"Đề bài này, cậu vì sao lại chọn C? Viết ra quá trình tính toán một chút." Lâm Triều Sinh vừa nhìn bài thi của Kiều Lộc, lông mày liền bất giác nhíu lại.
Những phần khác thì còn tạm, nhưng Kiều Lộc làm sai vài câu hỏi trắc nghiệm, thật ra cũng không có gì quá phức tạp. Lâm Triều Sinh muốn Kiều Lộc viết ra các bước tính toán, để biết vì sao cậu lại chọn sai.
Hai người đang ở trong phòng của Lâm Triều Sinh. Bên này anh có một chiếc bàn học lớn, kê thêm một cái ghế dựa, hai người ngồi song song cũng không thấy chật chội.
Chuyện xấu hổ trước đó, cả hai đều ngầm hiểu mà bỏ qua. Lâm Triều Sinh không muốn lại chọc cho người ta khóc, còn Kiều Lộc thì vì đã cắn Lâm Triều Sinh một cái mà cảm thấy rất ngượng, cũng không muốn nhắc lại.
Khi Kiều Lộc đang viết quá trình tính toán, Lâm Triều Sinh cầm bài thi các môn khác của cậu lên xem.
Lần này kiểm tra tháng, trừ môn Ngữ văn và Sinh học ra thì không tệ lắm, những môn khác của Kiều Lộc đều có vấn đề không nhỏ.
Lâm Triều Sinh đang xem bài thi của Kiều Lộc, còn Kiều Lộc thì lúc viết quá trình tính toán lại có chút thất thần, không nhịn được mà len lén ngó sắc mặt của Lâm Triều Sinh, cả nửa ngày cũng không làm xong một câu hỏi.
"Còn thất thần nữa à?"
Ánh mắt Lâm Triều Sinh vẫn nhìn vào bài thi trên tay, nhưng đúng lúc Kiều Lộc lại lén liếc sang thì anh bỗng nhiên cất tiếng, dọa Kiều Lộc giật bắn người, tay run lên làm đầu bút xẹt qua giấy nháp, để lại một vệt mực nguệch ngoạc.
Quả nhiên, lại bị Lâm Triều Sinh tóm được ngay tại trận.
Kiều Lộc vội vàng ngồi ngay ngắn lại, chuyên tâm làm bài trước, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn Lâm Triều Sinh một cái, nhỏ giọng thương lượng với anh: "Anh... đừng hung dữ với em nữa được không..."
Kiều Lộc nói với Lâm Triều Sinh bằng giọng điệu vừa sợ hãi vừa mang theo chút oán trách, sau khi anh xem xong bài thi Toán của cậu.
Tuy rằng biết trong mắt Lâm Triều Sinh, bản thân chắc chắn bị coi là một tên ngốc, nhưng khoảng thời gian này Lâm Triều Sinh đối xử với cậu càng ngày càng tốt, giọng nói cũng đã lâu không còn lạnh nhạt, xa cách như trước.
Đã quen với sự dịu dàng ấy rồi, Kiều Lộc giống như không chịu nổi nếu Lâm Triều Sinh lại dùng giọng điệu hung dữ, nghiêm khắc với mình.
Nghe vậy, Lâm Triều Sinh hơi nhướng mày, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu Kiều Lộc, giọng mang theo chút nghi hoặc hỏi: "Tôi khi nào thì hung dữ với cậu?"
Nói xong, chưa đợi Kiều Lộc phản ứng, dường như Lâm Triều Sinh đã nghĩ tới điều gì đó.
"Cậu khóc... chỉ vì chuyện này à?"
Nghe giọng điệu đầy vẻ không thể tin nổi của Lâm Triều Sinh, Kiều Lộc cảm thấy mặt mình lập tức nóng bừng lên. Cậu điên cuồng lắc đầu, cố gắng chuyển đề tài, hy vọng Lâm Triều Sinh đừng nhớ lại bộ dạng mình khóc lóc mất mặt nữa: "Đừng nhắc nữa, đừng nhắc nữa, anh Triều Sinh anh hoàn toàn không hề hung dữ chút nào!"
