Mấy ngày sau, thành phố A đón vài đợt tuyết, bên ngoài tích tụ một lớp tuyết dày trắng xóa. Từ cửa sổ nhìn ra, cả thế giới như được phủ lên một màu trắng tinh khiết.
Trời tuyết kéo dài, bên ngoài lại lạnh lẽo, cũng gần đến ngày khai giảng, Kiều Lộc và Lâm Triều Sinh hầu như chỉ ở trong nhà.
Vì kỳ nghỉ đông khá ngắn, lại thêm Tết Âm Lịch, phần lớn học sinh đều theo cha mẹ đi thăm bà con bạn bè, nên các thầy cô gần như không giao bài tập về nhà. Mỗi ngày của Kiều Lộc ngoài việc ngủ nướng, chơi với mèo, xem chương trình nấu ăn thì thời gian còn lại đều quấn quýt bên Lâm Triều Sinh.
Trước đây, khi Kiều Lộc còn đang dưỡng thương, thật ra cũng không khác bây giờ là mấy, hai người vẫn luôn dính lấy nhau không rời.
Chỉ là, so với khi đó, mối quan hệ hiện tại giữa hai người đã có nhiều khác biệt.
Dù sao thì khi ấy, họ có nắm tay, nhưng không đan chặt mười ngón, có ôm nhau, nhưng không hôn môi.
Khi đó, Lâm Triều Sinh cũng chưa từng gọi Kiều Lộc là "Bảo bối" một cách tự nhiên như bây giờ.
Mỗi lần như vậy, Kiều Lộc đều bị gọi đến mức đỏ mặt tía tai, giả vờ nghiêm túc phản đối bằng gương mặt cau có.
Trước ngày khai giảng, dì Trần quay lại nhà họ Lâm, Lâm Thư Trí và Tô Ánh Đồng cũng rời khỏi nhà tổ để trở về chuẩn bị cho công việc đầu năm.
Buổi tối hôm ấy, cả nhà ăn cơm xong, dì Trần bận rộn dọn dẹp, vợ chồng nhà họ Lâm ra ngoài đi dạo.
Kiều Lộc thì ngồi cùng Lâm Triều Sinh trên ghế sofa, cùng nhau xem Bản Tin Thời Sự.
Kiều Lộc ôm một chiếc gối tựa trong lòng, ngồi xem một lúc liền bắt đầu mơ màng buồn ngủ, đầu nghiêng hẳn sang một bên. Sau đó, cậu bị Lâm Triều Sinh kéo lại, tựa đầu vào vai anh.
Lâm Triều Sinh có thói quen xem tin tức mỗi ngày, còn Kiều Lộc thì rõ ràng không có "ý thức chính trị" như vậy. Mỗi lần ngồi xem cùng, cậu chẳng bao giờ tập trung được lâu, chưa xem được bao nhiêu đã bắt đầu mơ màng, mí mắt sụp xuống. Thường thì đến lúc tỉnh dậy, nội dung tin tức chẳng nhớ được chữ nào, chỉ biết mình đã bị Lâm Triều Sinh ôm về phòng ngủ từ lúc nào chẳng hay.
Chỉ là đêm nay, vừa mới tựa đầu lên vai Lâm Triều Sinh chưa được bao lâu, cả người Kiều Lộc liền giật mình tỉnh táo lại. Cậu "tách" một tiếng, lập tức dịch người ra xa một chút, xoa mắt cố gắng xua đi cơn buồn ngủ.
Cảm giác bên cạnh bỗng dưng trống vắng, Lâm Triều Sinh đang chăm chú nhìn TV cũng nghiêng đầu sang nhìn. Thấy Kiều Lộc đột nhiên dịch ra xa, anh khẽ nhíu mày, mở miệng hỏi: "Sao lại ngồi cách ra vậy? Lại đây gần một chút."
Vừa nói, anh vừa đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho Kiều Lộc ngồi lại bên cạnh mình.
