Lá Bài Cuối Cùng

Chương 29

Một con 9 rô.

Khi lá bài này xuất hiện, Mèo mập ở lầu ba gần như đã kêu lên.

Poker Texas, là bảy chọn năm.

Năm lá bài chung, hai lá bài riêng.

Khi so bài, bạn có thể dùng hết cả hai lá bài riêng, cũng có thể chỉ dùng một lá, thậm chí, không dùng lá nào, cũng có nghĩa là, bạn có thể chỉ dùng bài chung để so lớn nhỏ với người ta, đương nhiên, đây là trong tình huống năm lá bài chung đều đã xuất hiện.

Phần lớn thời gian, lá River thứ năm sẽ không xuất hiện. Mà cho dù có xuất hiện, cũng rất ít người làm như thế, đây là vấn đề xác suất.

Nhưng mà, không phải nói không có tình huống này, khi ghép bài chung với nhau, còn lớn hơn ghép cùng bài riêng, thì sẽ có người lấy bài chung ra so lớn nhỏ.

Mà đương nhiên, dạng chơi này, luôn luôn là kết thúc hòa.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, phải là năm lá bài chung thế nào mới có thể tạo ra bài còn tốt hơn ghép với bài riêng? Nếu bài trong tay bạn rất tạp rất tệ, thì sao bạn có thể theo tới cuối cùng?

Cho nên, trừ khi bài chung là cực phẩm, nếu không thì không ai lại dùng toàn bài chung. Mà bình thường bài có thể tạo thành cực phẩm, thì mọi người đều sẽ dùng chung.

Dùng chung một bài, đương nhiên, cũng không thể phân lớn nhỏ.

Thấy Lưu Yên Nhiên cược all, Mèo mập gần như muốn nhảy lên. Hắn và Lý Công chúa khác nhau, cô gái đó có hậu đài có bối cảnh, đương nhiên, hắn cũng có, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với Lý Công chúa, không phải nói cấp bậc, mà nói quan hệ thân sơ.

Bối cảnh Lý Công chúa, là chú ruột của cô.

Mà hắn sao, là dùng tiền dùng lợi nhuận để lôi kéo.

Hắn có thể nhận được ủng hộ trước mắt, là dùng tiền để tạo ra, hắn hiểu rất rõ, nếu một khi hắn không thể cầm được nhiều tiền như thế, cho dù không nói tới tất cả sự ủng hộ đều biến mất, ít nhất, cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Đương nhiên, hắn biết muốn thắng tới lúc cuối rất khó, cho nên, hắn nhắm, là vị trí thứ hai.

Trận đấu bài này, là phân phối lợi nhuận. Nhà thắng cuối cùng đương nhiên hưởng được miếng bánh lớn nhất, mà thứ hai, cũng có thể đạt được phần lợi nhuận không tồi.

Tên mập Trần đã xuống, nhưng hắn tuyệt đối không muốn đứng thứ ba.

Cho nên, khi nhìn thấy lá bài 9 rô, hắn hít một hơi thật dài.

Đây là thùng phá sảnh.

Đây là thùng phá sảnh dùng chung.

Như thế, thì chính là một ván hòa, Lưu Yên Nhiên và người Ngụy lão lục mời từ Mỹ về sẽ phân chia số chip.

Chip của Lâm Dược do hai anh em họ Trương mời tới đã không đủ một triệu, đã có thể nói, y là người sẽ bị ăn!

Khi lá bài này xuất hiện, Lưu Yên Nhiên cũng thở phào, suy nghĩ của cô, giống với Mèo mập.

Khi mời cô tới, Mèo mập đã từng nói với cô: “Tôi không mong cô thắng tới lúc cuối, đương nhiên nếu cô có thể thắng thì tốt nhất, mục tiêu của tôi là hạng hai, nếu cô có thể làm được, tôi sẽ cho cô một phần chip ban đầu, đúng, chính là năm triệu. Nếu cô có thể thắng tới cuối, vậy thì trừ năm triệu tôi hứa ra, cô thắng bao nhiêu, toàn bộ đều là của cô.”

Mèo mập không nói nếu cô không làm được thì sẽ thế nào, cái này cũng không cần phải nói. Thù lao hậu hĩnh như thế, tương ứng, mạo hiểm cũng nhiều.

Năm triệu, trên bàn đấu không tính là một con số khổng lồ. Nhưng đối với cô, lại là thứ chỉ nhìn mà không thể với. Đây có lẽ sẽ khiến rất nhiều người không hiểu.

Cô là cá mập của sòng bài Macao, là nhanh tay có tiếng, sao có thể ngay cả năm triệu cũng không có?

Đúng, cô là cá mập, cô có kỹ thuật, phần lớn thời gian cô đều thắng. Nhưng, cho dù cô thắng, thì lại có thể thắng bao nhiêu?

