Cho dù Daniau khẳng định Lâm Dược chính là Caesar, nhưng dù sao hai người
khác biệt quá nhiều. Ngoại hình thì không nói làm gì, nhưng cái miệng đó của Lâm Dược, thì cho dù Caesar có chuyển thế đầu thai mười lần cũng
chưa chắc có thể thay đổi.
Vì thế, bất luận trong lòng Daniau
khẳng định thế nào, cũng vẫn có nghi ngờ, chính vì nghi ngờ, lần trước
mới để Lâm Dược tránh né cho qua.
Nhưng hiện tại, Daniau rõ ràng
không chuẩn bị tiếp tục nghe y nói bậy nói bạ, hắn cho rằng y là Caesar, thì y phải biến thành Caesar!
Thế là Lâm Dược sau một lần hôn mê tỉnh lại phát hiện, cả căn phòng đều dán đầy hình của Caesar. Hình chụp gần chụp xa chụp thẳng chụp ngang chụp một mình chụp chung với cảnh,
hình nghiêng hình trực diện, tóm lại bất luận là ở góc độ nào vị trí
nào, đều có thể nhìn thấy Caesar.
Cho dù y nằm trên giường, trên trần nhà cũng có một Caesar còn lớn hơn cả người thật nhìn xuống.
“Cái này còn lợi hại hơn cả phòng tối nữa.” Lâm Dược nói với Caesar như thế, “Muốn khiến một người hận một người, cách tốt nhất là gì? Dán hình của
anh ta đó, ngày ngày nhìn, dù có yêu cũng biến thành hận thôi. Daniau
này rốt cuộc muốn tôi biến thành anh, hay muốn tôi hận anh vậy.”
Caesar không để ý tới y.
Y lại nói: “Nhưng thôi đi, Lạc Lạc, tôi càng nhìn, càng cảm thấy, tướng
mạo của anh không giống thật. Nói thật nha, anh có từng phẫu thuật chỉnh hình không, đừng lúng túng mà, hiện tại phẫu thuật chỉnh hình rất lưu
hành. Ai ai ai với ai ai ai nghe nói đều từng phẫu thuật, anh có phẫu
thuật cũng không sao.”
Caesar vẫn không để ý tới y, Lâm Dược nhìn hình, có chút bực bội.
Vì vấn đề hình, Lâm Dược thực sự rầu rĩ hai ba ngày, nhưng sau đó sự rầu rĩ này bị y gả đi.
Chuyện là, hiện tại đãi ngộ của y tốt hơn lúc trong phòng tối nhiều. Mỗi ngày
muốn ăn gì thì có cái đó, trong phòng còn trang bị phòng tắm, khi buồn
bực, còn có thể xem phim.
Đối với cuộc sống này, Lâm Dược cũng
biết đủ, nếu trong phòng chỉ có những thứ này, y cũng có thể tự vui vẻ__ Tuy ảnh chụp khắp phòng cũng khiến y có chút hậm hực, nhưng, y giỏi
nhất chính là hóa hậm hực thành vui vẻ.
Nhưng trong phòng này còn có một người, tuy linh hồn người đó chắc đang ở trong đầu y, nhưng ít
nhất, vẫn có một thân thể không phải.
Ban đầu, xuất phát từ sự
tôn kính với sự vật chưa biết, Lâm Dược và thân thể của Caesar ở yên vô
sự, dù sao Caesar này cũng luôn ngồi ở bên cửa sổ không nói tiếng nào,
có thể một ngày hai mươi bốn tiếng không biến hóa chút gì, nếu không lưu tâm, thì cũng không có gì khác biệt với một bức tượng nặn.
Cứ
thế qua vài ngày, đặc biệt là trong phòng còn dán kín ảnh của Caesar,
Lâm Dược cảm thấy phải tìm cho mình chút chuyện làm, thế là y nói với
Caesar: “Lạc Lạc, chúng ta hiện tại là thiên thời địa lợi nhân hòa. Anh
xem chúng ta tiếp xúc với thân thể của anh gần như thế, nếu không nghiên cứu tỉ mỉ, thì cũng thật có lỗi với cơ hội này. Hơn nữa nói không chừng nghiên cứu kỹ rồi, thì có thể nghiên cứu cho anh trở về.”
