“Nương nương, bên ngoài gió lạnh, chúng ta vào trong thôi.”
“Ta muốn ở đây một lúc, Thanh Trà, ngài ấy về chưa?”
Tôi quay lại nhìn nàng ấy, trên gương mặt bầu bĩnh thoáng chút khó xử, nàng ấy nhỏ giọng nói:
“Nương nương, điện hạ đã về, bây giờ đang ở cung Quảng Ngọc.”
Tôi khẽ cười, kì thật tôi cũng không biết vì sao mình cười, có lẽ là cười cho sự trớ trêu của số phận. Tôi quay ra nói với Thanh Trà: “Ngươi giúp ta đi đun một ấm trà, à không, hâm lại cho ta một vò rượu, lại bắc cho ta một cái bếp than ở đây. Đêm nay ta muốn ngồi lâu môt chút.”
Tôi thấy Thanh Trà lúng túng đứng đó, tôi biết nàng ấy lo cho sức khỏe của tôi. Dù sao mỗi ngày đều chịu lôi hình, ròng rã như vậy suốt một tháng trời làm tu vi của tôi bị bòn rút nặng nề, nhưng trải qua điều dưỡng đến hôm nay cũng không có gì đáng ngại, chỉ là nguyên thần bị tổn thương, phải từ từ dung linh khí để tu bổ. Tôi nói với nàng ấy: "Ngươi yên tâm, ta đã khỏe rồi. Đêm nay trăng sáng, ta muốn ngắm lâu một chút, ngươi sẽ không nhẫn tâm ngăn cản ta chứ?”
Tôi đưa mắt nhìn ra rừng đào trước mặt, đêm nay lặng gió, cả vườn đào cũng đứng im, yên lặng đến đáng sợ, giống như sự bình yên trước giông tố.
Bỗng một tia chớp lóe lên khiến tôi giật mình, tôi nhớ lúc bước lên lôi đài, xung quanh tôi cả bầu trời đen kịt, sấm chớp rền rĩ trên bầu trời đấy như tiếng ma quỷ gào thét trong địa ngục. Khi Thiên Lôi trói chặt tôi vào cái cột đá lạnh ngắt bằng những sợi xích, tôi nghe loáng thoáng tiếng ông ấy nói: “Thủy thần, xin đắc tội”. Ngay sau đó, tôi thấy những tia sét từ trên cao bổ thẳng xuống đỉnh đầu, rất đau, giống như bị một cái búa to lớn đánh thẳng xuống, nguyên thần bị một lực đạo mạnh mẽ xé rách, toàn thân bỏng rát như nằm trên giàn thiêu cắm toàn giáo mác mà phía bên dưới là biển lửa đang hừng hực cháy. Từng tầng mồ hôi lạnh thấm ướt hết ba lớp áo, từng giọt từng giọt tí tách nhỏ xuống.
Hình phạt đó cứ tiếp diễn mỗi ngày, đau đớn đến mức khiến tôi ngất đi nhưng rồi cũng vì đau quá mà tỉnh lại. Ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba, tôi luôn tự nói với bản thân nhất định phải kiên trì chịu đựng, không thể bỏ cuộc. Nhiều ngày sau đó, khi đau đớn cứ tiếp nối nhau mà kéo đến, tôi lại ước rằng có ai đó sẽ đồng cảm với mình, sẽ thấy tôi đáng thương mà đến cứu tôi hay là Thiên Lôi thấy tôi một thân chịu nhiều thương tích mà ra tay cũng nhẹ hơn. Nhưng rồi khi tia sét tiếp theo xé toạc không gian mà lao xuống, tôi biết những ngày tháng thế này vẫn sẽ còn tiếp tục mà chẳng có ai đến cứu tôi cả. Lần đầu tiên trong suốt quãng đời thần tiên mà tôi đã sống, tôi cảm thấy tuyệt vọng đến thế, lần đầu tiên Hạ Điềm An tôi chấp nhận cam chịu số phận. Trước đây khi còn bị Việt Bân kéo đi khắp nơi trêu gà chọc chó, huynh ấy thường hay nói cái tính bốc đồng cố chấp của tôi nhất định có ngày khiến tôi ăn thiệt thòi, đúng, lúc ấy tôi cố chấp! Nhưng hình như mọi thứ đã dần dần thay đổi, chậm chạp khiến tôi không thể nhận ra, có lẽ là từ khi tôi để cho trái tim mình lạc lối mà trầm luân trong những ngọt ngào ảo tưởng người ấy mang lại, tôi đã để cho người ấy có quyền định đoạt số phận của mình.