Nói xong, cậu vội vàng viết nốt nét bút cuối cùng, rồi đưa tờ giấy nháp trong tay tới trước mặt Lâm Triều Sinh, che khuất ánh mắt đang dò xét của anh.
Kiều Lộc vội vàng động tay, suýt chút nữa thì dí tờ giấy nháp vào mặt Lâm Triều Sinh. May mà Lâm Triều Sinh phản ứng nhanh, đưa tay nhận lấy trước khi nó chạm vào mặt.
Thấy Lâm Triều Sinh tập trung xem các bước giải đề của mình, không nhắc lại chuyện xấu hổ kia nữa, Kiều Lộc mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trở lại bộ dạng ngoan ngoãn, khiêm tốn học hỏi như một học sinh ngoan.
Lâm Triều Sinh liếc mắt nhìn bài làm của Kiều Lộc, tuy cách làm không phải đơn giản nhất, nhưng cũng không sai. Theo lý mà nói thì không thể chọn sai được.
"Nếu có thể làm đúng, sao lúc đó lại chọn sai?"
Lâm Triều Sinh có chút khó hiểu.
Kiều Lộc ấp úng, ánh mắt cũng trở nên lơ đãng: "Lúc đó không đủ thời gian, em liền chọn đại một đáp án."
Lâm Triều Sinh: "…"
Người luôn nộp bài trước nửa tiếng trong mỗi kỳ khảo thí như Lâm Triều Sinh, thật không ngờ lại có kẻ lấy lý do "không đủ thời gian" kiểu này.
Lâm Triều Sinh cảm thấy hơi đau đầu, đưa tay lên trán định nói gì đó. Nhưng khi cúi đầu nhìn thấy Kiều Lộc dường như không dám ngẩng mặt nhìn mình, trong đầu lại vang lên câu nói vừa rồi của cậu: "Đừng hung dữ với em nữa."
Lời định nói, Lâm Triều Sinh nuốt trở lại.
"Còn cái này nữa, đề này cũng là vì không đủ thời gian sao?"
Lâm Triều Sinh bắt đầu cố ý khống chế giọng điệu của mình, sợ làm cho kẻ yếu ớt và ngốc nghếch kia lại bị dọa đến rưng rưng nước mắt.
Kiều Lộc nhìn theo ngón tay của Lâm Triều Sinh — đó là câu trắc nghiệm cuối cùng. Cậu chọn đáp án C, trong khi đáp án đúng là B.
Kiều Lộc gãi đầu, hơi ngượng ngùng: "Câu đó... thật sự là em không biết làm. Câu C nhìn có vẻ dài, nhìn giống đáp án đúng hơn, nên em chọn..."
"C nhìn dài?"
"Giống đáp án đúng?"
Lâm Triều Sinh cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Kiều Lộc thấy Lâm Triều Sinh hồi lâu không lên tiếng, liếc mắt nhìn trộm sắc mặt của anh. Cậu vốn ngồi gần bên cạnh Lâm Triều Sinh, bây giờ lặng lẽ dịch mông sang một bên, nhích dần về phía cửa, chuẩn bị nếu tình hình không ổn thì lập tức chạy trốn — bởi vì dáng vẻ hung dữ của Lâm Triều Sinh thực sự quá đáng sợ!
Lâm Triều Sinh nhắm mắt lại, cảm thấy mình đã cố gắng kiềm chế tính tình lắm rồi. Anh mở miệng bảo Kiều Lộc dịch mông về lại chỗ cũ, sau đó bắt đầu kiên nhẫn giảng đề từng chút từng chút một.