Đối
với cách nói nghiên cứu để mình có thể trở về, Caesar tuyệt đối không
tin tưởng, nhưng hắn không có quyền chi phối thân thể này, cho nên cũng
chỉ có thể nhìn Lâm Dược bước từng bước tiếp cận thân thể của mình, sau
đó, từ kéo kéo tay, nhéo nhéo mũi ban đầu, đến sau đó phát triển thành
sờ mó toàn thân.
Đúng, chính là sờ mó toàn thân, từ đầu tới chân, trừ bộ vị riêng tư đó ra, Lâm Dược không bỏ qua một chỗ nào, hơn nữa y
không chỉ sờ, còn nhìn, nhìn từng tấc từng tấc, chỉ còn thiếu cầm cái
kính lúp nghiên cứu từng chút một.
Hành động này, nếu để người
không thuần khiết nhìn thấy, đó là dâm loạn, để người sắc tình nhìn thấy chính là quấy rối, để người biến thái nhìn thấy chính là luyến thi.
Nhưng Lâm Dược lại nói với Caesar thế này: “Tôi đang nghiên cứu, nghiên cứu
rất nghiêm túc. Lạc Lạc, anh là Caesar, anh lại ở trong đầu tôi, vậy thì người này là cái gì chứ? Người này tuy ngây dại si ngốc điên loạn,
nhưng rõ ràng, là còn sống. Chúng ta giả dụ linh hồn có tồn tại, vậy
thì, anh trong đầu tôi mới là Caesar. Vậy nếu anh đang ở trong đầu tôi,
thì người này làm sao còn sống được?’
“Chúng ta giả dụ linh hồn
không tồn tại, vậy thì anh là ai? Anh là một luồn ý thức xuyên qua vũ
trụ, hay là, nhân cách thứ hai do tôi buồn khổ? Nhưng, Lạc Lạc à, tại
sao trong cả trăm triệu người, tôi chỉ phát triển ra mỗi nhân cách của
anh thế này? Vấn đề này không phải càng quan trọng càng cần dùng tinh
thần của nhà khoa học để nghiên cứu kỹ lưỡng, mạnh dạn tìm tòi, cân nhắc thận trọng sao… Lạc Lạc? Lạc Lạc? Sao anh không nói gì?”
Caesar nói gì đây?
Đối với trạng thái câm nín này, hắn đã vô cùng quen thuộc. Mà đồng thời, hắn cũng vô cùng kỳ quái thân thể mình bị gì.
Linh hồn của hắn đang ở chỗ Lâm Dược, vậy thì, tại sao thân thể này vẫn có thể động? Hay là phản ứng kích thích?
Hắn không có một chút ấn tượng nào tại sao mình lại trở thành như thế. Đầu
mối duy nhất chính là, Daniau từng nói, hắn biến thành như thế, có người cho rằng hắn bị dọa sợ mà ra.
Cũng có nghĩa là, chắc đã từng xảy ra chuyện gì. Nhưng trên người hắn không bị thương__ Lâm Dược gần như
đã kiểm tra mỗi một tấc da thịt của hắn, quả thật không bị thương.
Đương nhiên, có lẽ là vì Daniau đã từng phẫu thuật cho thân thể này. Nhưng
nếu thật sự là vết thương vô cùng nghiêm trọng, thì cho dù có phẫu thuật cũng không cách nào hoàn toàn biến mất.
Cũng có nghĩa là, ít
nhất, hắn không bị thương rất nghiêm trọng, mà hiện tại, trạng thái của
hắn, là trong thân thể vẫn còn một tia ý thức tồn tại sao?