Kiều Lộc nghe vậy thì nhìn nhìn khoảng cách giữa hai người, rồi rón rén nhích lại gần một chút.
Chỉ là, so với thường ngày, vẫn còn ngồi cách hơi xa.
Lâm Triều Sinh còn định nói gì đó nữa thì đúng lúc này, dì Trần bước tới với hai dĩa bánh nhỏ trên tay, cười tươi nói: "Lộc Lộc, Triều Sinh, đây là bánh kem mật dưa hoa nhài, món mới năm nay đó, nghe nói ăn cũng ngon lắm, tụi con vừa ăn vừa xem TV nha."
Dì Trần vừa rời đi, Kiều Lộc liền hơi nghiêng người tránh xa Lâm Triều Sinh một chút. Cậu không để ý đến sắc mặt của Lâm Triều Sinh đột nhiên thay đổi, ánh mắt người nọ lại rơi vào chiếc bánh kem màu xanh nhạt mà dì Trần vừa đặt trên bàn trà. Kiều Lộc mỉm cười cảm ơn, cầm lấy chiếc nĩa rồi vui vẻ bắt đầu ăn.
Chiếc bánh mang theo hương hoa nhài nhẹ nhàng cùng vị ngọt thanh của dưa mật, ngọt mà không gắt, rất ngon. Kiều Lộc ăn đến mức gương mặt đầy thỏa mãn, lúm đồng tiền cũng lộ ra rõ ràng.
Ăn xong phần bánh của mình, đang chúi đầu xuống ăn thì Kiều Lộc ngẩng lên, phát hiện phần bánh của Lâm Triều Sinh vẫn chưa động tới.
"Anh Triều Sinh, anh ăn đi, bánh ngon lắm đó." Kiều Lộc cầm lên một miếng bánh kem khác còn nguyên vẹn trên bàn, nghiêng đầu đưa tới trước mặt Lâm Triều Sinh.
Cứ tưởng Lâm Triều Sinh sợ bánh kem quá ngọt, cậu còn chân thành nói thêm một câu: "Loại này không ngọt gắt đâu, ăn thử một miếng cũng không bị ngán đâu."
Lâm Triều Sinh vẫn luôn nhìn chằm chằm Kiều Lộc. Sau khi nghe cậu nói xong, anh im lặng một lúc, rồi nhìn vào đôi mắt của Kiều Lộc, bất ngờ mở miệng: "Vậy em ngồi lại gần một chút."
Kiều Lộc nghe vậy thì tai khẽ động đậy. Cậu nhìn khoảng cách giữa hai người, hình như đúng là hơi xa thật — đến mức Lâm Triều Sinh muốn lấy miếng bánh cũng phải với tay dài ra mới tới.
Vì thế, Kiều Lộc dịch người lại gần một chút, vừa đủ để Lâm Triều Sinh tiện tay nhận bánh.
Kiều Lộc ngoan ngoãn đưa tay ra, nâng miếng bánh kem lên chờ anh lấy.
Lâm Triều Sinh nghiêng người tới, vươn tay về phía bánh kem. Kiều Lộc vừa định đợi anh cầm chắc rồi sẽ buông tay ra, nhưng không ngờ bàn tay đang cầm bánh của cậu lại bị Lâm Triều Sinh nắm chặt lấy, ngay sau đó tay còn lại của cậu cũng bị anh giữ chặt luôn.
Kiều Lộc giật tay mấy lần nhưng không rút ra được, vẻ sốt ruột hiện rõ trên mặt. Cậu đè thấp giọng, nói với Lâm Triều Sinh: "Anh Triều Sinh, anh buông tay đi."
Lâm Triều Sinh không buông tay.
Bàn tay của Kiều Lộc bị anh nắm lấy, Lâm Triều Sinh áp tay mình lên tay cậu, dùng tay cậu để điều khiển chiếc nĩa, múc thêm một miếng bánh kem rồi đưa vào miệng mình.