Tuy rằng thành tích của Lâm Triều Sinh rất tốt, trong lớp cũng có rất nhiều người tìm anh hỏi bài, nhưng tính cách anh vốn không dễ chịu, thường chỉ nói sơ qua vài câu, nhiều lúc thậm chí còn trực tiếp ném bài thi của mình cho người ta tự nghiên cứu, đừng tới làm phiền anh.
Còn cẩn thận, tỉ mỉ, chu đáo giảng giải cho người ta như bây giờ — đây vẫn là lần đầu tiên.
Tuy rằng Lâm Triều Sinh đã cố hết sức dùng lời lẽ đơn giản dễ hiểu để giảng giải, nhưng Kiều Lộc lại không như mong đợi của anh mà lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Trái lại, cậu nhíu mày, trên mặt đầy vẻ mơ hồ, chỉ vào một bước tính toán mà Lâm Triều Sinh vừa viết xuống, tràn đầy lòng hiếu học hỏi: "Chỗ này tính ra thế nào vậy ạ?"
Lâm Triều Sinh cảm thấy sự kiên nhẫn của mình sắp cạn sạch, cố gắng nén tính khí xấu, bình tĩnh mở miệng: "Tôi vừa mới nói rồi, cậu không nghe sao?"
Kiều Lộc ủ rũ nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Anh giảng nhanh quá... Có thể nói lại một lần nữa không?"
Đổi lại nếu là người khác, giảng một lần còn không hiểu, Lâm Triều Sinh sớm đã mặc kệ, để mặc người đó tự lo.
Nhưng đối mặt với Kiều Lộc, Lâm Triều Sinh nghĩ, ngốc nghếch như vậy thì làm sao nghe hiểu chỉ trong một lần được.
Anh nhịn.
-----
Trong lúc hai người phụ đạo, gà bay chó sủa, thời gian cũng thoáng cái trôi qua.
Khi Lâm Triều Sinh giảng xong câu hỏi cuối cùng cho Kiều Lộc, giọng của Kiều Lộc đã mang theo nồng đậm ý buồn ngủ, mệt mỏi đến mức như thể chỉ cần một giây sau là có thể gục xuống bàn ngủ ngay lập tức.
Lâm Triều Sinh đang thu dọn bàn, còn Kiều Lộc thì mơ màng ngồi trên giường của anh, định bụng chờ Lâm Triều Sinh dọn dẹp xong thì cáo từ trở về phòng mình.
Chỉ là không biết vì đêm đã quá muộn, hay vì chiếc giường của Lâm Triều Sinh quá mềm mại thoải mái, Kiều Lộc vừa ngồi không bao lâu liền không kiểm soát nổi mí mắt. Cơ thể cậu cũng càng lúc càng nghiêng, tựa vào chiếc giường mềm mại cùng chăn đệm ấm áp. Cuối cùng, Kiều Lộc không chống nổi cơn buồn ngủ, đôi mắt dần khép lại, rất nhanh đã chìm vào giấc mộng.
Trước khi thiếp đi, trong lòng Kiều Lộc còn mơ hồ thắc mắc: Rõ ràng mỗi lần thi xong đều mất ngủ, sao hôm nay lại buồn ngủ như vậy...?
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Triều Sinh xoay người lại, liền nhìn thấy Kiều Lộc đang ngủ với đủ tư thế kỳ quái trên chính chiếc giường của mình.
"Kiều Lộc, dậy."
Lâm Triều Sinh khoanh tay trước ngực, giọng điệu lạnh nhạt.
Kiều Lộc không có chút phản ứng nào.
Lâm Triều Sinh tiến thêm một bước, lại gọi thêm lần nữa, nhưng Kiều Lộc vẫn nằm im bất động.
Suốt cả buổi tối phải giảng đề cho người ta, còn mệt hơn làm mười bộ đề thi, lúc này Lâm Triều Sinh thật sự đã cạn kiệt kiên nhẫn, nhìn người vẫn ngủ say trên giường, anh lạnh giọng ra tối hậu thư: "Còn không dậy, tôi sẽ ném cậu xuống đất đấy."
