết, Anh Tiên Diệp Giới có một vai trò khác là thủ lĩnh binh đoàn Long Huyết, thì có lẽ thân phận của Anh Tiên Diệp Giới không bị bại lộ sớm như vậy, sẽ không bị lão hoàng đế tống giam, Anh Tiên Thiệu Tịnh sẽ không có cơ hội trốn thoát, hắn càng không có ngày bị nội loạn và trọng thương.

Tử Yến im lặng một giây, hỏi: “Cho dù cô không muốn trở về Đế Quốc Ar, cũng có thể đến nơi khác, tại sao lại chạy đến nơi ‘thâm sơn cùng cốc’ này?”

Tân Lạc thản nhiên nói: “Tôi muốn nghiên cứu gene của Thịnh Sẹo, có điều, không phải nghiên cứu vũ khí gene giết chết dị chủng, mà là muốn nghiên cứu bào chế thuốc chữa khỏi gene dị biến.”

Tử Yến “à” một tiếng, cười khẽ: “Công chúa cao quý, cô làm sao để tôi tin đây?”

“Ca ca của tôi bị thương, không phải do chiến tranh với Anh Tiên Thiệu Tịnh, mà là đã bị thương khi ở Liên Bang Odin.”

Tử Yến nghe có chút ngạc nhiên, hắn híp mắt, nhìn chằm chằm Tân Lạc.

Biểu cảm của nàng bình tĩnh khác thường, giọng nói lại toát ra áp lực nặng nề: “Giáo sư An đã chỉnh sửa gene của ca ca tôi, bây giờ anh ấy… đang mang loại gene khác thường.”

Tử Yến vẫn ngồi im lặng không nhúc nhích.

Bên ngoài không có phản ứng gì, trong lòng đã sóng to gió lớn.

Mấy ngàn năm nay, dù Đế Quốc Ar mạnh hay yếu, hoàng thất Anh Tiên vẫn là loài người có tinh thần dẫn đầu. Bọn họ khắt khe bảo thủ, cao ngạo e dè, không chỉ lưu giữ bộ gene thuần chủng bền vững, mà còn truyền lại văn hóa lễ nghi của loài người nguyên vẹn cho đời sau. Hiện giờ, người đứng đầu hoàng thất Anh Tiên, hoàng đế Đế Quốc Ar lại là một dị chủng, quả thật không còn gì vớ vẩn hơn.

Nhưng Tử Yến biết Tân Lạc không nói dối.

Đối với một kẻ thù hận dị chủng như công chúa Lạc Lan mà nói, thốt ra những lời kia đã là một loại tra tấn.

Lúc này, Tử Yến mới chính thức hiểu được tại sao Tân Lạc không quay về Đế Quốc Ar gặp Diệp Giới.

Tân Lạc không đổi sắc mặt, giọng nói không chút ấm áp: “Đối với việc nghiên cứu bào chế thuốc chữa trị dị biến, lợi ích trước mắt của chúng ta là như nhau. Hy vọng anh có thể tạm thời bỏ qua thù hận, chung sống hòa bình, không phải tôi sợ anh, chỉ là tôi không có thời gian lãng phí. Bí mật này tốt nhất anh nên khóa nó vĩnh viễn trong lỗ tai, nếu anh dám phun ra khỏi miệng, tôi sẽ hủy diệt toàn bộ dị chủng!”

Một bí mật, chỉ khi khiến nó vẫn còn là bí mật, sức uy hiếp mới thật sự lớn.

Tử Yến vốn không định để lộ chuyện này, nhưng nhìn thấy Tân Lạc lạnh lùng cứng rắn như vậy, hắn không nhịn được muốn chọc tức nàng: “Hủy diệt thế nào? Cho dù cô có năng lực hủy diệt cả Liên Bang Odin, nhưng còn rất nhiều dị chủng sinh sống với con người, trừ phi cô cũng muốn hủy diệt cả nhân loại.”

Tân Lạc lạnh lùng nói: “Sở Thiên Thanh nghiên cứu cả đời, chỉ có thể nghiên cứu được loại dược chất khiến dị chủng trên thể năng cấp A mới dị biến. Tôi đảm bảo, sẽ có loại dược lực tốt nhất cho dị chủng thể năng cấp H đã đủ dị biến.”

“Cô là đồ điên!” Tử Yến tức giận mắng.

Tân Lạc không chút đổi sắc, chỉa súng vào đầu Tiểu Giác.

Tiểu Giác vẫn cực kỳ ôn hòa, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt to tròn lấp lánh hoang mang nhìn Tân Lạc.

Tân Lạc nhẹ bóp cò súng, nói với Tử Yến: “Cho dù là quan chỉ huy trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất, khi đã dị biến thành dã thú, thì rất dễ giết chết.”

Tử Yến không nói tiếng nào nhìn chằm chằm Tân Lạc và Tiểu Giác.

Rõ ràng, dựa vào sự trung thành hồ đồ của Tiểu Giác đối với Tân Lạc, bây giờ nàng có nổ súng, Tiểu Giác vẫn sẽ không phản kháng.