Kiều Lộc: "..."
Dưới ánh mắt kinh ngạc, trợn tròn cả mắt của Kiều Lộc, Lâm Triều Sinh thản nhiên điều khiển tay cậu, từng chút một ép cậu đút cho mình ăn hết cả đ ĩa bánh kem.
Khi chiếc đ ĩa trống không, cũng vừa lúc chương trình Bản Tin Thời Sự trên TV kết thúc.
Lâm Triều Sinh đặt cái đ ĩa xuống bàn trà, sau đó kéo theo Kiều Lộc – người lúc này vẫn còn đơ như phỗng – đứng dậy, dứt khoát dắt thẳng về phòng ngủ.
Vừa vào đến cửa, Kiều Lộc liền bị anh ép chặt lên cánh cửa phòng.
Ở bên nhau rồi, Kiều Lộc gần như luôn ngoan ngoãn nghe lời, dịu dàng đến mức khiến người ta phải nghi ngờ. Thế nhưng lúc này, Lâm Triều Sinh lại dùng một tay giữ chặt cậu trên cánh cửa, thân hình cao lớn cúi xuống, ép sát lấy Kiều Lộc. Sắc mặt anh trầm xuống, không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Lộc – người đang trợn tròn mắt vì kinh ngạc. Giọng nói trầm thấp mang theo sự không vui vang lên bên tai Kiều Lộc:
"Vừa nãy… em trốn anh à?"
Giờ phút này, Lâm Triều Sinh dường như thực sự tức giận. Lực ép giữ Kiều Lộc cũng không còn nhẹ nhàng như trước nữa, khiến cánh tay cậu đỏ lên một vòng vì bị giữ chặt.
"Vừa rồi… dì Trần còn ở đó mà…" Kiều Lộc lúc này vẫn còn mơ hồ, chưa hiểu được rốt cuộc Lâm Triều Sinh tức giận vì điều gì. Nghe anh nhắc đến chuyện ban nãy trên ghế sofa, cậu liền mơ màng trả lời theo bản năng.
Nghe câu trả lời ấy, Lâm Triều Sinh lập tức siết chặt tay hơn, khiến cánh tay Kiều Lộc đau nhói. Anh nhìn chằm chằm cậu, hỏi lại:
"Cho nên?"
Cơn đau từ cánh tay bị bóp chặt khiến Kiều Lộc không nhịn được giãy giụa, gương mặt hiện rõ sự khó chịu.
Thế nhưng trước mặt, Lâm Triều Sinh lại chỉ chăm chăm nhìn cậu, ép cậu phải trả lời, hoàn toàn không để tâm đ ến sự phản kháng yếu ớt của Kiều Lộc.
Nhìn vẻ mặt u ám, lạnh lùng một cách khác thường của Lâm Triều Sinh lúc này, Kiều Lộc mím môi, đôi mắt ngấn nước, giọng nói nghẹn ngào đầy tủi thân:
"Dì Trần còn ở đây… chúng ta không thể quá gần gũi như vậy."
"Anh cứ ôm em mãi, chỉ cần lại gần anh một chút là em đã sợ mình không kiềm được mà muốn ôm anh."
"Nếu bị người ta nhìn ra… thì…"
Vừa nói, Kiều Lộc vừa tủi thân rơi nước mắt, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn, rơi xuống mu bàn tay của Lâm Triều Sinh.
Nhìn thấy vẻ mặt uất ức của Kiều Lộc, ánh mắt Lâm Triều Sinh thoáng mềm lại, anh lập tức nới lỏng lực tay.
Nghe những lời Kiều Lộc nói, trái tim Lâm Triều Sinh như tan chảy, anh cúi đầu, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt lăn dài trên mặt Kiều Lộc, nâng cằm cậu lên rồi cúi xuống hôn.
Kiều Lộc cắn chặt răng, đôi mắt long lanh lại càng thêm ướt đẫm, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống ngày một nhiều hơn.