Hắn
cảm thấy điều này có khả năng nhất, nhưng Lâm Dược rõ ràng không nghĩ
vậy, sau khi nghiên cứu thân thể Caesar một lượt, y nói: “Lạc Lạc, tôi
có thể nói một cách chắc chắn đảm bảo, thân thể của anh, là thật, nhưng, linh kiện bên trong chắc đã bị đổi rồi. Vì để xác nhận điểm này, tôi
cảm thấy nên kiểm tra tỉ mỉ hơn nữa. Nhưng nếu làm vậy tôi cảm thấy
không hay cho lắm, nếu không thì vầy đi, tôi đề nghị với Daniau, sau
này, công việc làm sạch sẽ do tôi lo, cũng bớt được cho anh ta mỗi lần
vào đây phải phóng khí gây mê. Anh nói một tiếng đi, anh muốn tôi giúp
anh tắm rửa, hay muốn để Daniau giúp anh tắm rửa?”
Tuy rất nhiều
lần, Caesar đều có xúc động muốn bóp chết Lâm Dược, nhưng lần này, xúc
động này đặc biệt cường liệt. Nhưng không cần hắn ra tay, đã có một
người còn bị kích thích hơn.
Khi Lâm Dược bắt đầu nghiên cứu
Caesar, Daniau tuy không vui, nhưng cũng có thể nhịn. Tuy thật ra hắn
không thể chịu đựng, nhưng hắn nói với mình, hai người đều là Caesar,
một là thân thể của Caesar, một là linh hồn Caesar, hiện tại linh hồn
của Caesar muốn xem xét thân thể mình, hắn nhất định phải nhẫn nhịn.
Hắn tự nói với mình đây là phát triển không tệ, hắn để họ ở chung một phòng, không phải vì muốn họ gần gũi một chút sao?
Khi tiếp xúc gần với thân thể của mình, có lẽ, Caesar sẽ trở về trong thân thể của mình?
Cũng chính vì khả năng này khiến hắn nhẫn nhịn Lâm Dược, cho dù hắn gần như
đập nát tất cả mọi thứ trong phòng giám sát, hắn cũng không đi ngăn cản, đồng thời hai ngày nay đều không đi tìm Lâm Dược kể về Caesar__ hắn sợ
mình sẽ không nhịn nổi.
Nhưng khi hắn phát hiện, Lâm Dược đang muốn kéo quần lót của Caesar xuống, hắn không thể nhịn nỗi nữa.
Thật ra suy nghĩ của Lâm Dược vô cùng đơn giản, y chỉ nghĩ xem thử trên
người Caesar rốt cuộc có động dao động kéo động xiên gì không, y chỉ vô
cùng hiếu kỳ, thân thể một người sao lại biến thành thế này.
Hơn nữa, trong suy nghĩ của y, bản thân, chính là Caesar, cùng đạo lý đó, của Caesar, đương nhiên cũng là của y!
Y nhìn thân thể của mình, thì cũng giống như khỏa thân soi gương, tuy
không thể nói là quang vinh vĩ đại, nhưng cũng không tính là gì, ai chưa từng soi gương chứ?
Nhưng Daniau rõ ràng không cách nào tán đồng suy nghĩ này, cho dù hắn liên tục nói với mình Lâm Dược chính là
Caesar, hắn cũng không thể khống chế.
Hắn vừa ra khỏi phòng giám sát, chuông cảnh báo đột nhiên vang lên.
“Có người xâm nhập, ngài Daniau, xin lập tức rời khỏi đây với tôi.”
Carlos dẫn người từ ngoài lao vào.
“Ai cho các người vào!”
“Chúng tôi biết làm vậy là trái quy tắc, nhưng ngài Daniau, xin lập tức theo tôi rời khỏi đây.”
Hắn vừa nói vừa chạy lại kéo Daniau, Daniau đẩy hắn ra, thở dốc nói: “Các người đi theo tôi!”
Hắn nói xong, quay người lên lầu, đám người Carlos đờ ra, rồi cũng đi theo. Tuy bọn họ là vệ sĩ của Daniau, nhưng chưa từng bước vào căn biệt thự
này, vừa rồi tình hình khẩn cấp, cũng không thể nghĩ nhiều, lúc này thấy nhiều tấm ảnh về Caesar như thế, đều có cảm giác kỳ quái.