Tiểu Giác không biết Tân Lạc nói gì, nhưng nó cảm giác trong lòng nàng tràn đầy đau khổ và tự trách, nó thè lưỡi liếm liếm vào tay đang cầm súng của Tân Lạc, đôi mắt ướt át tràn ngập dịu dàng.

Tân Lạc giống như bị chạm phải điện, giật mạnh súng, tát một tát đẩy đầu Tiểu Giác, chà xát tay vào cái chăn một cách ghê tởm.

Tử Yến thản nhiên nói: “Tôi sẽ không nói bí mật này cho người thứ ba biết, điều kiện là phương pháp cuối cùng bào chế loại thuốc đó. Tặng thêm một chuyện, trước khi cô nghiên cứu bào chế thành công, chỉ cần cô không gây chuyện, tôi sẽ không làm phiền cô.”

“Đồng ý.” Tân Lạc đồng ý một cách dứt khoát.

Hai người đều là kẻ thông minh tuyệt đỉnh, mỗi lần mở miệng đều thả mồi câu đối phương, một khi đã nghe sẽ hiểu được mục đích của đối phương, nhưng mồi câu quá hấp dẫn, Tử Yến chỉ có thể cam tâm tình nguyện mắc câu.

Đợi sau khi nghiên cứu thành công, nắm được thuốc của đối phương, rốt cuộc là nàng giết hắn diệt khẩu, hay hắn giết nàng báo thù, cứ để tùy duyên đi!

————·————·————

Sau khi giao kèo thành công với Tử Yến, Tân Lạc tạm thời không lo lắng đến an toàn tính mạng nữa, nàng bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu.

Nàng tập trung bận rộn làm thí nghiệm cả ngày, khi mệt mỏi ra khỏi phòng bệnh, trời chiều đã ngã nắng chiều.

Tiểu Giác dựa vào cửa, đang không ngừng cào móng vuốt vào mình, lông trên người nó đã quá dài, rối bù dính chặt vào nhau.

Tân Lạc gọi: “Thịnh Sẹo, anh không tắm Tiểu Giác bao lâu rồi?”

Tiếng của Thịnh Sẹo từ trên lầu vọng xuống: “Không rảnh!”

Nhờ có Ly Ly và Mike hỗ trợ, cùng với danh tiếng truyền miệng cũng nhanh chóng, phòng khám thú y làm ăn ngày càng tốt, mỗi ngày Thịnh Sẹo đều phải tốn rất nhiều thời gian lên mạng vũ trụ hỏi han nhu cầu của khách hàng, hoàn toàn là chăm lo cho thú cưng của khách hàng, quên bẵng thú cưng của chính mình.

Tiểu Giác vừa nghiêng đầu nhìn Tân Lạc, vừa đưa móng vuốt cào cào cổ.

Tân Lạc không muốn để ý, nhưng hiện giờ Tiểu Giác là “vệ sĩ” của nàng, gần như ăn cùng ngủ cùng, như hình với bóng. Nếu nó bị nhiễm bọ hay bệnh ngoài da, nàng sẽ bị lây mấy thứ ghê tởm đó.

Tân Lạc bất đắc dĩ ngồi xuống, kiểm tra bộ lông và da của nó, sau đó đi vào phòng bệnh, mở tủ đựng thuốc, lấy một cốc dung dịch tẩy rửa.

Nàng bưng ly nước tẩy rửa, lập tức đi qua người Tiểu Giác.

Tiểu Giác đứng lên, theo sau lưng nàng.

Tân Lạc nhìn chằm chằm vào ly thủy tinh trong tay, từ hình ảnh phản quang trên ly, quan sát nhất cử nhất động của Tiểu Giác ở phía sau.

Tiểu Giác không biết nàng muốn đi đâu, cũng không biết nàng muốn làm gì, nhưng rất vui vẻ theo sát nàng, hoàn toàn trung thành tin cậy.

Tân Lạc không khỏi nhếch môi cười, đột nhiên hiểu được tại sao có nhiều người thích nuôi thú cưng như vậy.

Tiểu Giác giống như người máy nghe lời, nhưng tình cảm, trung thành hơn người máy. Tử Yến có thể điều chỉnh đường đi của đạn pháo ở Liên Bang Odin, có thể cài đặt lại chương trình của người máy, nhưng vẫn không có cách chữa khỏi cho Tiểu Giác.

Tân Lạc đi vào sân, mở nước, cầm vòi phun, nói với Tiểu Giác: “Lại đây.”

Tiểu Giác nhìn thấy sắp phải tắm, tỏ ra không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.

Tân Lạc chưa bao giờ chăm sóc thú cưng, cũng không biết nên tắm cho thú cưng thế nào. Nàng suy nghĩ, quyết định làm như đang gội đầu mình.

Trước hết, nàng dùng vòi phun nước toàn thân Tiểu Giác, sau đó xịt nước tẩy rửa khắp nơi, dùng tay xoa nhẹ.