Thanh Trà quay lại, nàng ấy đem thêm cho tôi một cái áo lông: “Người khoác vào, đừng để bị lạnh.”
Trăng treo vắt vẻo trên đầu cành liễu, sáng vằng vặc một góc trời. Đêm nay không có mấy sao, mà sao ở đây cũng không đẹp, lẻ tẻ vài chấm sáng chả ra hình thù, giống như đêm nay Dạ Thần lỡ uống quá chén nên chưa kịp kéo hết sao lên đã ngủ gật mất rồi. Tôi nhớ Đông Hải, hồi còn ở đấy, mỗi ngày khi tôi ngửa mặt lên nhìn trời, sao dày đặc, giống như cả ngàn vạn con đom đóm lấp lánh đang bay dập dờn trong đêm vậy. Đêm nay trong lòng tôi nặng trĩu, giống như bị một tảng đá lớn đè lên, không thể phản kháng cũng không thể cựa quậy, chỉ cam chịu số phận nằm đó, vầng trăng kia có phải rất giống tôi hay không, ngão nghễ một góc trời nhưng khi nhìn ra xung quanh lại không có ai bên cạnh. Không đúng, tôi có Thanh Trà, ở nơi này, tôi chỉ còn một mình nàng ấy làm bạn. Cuối cùng đêm nay tôi cũng thật sự hiểu được câu “tức cảnh sinh tình”.
Tôi hỏi Thanh Trà: “Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu ta lên đây rồi?”
Nàng ấy nhẩm tính rồi nói: “Nương nương, hôm nay vừa tròn ba năm sáu tháng người lên Hồng Lĩnh cốc rồi.”
“Vậy à, ba năm sáu tháng, thời gian trôi nhanh thật.” - Tôi cảm thán.
Dường như đêm nay tôi muốn nói nhiều hơn, tôi muốn có người ngồi nghe mình nói, thật may vì tôi có Thanh Trà bên cạnh. Nàng ấy vẫn luôn ở đó, yên lặng một góc, chỉ cần tôi quay đâu là có thể nhìn thấy.
Tôi nói với Thanh Trà: “Ta thật sự rất nhớ Việt Bân. Thanh Trà, ngươi có nhớ huynh ấy không? Nếu bây giờ huynh ấy ở đây thì thật tốt, nơi này sẽ không tịch mịch như vậy. Huynh ấy nhất định sẽ kéo ta với ngươi xuống ma giới của huynh ấy chơi, huynh ấy mới phát hiện ra một tửu lâu mới rất được, bảo nhất định sẽ dẫn chúng ta đi thưởng thức. Nếu không ta cho là Việt Bân sẽ lại đem ta với ngươi xuống chỗ Diêm Vương công tử vừa cắn hạt dưa vừa xem sự suy tàn hưng thịnh nơi phàm thế. Huynh ấy còn bảo với ta là sẽ lôi ta đi sang bên Tây Hải, bảo ta giúp huynh ấy xin vài viên Thủy Quang của Tây Hải thủy quân để huynh ấy đem về ma giới trưng. Thanh Trà, ngươi nói xem, Việt Bân huynh ấy có phải là một người rất ưa náo nhiệt không?”
Tôi quay đầu lại nhìn, đôi mắt Thanh Trà đã đỏ hết cả lên, so với những nỗi đau mà tôi phải chịu thì nàng ấy cũng đâu có vui vẻ gì. Thật ra, trong câu chuyện rối ren của chính tôi, Thanh Trà chẳng qua đã vô tình bị kéo vào mớ hỗn độn này, nàng ấy đã có thể thoát ra, có thể bỏ tôi lại, nhưng cuối cùng nàng ấy cái gì cũng đều không làm, cái gì cũng không cần, lặng lẽ ở lại bên cạnh tôi ăn đau khổ.
Nhiều lần tôi đã hỏi nàng ấy, nàng ấy chỉ nói: “Nương nương đã cứu mạng nô tỳ, nô tỳ sẽ ở lại bên cạnh người cho đến hơi thở cuối cùng. Nếu bây giờ nô tỳ bỏ đi, như thế có khác gì vong ân phụ nghĩa. Mà nương nương sẽ chỉ còn một mình, người sẽ cô đơn.” Mỗi lần nghe nàng ấy nói vậy, có một dòng nước ấm đang chậm chậm chảy trong cơ thể tôi, nhẹ nhàng bao lấy trái tim lạnh lẽo đã vì những đau thương mà rỉ máu.