Chuông cảnh báo vang lên chói tai, tiếp theo là ngọn lửa bốc lên ngập trời.
Lửa lớn là một loại tín hiệu, nhưng vào thời gian nhất định, nó là đồng lõa tốt nhất, khói mù lan tràn có thể che giấu rất nhiều thứ.
Ánh
lửa này Caesar và Lâm Dược đương nhiên cũng thấy. Lâm Dược không nghiên
cứu nữa, giúp thân thể Caesar mặc quần áo lại, rồi dùng đệm giường quấn
hai người vào nhau, y vừa quấn vừa lải nhải: “Nếu có cơ hội, hai chúng
ta cùng lao ra ngoài, nếu không có cơ hội, hai chúng ta cứ coi như sinh
tử không rời.”
Khi Daniau tới, y vừa quấn xong.
“Tôi nghĩ, cậu đã biết tình trạng hiện tại, cậu sẽ không tìm phiền phức đúng không?”
Sau khi lên tới nơi, Daniau không lập tức mở cửa, ngược lại nhìn Lâm Dược
nói, Lâm Dược bất đắc dĩ sải tay: “Tôi biết, anh yên tâm đi.”
Daniau gật đầu, lúc này mới bắt đầu mở cửa.
Vân tay, con ngươi, âm thanh, mật mã, khi cửa mở ra, bên ngoài đã thấp
thoáng vang lên tiếng súng, mà cùng lúc khi cửa mở ra, lưng Daniau bị
hai khẩu súng đồng thời kê vào.
Thân thể hắn lập tức đông cứng, sau đó lại thả lỏng: “Các người muốn gì?”
“Chúng tôi chỉ cần anh mở cánh cửa này thôi.” Carlos nói xong, lại nói với Lâm Dược: “Ngài Jones bảo tôi chuyển lời tới cậu, bất luận cậu có được dấu
hiệu đó từ đâu, cũng bất luận cậu muốn làm gì, tình mà ngài ấy thiếu
ngài Caesar, coi như đã trả xong. Đây là thứ cậu cần, chúc cậu may mắn.”
Hắn nói xong ném qua một cái túi, Lâm Dược đón lấy, do dự một chút, vẫn
nói: “Thứ tôi và ngài Jones hẹn, hình như không phải cái này.”
“Đó không phải thứ tôi có thể lo, tôi chỉ làm việc theo lệnh.” Hắn ngừng
một lúc, lại nói: “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, chuyện
tiếp theo, cậu đã không thể làm gì rồi.”
Lâm Dược do dự một chút, đi xuống cầu thang, vừa đi vừa nói: “Lạc Lạc à, anh tính sai rồi, Jones đó rõ ràng chuẩn bị giở thủ đoạn đen tối.”
“Đã tốt hơn dự liệu của tôi rồi.”
“Vậy mà còn tốt hơn?”
Caesar không nói nữa. Hắn để Lâm Dược đến điều tra, đương nhiên không phải
không chút chuẩn bị. Nhưng hắn không có thân thể, những gì có thể lợi
dụng, chỉ có tiền.
Nhưng tiền có thể làm gì? Đúng, tiền có thể làm rất nhiều chuyện. Nhưng nếu đối thủ của bạn cũng có tiền như bạn thì sao?
Hắn có thể bảo Lâm Dược tìm lính đánh thuê, có thể bảo Lâm Dược thu mua
nhân viên quan trọng, nhưng như thế, chỉ tạo thêm càng nhiều nguy hiểm,
hơn nữa mục đích của hắn là điều tra, không phải muốn gây loạn ở Las
Vegas. Lâm Dược cần, cũng chỉ là một tầng bảo vệ.
Hắn và Jones từng có giao ước, đó chính là nếu hắn cần, hy vọng Jones có thể giúp hắn một lần trong khả năng cho phép.