Kiều Lộc không những không dậy, ngược lại còn lật người, đưa lưng về phía Lâm Triều Sinh, chỉ chừa lại cái ót cho anh nhìn.
Lâm Triều Sinh:...
Lâm Triều Sinh nói được làm được, đang định nhấc người lên ném đi, nhưng vừa mới chạm vào làn da Kiều Lộc, thì Kiều Lộc dường như cảm nhận được có người tới gần, mơ màng hé mắt ra một khe nhỏ, ánh mắt mông lung đối diện với Lâm Triều Sinh đang cúi người định bế cậu.
Lâm Triều Sinh thấy cậu mở mắt, định rút tay lại, để mặc người tự về phòng.
Nhưng Kiều Lộc chỉ mở mắt được chưa đến ba giây, rất nhanh đã nhắm lại lần nữa. Đồng thời, hai tay cậu vô cùng tự nhiên vươn ra, khoác lấy cổ Lâm Triều Sinh, động tác liền mạch mà thành.
Lâm Triều Sinh lập tức cứng đờ cả người, duy trì tư thế nửa cúi người muốn bế người, quên cả bước tiếp theo phải làm gì.
Kiều Lộc lại càng không chịu yên, cái đầu cũng dụi dụi về phía Lâm Triều Sinh, gương mặt đỏ bừng mang theo hơi ấm cọ cọ bên sườn mặt anh, động tác như một chú mèo nhỏ làm nũng, cuối cùng cả người tựa lên vai Lâm Triều Sinh, treo mềm nhũn trong lòng anh.
Lâm Triều Sinh mặt không biểu cảm, nhưng hai tai lại đỏ bừng một cách khó hiểu, động tác trên tay cũng chậm rãi thay đổi, sợ Kiều Lộc ngã xuống, không tự chủ mà ôm lấy cái eo gầy không mấy thịt của cậu.
Kiều Lộc hình như vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói ngái ngủ mềm nhũn, kéo dài âm điệu làm nũng — kiểu Lâm Triều Sinh chưa từng nghe thấy bao giờ: "Ôm một cái..."
Lâm Triều Sinh tim đập lệch một nhịp, theo bản năng muốn trả lời lại.
Ai ngờ Kiều Lộc tiếp luôn nửa câu sau: "Mẹ ơi..."
Lâm Triều Sinh: "..."
Giây tiếp theo, Kiều Lộc đã bị Lâm Triều Sinh vô tình quăng thẳng trở lại lên giường, lăn mấy vòng tỉnh táo hẳn.
Nhìn đối diện là ánh mắt còn ngơ ngác mơ màng sương mù của Kiều Lộc, Lâm Triều Sinh nghiến răng ken két, gằn từng chữ một, chỉ thẳng ra cửa: "Ra ngoài cho tôi."
Kiều Lộc ngốc ngốc, bị Lâm Triều Sinh vô duyên vô cớ hung dữ đến á khẩu, cũng không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, ôm gối từ trên giường bước xuống, lủi thẳng ra cửa.
"Cậu định ôm cả cái gối của tôi chạy đi đâu đấy?"
Giọng Lâm Triều Sinh sâu kín vang lên từ phía sau.
Kiều Lộc ôm chặt cái gối trong tay, tức tối xoay người, mạnh tay ném gối về phía Lâm Triều Sinh, trước khi bước ra khỏi cửa còn dậm chân, nhỏ giọng hờn dỗi: "Em ghét anh!"
Bị cái gối cùng với câu "Em ghét anh" của Kiều Lộc đập trúng mặt, Lâm Triều Sinh đen cả mặt, đối diện với cánh cửa trống không, chỉ có thể nghiến răng chửi nhỏ: "Ấu trĩ!"