Mười ngàn, hai mươi ngàn, đa số, tuyệt đối không vượt qua ba mươi ngàn.

Thỉnh thoảng làm một ván lớn có thể, nhưng ngày ngày đấu… không nói không có cơ hội, cho dù có cơ hội như thế cũng không thể làm.

Vì cô không thể chọc giận sòng bài.

Đây là nguyên tắc mà mỗi khách chơi chuyên nghiệp đều phải tuân thủ.

Đương nhiên, bốn năm nay, cô thắng được tuyệt đối vượt qua năm triệu. Nhưng, tiền cô tiêu càng nhiều, cô luôn cần rất nhiều tiền.

Nếu lập tức có thể kiếm được năm triệu, có thể giúp cô giải quyết rất nhiều vấn đề, nếu có thể có hai mươi triệu thậm chí nhiều hơn, có lẽ, từ đó về sau, cô có thể rời khỏi bàn bài, hoặc thật sự đi làm tản khách.

Cô biết, nếu không xuất hiện kỳ tích, cô không thể thắng được tới cuối, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ cô có thể giữ được năm triệu này.

“Không ngờ lại xuất hiện thùng phá sảnh.” Khi Lưu Yên Nhiên xuất thần, Daniau mỉm cười mở cửa: “Hiện tại cô không còn chip nữa, vậy có đồng ý chấp thứ cô đã ký không?”

“Tên người Mỹ này quá đáng thật!”

Lầu hai có người bất mãn.

Thật ra, bọn họ đều không phải thiện nam tín nữ gì, chuyện ức hiếp người khác đều làm không ít.

Mà ván đấu máu tanh cược tay, cược chân gì đó bọn họ cũng từng xem qua, nhưng bình thường đều có nguyên nhân, chẳng hạn hai người tham gia vốn có tư thù gì đó.

Mà hiện tại, Lưu Yên Nhiên và tên Mỹ đó trước kia chưa từng gặp mặt, thì có thù oán gì chứ, thắng rồi thì thôi đi, hà tất thật sự muốn cô cược tính mạng?

Nhưng mà, cho dù bọn họ có bất mãn, cũng không thể nói vọng tới lầu ba, Lưu Yên Nhiên không biết mình lúc này đã bị dán nhãn thua chắc lên người.

Cô dựa lên lưng ghế, đây là lần đầu tiên cô thả lỏng từ sau khi ngồi vào bàn này.

Cô cầm ly cà phê, chậm rãi uống, nhìn có vẻ vô cùng nhàn nhã, nhưng thần kinh toàn thân đều đang khẩn trương cực độ.

Bài trên bàn đã là cố định, là thùng phá sảnh.

8 đến 12 (Q).

Một thùng phá sảnh thậm chí có thể nói là khá lớn.

Nhưng, vẫn không phải là lớn nhất.

Nếu trong tay tên Mỹ này có A rô hoặc K rô, thì có thể ghép thành sảnh lớn nhất, cho dù chỉ có một con K, cũng lớn hơn bài trên bàn.

Trong tay cô có hai con Q, trong tay Lâm Dược là gì cô không biết, trên bàn không thấy có AK rô. Đây cũng chính là nói hai lá bài đó rất có khả năng nằm trong tay tên người Mỹ này.

Nhưng, cũng rất có khả năng không có.

Đúng vậy, không thấy AK.

Nhưng, nếu trong tay tên người Mỹ không có K, cho dù hắn có hai con A, cũng vô dụng.

Trong năm mươi hai lá bài chỉ có một lá K rô, cô đã thấy được chín lá, vậy cũng có nghĩa là còn bốn mươi ba lá, hai lá trong tay Lâm Dược thì không tính vào, bất luận y có bài gì cũng vô dụng.

Bốn mươi ba lá bài, cơ hội một phần bốn mươi, trong tay tên Mỹ sẽ có con rô đó sao?

Trong bất tri bất giác, cà phê uống xong rồi, cô đặt ly xuống.

“Được thôi, đến đây rồi, tôi không thể không theo.”

Đúng, cô không thể không theo, đã đấu tới đây, cô đã không còn chip nữa, cho dù ván này không theo, ván tiếp theo cô cũng phải cược tính mạng của mình.

Mà ván tiếp theo, chưa chắc sẽ lớn hơn ván này.

Daniau cười, sau đó chậm rãi, lật con K của mình ra.

Đó là con K rô.

Lưu Yên Nhiên nhắm mắt lại.

Lầu ba hoàn toàn yên ắng, chỉ có tiếng máy nhà cái.

“Người anh tìm tới rất lợi hại đó, lần này các anh ngồi ổn ở vị trí thứ hai rồi.”

Khi Lưu Yên Nhiên đứng lên, Lý Công chúa lại một lần nữa quấn Trương Trí Công.