Mà hiện tại, Jones đã thực hiện giao ước, tuy không giống với yêu cầu hắn
đã viết trong bức thư đó, nhưng cũng không tính là kết quả xấu nhất.
“Anh lừa tôi.”
Daniau mở miệng, Lâm Dược không dừng lại.
“Anh lại lừa tôi!” Daniau gào lên, “Mười hai năm trước anh lừa tôi, mười hai năm sau anh lại lừa tôi! Anh chỉ cần thừa nhận với tôi! Chỉ cần nói với tôi anh là anh, tôi sẽ thả anh ra! Tôi chưa từng nghĩ sẽ nhốt anh! Tại
sao anh phải tìm người khác? Tại sao anh phải tìm người khác?”
Lâm Dược quay đầu lại, y muốn nói gì đó, lại phát hiện mình nói gì cũng vô
dụng, chỉ đành thở dài: “Sau này anh sống cho tốt đó.”
Daniau đột nhiên cười quái dị.
“Mười hai năm trước, tôi chỉ muốn anh thừa nhận tôi. Mười hai năm sau, tôi
chỉ muốn, anh có thể ở nơi tôi nhìn thấy được, mà hiện tại, tôi chỉ muốn anh ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn.”
Hắn nói xong, đột nhiên đánh
mạnh vào ngực mình, đám người Carlos lập tức nằm úp xuống, nhờ Caesar
nhắc nhở Lâm Dược mới biết phải nằm xuống.
“Lạc Lạc, hai chúng ta nói không chừng thật sự phải chết cùng ngày cùng tháng cùng năm rồi.”
“Lạc Lạc, anh là quỷ rồi, phải mang tôi theo đó…”
“Lạc Lạc…”
…
Trong lay động kịch liệt, Lâm Dược mơ hồ nghĩ, y cảm thấy hình như Caesar đã
đáp ứng mình, nhưng lại giống như không cho y bất cứ câu trả lời nào.
Y lờ mờ có cảm giác, lại lờ mờ không có cảm giác, y cũng không biết mình
đang ở trạng thái nào, y ẩn ẩn cảm thấy có người ở bên, nhưng lại cảm
thấy mình rất cô độc.
“Mẹ…”
Dường như y đang gọi, mà khi
vừa kêu lên, là đao đớn khoét tim. Hôm đó, y thấy mẹ mình qua đời, nhìn
những bác sĩ y tá đó đi ra, y đứng đó, nhìn nơi mẹ từng nằm.
Y rất khó chịu, rất đau, rất sợ. Nhưng không ai để ý tới y, y đã gọi điện cho ba từ sớm, nhưng không thấy trả lời.
Y gọi liên tục nhiều lần, không thấy trả lời.
Cho nên y chỉ có thể đứng đó, đứng đó mãi.
Y có khóc không? Y không biết. Y chỉ biết từ sau lúc đó y không còn khóc
nữa, từ đó về sau, dường như y cũng không còn khó chịu nữa.
Y luôn cười, luôn biết cười, luôn có thể để mình cười.
Nhưng, tại sao hiện tại y lại khó chịu như thế? Khó chịu… dường như không thể chịu nổi?
Y hốt hoảng, không biết mình đang gặp chuyện gì, chỉ ẩn ẩn, cảm thấy có
người đang sờ mặt y. Động tác rất nhẹ nhàng, rất thoải mái, thế là, y
lại cảm thấy không còn khó chịu như thế nữa.
Nhưng, cho dù trong trạng thái thoải mái này, y cũng cảm thấy dường như mình đã thiếu mất cái gì. Là cái gì nhỉ?
“Đợi cậu tỉnh lại rồi, cậu sẽ phát hiện, tất cả đã kết thúc rồi.”
Dường như có người nói với y như vậy, giọng nói đó rất xa lạ, nhưng lại rất
quen thuộc, giống như trước kia ngày ngày có thể nghe thấy.
Y có thể ngày ngày nghe thấy giọng nói của ai chứ? Nghĩ thế, hai từ, buột miệng thoát ra__