Tôi nói với nàng ấy: “Ngươi qua đây ngồi với ta. Đừng đứng đấy, rất lạnh.”
Nàng ấy chầm chậm ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh.
Nến trong phòng đã tắt từ lâu, khoảng không đen đặc chỉ còn ánh bập bùng của chiếc bếp lửa, phía xa xa tôi nhìn thấy thấp thoáng vạt áo trắng dưới gốc xây xoan đào. Bần thần một lúc liền tự cười giễu bản thân..
Khói bếp cay xè xộc lên mắt hai chúng tôi, không kìm lòng nổi nữa, tôi để mặc những giọt nước mắt lăn dài. Tôi lại dọa nàng ấy sợ rồi, Thanh Trà vội vàng nói: “nương nương, người đừng khóc”
Tôi vuốt nhẹ mái tóc của nàng ấy rồi nói: “Ta không sao.”
Hình như giọng tôi lại lạc đi đâu gần hết, chỉ còn chút hơi tàn phả thoang thoảng vào trong gió: “Thanh Trà, ngươi nói xem trong lòng ngài có ta không?”
“Nương nương, người….”
Nhìn cảnh vật im lìm, cô quanh trong đêm tối, tôi lại nói tiếp với Thanh Trà: “Đêm nay ta bỗng nhiên ta nghĩ đến rất nhiều chuyện, lại nhớ đến rất nhiều người. Ta nhớ Việt Bân, nhớ những ngày cùng huynh ấy đi khắp nơi uống rượu thưởng hoa. Ta nhớ Dạ Thần bên hồ Chướng Nguyệt, nhớ mỗi lần ta lên thiên giới là hắn lại nhét cho ta một bầu rượu to tướng được nấu bằng sương đêm, hương rượu cay nồng, lại có vị lành lạnh đặc trưng. Ta cũng nhớ Nguyệt lão nữa, mà chắc lão sẽ không nhớ ta đâu, ta đã phá không biết bao nhiêu mối duyên tốt mà lão se được rồi. Thật ra những cái đó không thể trách ta, là do tơ hồng của lão quá mỏng. Ta nói với lão là muốn nhân duyên bền lâu thì lão nên đi học làm thế nào để luyện ra được cái dây thừng hồng hay cái xích hồng cũng được, như thế thì nhân duyên mới bền. Thật ra…ta còn nhớ cả điện hạ nữa. Điện hạ ngài ấy không giống như bây giờ. Ta nhớ lần đầu tiên gặp ngài ấy bên cạnh Dao Trì, ngài ấy ngồi đó câu cá, ta xảy chân rồi ngã ùm xuống, nước bắn lên tung tóe. Ta nhớ khi nhìn vào đôi mắt điện hạ, đó là đôi mắt đẹp nhất mà ta từng thấy, giống như một bầu trời đầy sao tỏa sáng, lại tựa như biển lớn mệnh mông, chầm chậm chầm chậm cuốn ta vào.”
Tôi nhớ lại những mảnh kí ức vui vẻ hiếm hoi đấy rồi lại nói với Thanh Trà “Ngài ấy từng nói với ta sẽ không làm tổn thương ta, cũng không để ai khiến ta thương tâm. Lúc ấy, ta thật sự đã tin những gì ngài ấy nói. Thật ra ngài ấy đã làm được, ngài ấy bảo vệ ta, chiều chuộng ta, dung túng ta nghịch ngợm...cho đến khi người ấy xuất hiện ta mới biết, thì ra ngài ấy làm vậy chỉ vì ta giống với người trong tim của ngài. Lúc đầu ta còn cố chấp nghĩ rằng, chỉ cần ta cố gắng thì ngài ấy nhất định sẽ yêu ta giống như ta yêu ngài ấy vậy, nhưng trải qua chuyện sáng nay thì ta đã chết tâm thật rồi. Ta không trách ngài ấy, ta chỉ trách chính mình đã chìm đắm quá lâu vào đoạn tình cảm không có kết quả này. Thanh Trà, chúng ta đi khỏi đây được không? Ta muốn về Đông Hải.”
Giống như đã đi qua một kiếp, những kí ức vụn vặt ấy dần lướt qua trong đầu làm tôi có chút choáng váng. Tựa như vó ngựa thần phi nước đại trên những cánh đồng mây bát ngát, bất ngờ có người thắng cương, thế là tiềm thức của tôi dừng lại ở Dao trì ngày hôm đó.