Trương Trí Công lần này không thèm nhúc nhích, hắn giống như không nghe thấy gì chỉ nhìn chằm chằm bàn bài.

Nhìn từ cục diện hiện tại, đúng, bọn họ ít nhất có thể lấy được vị trí thứ hai, vị trí này nếu đổi thành của Mèo mập hoặc Lý Công chúa, thì có lẽ sẽ khá thỏa mãn, nhưng đối với bọn họ thì vẫn không đủ, vì bọn họ và Ngụy lão lục là giáp giới.

Có thể dự kiến, trong một năm tương lai Ngụy lão lục sẽ đè ép bọn họ ở rất nhiều phương diện, thậm chí có khả năng sẽ lấy đi cứ điểm của họ ở Cúc thành.

Nhưng đó đều là chuyện tương lai, mà hiện tại, hắn lo lắng không phải là những thứ này.

Năm triệu của tên mập Trần, năm triệu của Lưu Yên Nhiên, bốn triệu của Lâm Dược, cộng thêm vốn sẵn có, Daniau hiện tại đã có số chip mười chín triệu hơn!

Bất luận là từ tỷ lệ hay nhìn từ các phương diện khác, hy vọng thắng của Lâm Dược không lớn.

“Cậu ta sẽ thua.”

Trương Trí Công nghĩ thế, có chút hốt hoảng.

Hắn chưa từng nói với Lâm Dược, ít nhất phải kiên trì hạng thứ mấy, nhưng đồng thời, hắn cũng chưa từng nói với Lâm Dược, kiên trì tới mức độ nào là có thể.

Đúng, hắn không nói gì cả. Cho nên, cho dù hiện tại chỉ còn lại không tới một triệu, người đó cũng vẫn phải ngồi ở đó.

“Cậu ta sẽ thua sạch, sau đó, thua luôn mạng mình.”

Đột nhiên, Trương Trí Công cảm thấy rất lạnh, có một cảm giác xa lạ, giống như khổ sở bắt đầu nảy sinh trong lòng.

Lần đầu tiên gặp Lâm Dược, là ở Hạo Nhiên sơn trang, cái đầu như heo trong phòng giám sát.

Lúc đó hắn nghĩ thế nào nhỉ?

Một người có kỹ thuật, một đối thủ có thể giết thời gian, có thể dụng tâm đối đãi.

Vì quá mức vô vị, vì quá mức buồn bực, cho nên, hắn yêu cầu người này đấu với hắn.

Lúc đó, tuy hắn không mấy xem trọng người này, nhưng, là dụng tâm đối đãi. Hắn chưa từng nghĩ qua, muốn đem người này làm gì làm gì.

Nhưng sau đó, hắn dường như vẫn luôn nghĩ nên làm sao giày vò người này.

Hắn không cho y tiền lương, hắn bẻ gãy ngón tay y, hắn nhốt y trong phòng tối.

Biết rõ y bị chó cắn, vẫn không chịu tiêm vắc xin cho y ngay.

Biết rõ y bị gãy xương, vẫn không chịu tìm người chỉnh xương cho y ngay.

Biết rõ quá khứ của người này rất trong sạch, vẫn luôn nghi ngờ không thôi.

Hắn thật sự hoài nghi người này sao?

Nếu là thật, vậy tại sao còn để y tới tham gia cuộc đấu?

So với đi tra tư liệu gì đó, tìm kiếm nhược điểm gì đó, đặc biệt thua lớn trong ván đấu, đó mới là phá hoại lớn nhất.

Không, thật ra hắn không hề nghi ngờ người này.

Vậy tại sao luôn nhìn y chướng mắt, luôn muốn giày vò y?

Vì người này, người này luôn không để ý tới hắn!

Sau khi biết thân phận của hắn cũng không sợ hãi. Sau khi bị hắn ăn hiếp, không sợ hãi. Sau khi bị hắn bắt, không ghét bỏ.

Người này, đối với hắn, luôn như vậy.

Vẫn luôn, giống như vậy.

Đối đãi như vậy không tốt sao? Luôn kiên trì như một, luôn, luôn như thế, vậy thì có gì không tốt? Trước kia hắn không phải luôn ghét người khác nịnh bợ mình sao? Hắn xem trọng Mạc Khải không phải vì Mạc Khải không giống người khác sao? Vậy tại sao với Lâm Dược thì không được?

Tại sao?

Trương Trí Công hỏi thế, thật ra trong lòng đã có đáp án rồi.

Lúc này, điều hắn quan tâm không phải là hành động của Ngụy lão lục sau này, không phải sau khi thua Hạo Nhiên sơn trang sẽ làm sao, mà là, Lâm Dược, sẽ bị làm gì.
Bình Luận (0)
Comment