"Ngoan, đừng khóc nữa."
Lần này, Lâm Triều Sinh không ép buộc cạy môi cạy răng của Kiều Lộc, chỉ nhẹ nhàng áp môi mình lên môi cậu, giữ như vậy thật lâu. Sau đó, anh nâng mặt Kiều Lộc lên, kiên nhẫn lau đi từng giọt nước mắt cho cậu.
Dưới sự dỗ dành của Lâm Triều Sinh, tâm trạng Kiều Lộc dần ổn định lại. Cậu bị Lâm Triều Sinh đỡ ngồi xuống giường, cúi đầu nhìn người kia đang dịu dàng xoa vết đỏ trên cánh tay mình—vết hằn do khi nãy bị nắm quá chặt.
Lúc bị bóp thì đau thật, nhưng Lâm Triều Sinh vẫn giữ chừng mực, chỉ trong thoáng chốc liền khống chế lại sức. Vì vậy, cái đau kia cũng chỉ là trong chớp mắt, bây giờ đã gần như không còn cảm giác gì nữa.
Chỉ là da Kiều Lộc vốn trắng, nên dấu vết để lại cũng lâu phai, đến giờ vẫn còn một vết hồng nhạt trên cánh tay.
"Muốn ôm thì sao chứ?" Lâm Triều Sinh vừa xoa tay cho Kiều Lộc, vừa chậm rãi mở miệng, "Ôm bạn trai thì có gì là sai? Đó là lẽ đương nhiên."
"Nếu bị nhìn thấy thì đã sao?"
"Kiều Lộc, em đang sợ điều gì? Nói cho anh nghe được không?"
Xoa xong tay, Lâm Triều Sinh liền vòng tay ôm lấy Kiều Lộc, bế cậu ngồi lên đùi mình, để cậu ngồi đối diện, mặt đối mặt với mình. Giọng nói của anh cố ý hạ nhẹ, như muốn vỗ về cảm xúc của người đối diện.
Cơ thể Kiều Lộc đã vô cùng quen thuộc với cái ôm của Lâm Triều Sinh. Hầu như ngay khoảnh khắc bị nhấc lên, thân thể cậuđã theo bản năng điều chỉnh về tư thế thoải mái nhất, tay ôm lấy cổ Lâm Triều Sinh, cả người tự nhiên mà tựa vào người kia.
Đối diện với câu hỏi của Lâm Triều Sinh, thật ra Kiều Lộc cũng không thể đưa ra một câu trả lời rõ ràng.
Rốt cuộc thì, đây là lần đầu tiên cậu yêu một người. Mọi hành động đều xuất phát từ bản tâm ngây thơ, giống như đang làm một bài tập chưa từng học qua, chưa biết đúng sai, mỗi bước đều dò dẫm, chông chênh.
Sau một hồi suy nghĩ rất lâu, Kiều Lộc mới rầu rĩ dựa vào vai Lâm Triều Sinh, khẽ nói:
"Anh Triều Sinh, em không sợ đâu."
Nói xong, sợ Lâm Triều Sinh không tin, cậu lại vội vàng bổ sung: "Ở bên anh, em chẳng thấy sợ gì cả."
Đó là lời thật lòng.
Ngay khi Kiều Lộc kiễng chân đáp lại nụ hôn mà Lâm Triều Sinh trao cho, cậu đã hiểu rất rõ ý nghĩa của điều đó.
Đồng thời, cậu cũng hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào Lâm Triều Sinh.
Cậu tin tưởng anh.
Lâm Triều Sinh nhẹ nhàng vuốt lưng Kiều Lộc. Nghe cậu nói vậy, anh càng ôm chặt hơn một chút. Sau đó, anh khẽ hôn lên má cậu, từng chữ từng chữ chậm rãi thì thầm bên tai, bày tỏ lòng mình:
"Ừ, ở bên anh rồi, em không cần lo lắng bất cứ chuyện gì cả. Mọi thứ… cứ giao hết cho anh là được."