Kinh nghiệm tắm của Tiểu Giác trước kia cũng không quá quan tâm hay khoái chí, mới đầu nó có chút mâu thuẫn, chẳng qua vì Tân Lạc nên cố chịu, sau lại phát hiện chẳng những không khó chịu, ngược lại còn rất thoải mái. Nó nhắm hờ mắt, uốn éo theo động tác chà xát của Tân Lạc.

Sau khi tắm từ đầu đến chân, phun nước toàn thân, Tân Lạc nhìn thấy nước biến thành màu đen, thân thể của Tiểu Giác ngày càng trắng, cuối cùng lộ ra một bộ lông trắng muốt.

Có lẽ Tiểu Giác cảm thấy tắm thật sự rất thoải mái, nó vui vẻ kêu mấy tiếng với Tân Lạc, run mạnh thân thể vẩy sạch nước trên bộ lông.

Dưới ánh trời chiều, ngàn vạn hạt nước khúc xạ ra ngàn vạn ánh sáng màu.

Đám hào quang bay múa, bao phủ lấy thân thể con dã thú xinh đẹp thân hình thon dài, tứ chi mạnh mẽ. Bộ lông trắng muốt từ đầu đến chân, ngay cả móng vuốt cũng trắng như tuyết, không lẫn màu khác, giống như bông tuyết biến ảo, ánh trăng ngưng tụ. Hai mắt đen thẫm, tựa như một viên ngọc mã não đen thuần khiết.

Tiểu Giác đi vài bước về phía Tân Lạc, Tân Lạc theo bản năng lùi lại phía sau từng bước, vòi phun trên tay vẩy nước vào người cũng không phản ứng.

Tiểu Giác cực kỳ hoang mang.

Rõ ràng vừa rồi còn đang rất tốt, tại sao đột nhiên nó lại có cảm giác Tân Lạc đề phòng chán ghét nó?

Một tiếng cười nhạo truyền đến, Tử Yến dựa vào cửa kính, cười nhìn Tân Lạc và Tiểu Giác.

Tân Lạc phục hồi lại tinh thần, lập tức khóa nước lại, Tiểu Giác nhắm mắt theo sát sau lưng nàng.

Tử Yến cười tủm tỉm nói: “Cô coi nó là vệ sĩ, chẳng may nó tỉnh lại, sẽ lập tức giết chết cô.”

Tân Lạc quay lại nhìn Tiểu Giác, trỏ xuống đất, ra lệnh: “Nằm xuống.”

Tiểu Giác lập tức nằm sấp trên mặt đất.

Tân Lạc chuyển ngón tay, ra lệnh: “Lăn lộn.”

Tiểu Giác lấp tức lăn qua lộn lại trên đất.

Tân Lạc nhìn về phía Tử Yến, giống như muốn hỏi: Thấy rõ chưa? Nó là ai?

Tử Yến im lặng.

Hắn biết rõ, Tiểu Giác chính là Tiểu Giác, một con thú cưng ngoan ngoãn nghe lời, linh hồn cao ngạo mạnh mẽ kia đã sớm biến mất.

Tân Lạc thản nhiên nói: “Tất cả chứng cứ cho thấy, chỉ có dị chủng thể năng 4A mới có thể đột phá hạn mức gene tại giai đoạn chuyển tiếp ngắn ngủi của hai loại gene. Tình trạng của Tiểu Giác bây giờ, làm sao có ý thức đột phá lên 4A? Cho dù thể năng của Tiểu Giác may mắn đạt đến 4A, may mắn biến lại thành người, nhưng vẫn sẽ ngu ngốc, ngay cả mình là ai cũng không biết.”

Ánh mắt của Tử Yến tràn ngập đau khổ.

Nếu Thần Sa biết hắn sống sót đáng hận như Tiểu Giác bây giờ, chắc chắn sẽ tự nguyện bị giết sau khi dị biến, chứ không đồng ý bản thân sống ngu ngốc như vậy. Rõ ràng hắn kêu ngạo mạnh mẽ nhất trong bảy người bọn họ, nay lại trở thành muốn nằm là nằm, muốn lăn lộn liền lăn lộn, làm tôi tớ trung thành tận tâm bảo vệ kẻ thù của mình.

Tử Yến không nói tiếng nào quay người bỏ đi.

Tân Lạc nhẹ thở ra.

Tuy Tử Yến đã hứa, trong lúc nghiên cứu bào chế thuốc sẽ không làm phiền nàng. Nhưng giữa người với người, thứ không đáng tin nhất chính là lời hứa.

Nàng từ từ ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Tiểu Giác.

So với con người hoa ngôn xảo ngữ, một con thú im lặng ngu ngốc lại đáng tin hơn.

Đôi mắt Tiểu Giác đen thẫm, sáng thuần khiết, phản chiếu ra hai nàng nhỏ bé bên trong, biểu lộ vô tư cùng tin tưởng.

Tân Lạc sờ đầu nó, Tiểu Giác nhẹ nhàng cọ đầu vào nàng.

Tân Lạc thì thầm nói: “Mi là Tiểu Giác, mãi mãi chỉ là Tiểu Giác.”
Bình Luận (0)
Comment