"Kể cả ánh mắt của người khác, cũng không cần em phải bận tâm hay để ý."
"Anh đã nói rồi, anh sẽ luôn ở bên em, cũng sẽ luôn bảo vệ em."
"Hãy tin anh… đừng sợ gì hết."
Kiều Lộc nghe Lâm Triều Sinh nói những lời như thề hẹn, tai khẽ đỏ lên, lặng lẽ rúc đầu vào ngực anh sâu hơn. Cậu khe khẽ đáp lại, giọng mang theo âm mũi mềm mại:
"Em vẫn luôn tin anh mà…"
"Chỉ là… dì Trần với cha mẹ anh… họ không giống 'người ngoài'. Họ là những người rất quan trọng với anh, chắc chắn anh cũng rất để tâm đ ến suy nghĩ của họ. Chúng ta mới chỉ vừa ở bên nhau… em chỉ là…"
"…Chỉ là thấy, chưa cần vội để họ biết chuyện này."
Kiều Lộc thật sự không rõ, nếu biết chuyện, dì Trần và cha mẹ Lâm Triều Sinh sẽ phản ứng thế nào.
Cậu chỉ biết… chuyện này rất có thể sẽ khiến Lâm Triều Sinh khó xử, khiến những người trưởng bối luôn đối xử tốt với cậu cảm thấy khó xử theo.
Việc ở bên Lâm Triều Sinh đến quá đột ngột. Kiều Lộc còn chưa kịp thích ứng hoàn toàn với thân phận "bạn trai của Lâm Triều Sinh", huống chi là những chuyện khác… Cậu thực sự vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho tất cả.
Kiều Lộc nghĩ, cậu không phải đang sợ điều gì.
Chỉ là… cậu không muốn quá vội vàng.
Huống chi, tận sâu trong lòng, một ý nghĩ vẫn lặng lẽ hiện lên:
Có lẽ… bọn họ, cuối cùng cũng sẽ không thể đi được đến hết đoạn đường này.
Nếu vậy thì… lại càng không cần thiết để Lâm Triều Sinh phải đối mặt với những chuyện đó…
Về phần mặt sau kia, Kiều Lộc không nói ra thành lời. Cậu chỉ nhẹ nhàng tiến sát lại gần Lâm Triều Sinh, chớp chớp đôi mắt long lanh ướt át đầy trong sáng, chủ động hôn "chụt" một cái lên Lâm Triều Sinh. Chỉ chốc lát sau, liền nghe thấy Lâm Triều Sinh khẽ ho một tiếng, rồi thở dài. Âm giọng như thỏa hiệp vang lên bên tai Kiều Lộc:
"Được rồi."
Thấy Lâm Triều Sinh đã nhượng bộ, Kiều Lộc lập tức chớp đôi mắt long lanh thêm lần nữa, lại tiến lên hôn thêm một cái "chụt", rồi ngập ngừng nói với giọng như đang thử dò ý: "Nhưng mà... ở trong trường học thì chỉ được dắt tay thôi, không được hôn đâu nha."
Lần này Lâm Triều Sinh không đáp ngay, anh nhướng mày: "Trong trường học mà không được hôn à?"
Kiều Lộc gật đầu, nghiêm túc đếm đầu ngón tay, nói: "Chỉ khi nào chỉ có hai người với nhau thì mới được hôn thôi."
Lâm Triều Sinh nắm lấy khuôn mặt Kiều Lộc, nhàn nhạt mở miệng: "Họ biết chúng ta có quan hệ mà không nói với họ, cũng chẳng cho phép hôn sao?"
Giọng nói của Lâm Triều Sinh nhẹ nhàng hạ xuống, Kiều Lộc lúc này như bị đạp trúng đuôi mèo, cả người lông cũng dựng đứng lên, cậu tái mặt kinh hãi, run run hỏi: "Ai biết chứ?"