Ở khu thương mại sầm uất, trên màn hình lớn đang chiếu tin tức của Liên Bang, và thật bất ngờ, tin đó lại liên quan đến Thiên Kiều.
Thẩm Việt dừng lại, ngước đầu nhìn lên màn hình lớn. Hình ảnh trên đó cho thấy, đúng là "Thiên Kiều" mà cậu đã thấy trên chiến hạm trước đây trông rất giống cậu
ID mạng của người này đã bị cư dân mạng tìm ra. Người ta phát hiện anh ta từng đăng những bình luận có vẻ ủng hộ Hắc Ám Quân Đoàn, ví dụ như: 【Quân đội Hắc Ám càng mạnh, Tháp Liệt Nhân sớm muộn cũng sụp đổ thôi.】 và những tin nhắn tương tự.
Người "Thiên Kiều" mà mọi người hiện tại công nhận, hóa ra rất có thể không phải là bạn của Liên Bang. Điều này khiến người dân Liên Bang lo lắng.
Vì vậy, dưới sự kiểm soát của chính phủ Liên Bang, buổi phát sóng trực tiếp của "Thiên Kiều" đó đã bị dừng lại. Địa chỉ IP của anh ta cũng đã bị tiết lộ, nằm trong hệ thống sao của Hắc Ám Đế Quốc.
Người thông minh chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra, đây rất có thể là một cái bẫy mà Hắc Ám Quân Đoàn đã giăng ra nhằm khiến Liên Bang sinh ra ác cảm với "Thiên Kiều".
Thẩm Việt nhìn những đoạn tin tức rời rạc về người "Thiên Kiều" giả mạo trên màn hình, không khỏi cảm thán: "Giống thật."
Người đeo khẩu trang bên cạnh cười khẩy một tiếng: "Chẳng giống chút nào."
Hai người đang hẹn hò.
Hôm qua Thẩm Việt đã nói muốn đưa Tháp Liệt Nhân đi hẹn hò, Mục tiêu lớn nhất của Thẩm Việt là làm hắn vui vẻ, mang lại cảm giác an toàn đương nhiên Tháp Liệt Nhân không từ chối.
Buổi hẹn hò của hai người chỉ là đi dạo lang thang không mục đích, và họ tình cờ thấy tin tức này ở cửa trung tâm thương mại.
Thẩm Việt nhìn đôi mắt sâu thẳm như muốn xuyên thấu của hắn, chợt nhớ ra một chuyện. Bộ quần áo giả dạng của Thiên Kiều nhân kia giống hệt bộ dạng của mình khi ở Nora. Vậy nên thiếu niên Tháp Liệt Nhân luôn đối diện với hình ảnh của Thiên Kiều nhân.
Thẩm Việt còn tưởng mình che giấu rất kỹ, kỳ thật mọi ngụy trang đều thất bại.
Khi mình trở thành Thiên Kiều nhân xuất hiện ở trường quân đội thứ nhất Tháp Liệt Nhân có lẽ đã xác nhận thân phận của mình.
"Cho nên anh nhận ra em từ rất sớm rồi đúng không."
Nghe Thẩm Việt thản nhiên nói đôi mắt tím của Tháp Liệt Nhân bắt đầu trở nên u ám.
"Nhận ra ngươi cái gì?" Giọng nói hắn đầy nguy hiểm.
Không xong rồi
Thẩm Việt cuối cùng cũng phản ứng lại trong lòng thót một tiếng. Có phải dạo này tra tư liệu nhiều quá nên đầu óc lẫn lộn rồi không? Chẳng phải tự mình khai không đánh sao?
Tháp Liệt Nhân có lẽ chỉ nghi ngờ mình là người đeo mặt nạ đã ở bên cạnh hắn khi còn nhỏ nhưng vì trước đây cậu luôn tỏ ra không biết gì điều này khiến sự nghi ngờ rơi vào bế tắc, không thể phá vỡ.
Hơn nữa Tháp Liệt Nhân lòng tự trọng rất cao cũng không hề làm rõ.
Cho nên, lần trước ở khoang chữa trị, thái độ kỳ lạ và những lời khó hiểu của hắn đối với mình giờ nghĩ lại cũng rất bình thường.
Hiện tại Thẩm Việt không đánh đã khai chẳng phải tương đương thừa nhận mình từ trước đến nay đã giả vờ mất trí nhớ để lừa hắn sao? Lại còn lừa một cách rất tự nhiên nữa chứ?
Thấy khí tràng người bên cạnh càng lúc càng lạnh hai ánh mắt lạnh lẽo như mũi tên bắn tới Thẩm Việt trong lòng càng thêm lo lắng. Hiện tại giải thích thế nào cũng như là biện bạch.
"Thì ra nhớ rõ... Giả vờ giả vịt đúng là bản lĩnh của em." Tháp Liệt Nhân nghiến răng, giọng run run gần như có thể tưởng tượng hắn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc đến mức nào.
Thẩm Việt nắm lấy vai hắn, vội vàng nói: "Tháp Liệt Nhân, đương nhiên là em nhớ rõ chưa từng quên nhưng những ký ức đó chỉ xuất hiện trong vài tháng gần đây... em phải nói thế nào để anh hiểu,em tuyệt đối không cố ý lừa anh."
"Anh đã sớm không còn là đứa trẻ đó nữa, em không cần lúc nào cũng dỗ dành." Đôi mắt tím kia tràn ngập giận dữ và không cam tâm.
Thẩm Việt phát hiện một chút màu đỏ loang ra trên chiếc khẩu trang mỏng của hắn.
Cậu gỡ khẩu trang của Tháp Liệt Nhân xuống dưới đôi mắt tím tàn nhẫn kia lại là đôi môi mím chặt đầy nhẫn nhịn. Hắn cư nhiên cắn môi mình đến chảy máu.
Thẩm Việt rùng mình. Ở khoang chữa trị, đối phương chỉ vì cảm thấy mình "lừa" hắn mà có thể tức giận đến mức làm vết thương vừa khép miệng lại toạc ra. Cái tên cố chấp này, một khi đã tin một chuyện rất khó thay đổi.
"Đừng như vậy Tháp Liệt Nhân, về những chuyện giữa em và anh khi còn nhỏ,tất cả đều xảy ra sau khi tiến vào vũ trụ huyền bí"
"Phải không? Anh còn tưởng em thật sự quên sạch hết rồi chứ... Vậy nên, nên vui hay nên buồn đây." Tháp Liệt Nhân cười lạnh.
Được thôi, rõ ràng là không hiểu rồi...
"Tháp Liệt Nhân..."
Mắt Tháp Liệt Nhân đã đỏ hoe, nhưng hắn bướng bỉnh đến mức không chớp mắt lấy một cái. Hai tay nắm chặt, hàm răng nghiến chặt, môi mím nghiến, rõ ràng là đang chịu đựng ấm ức nhưng không chịu bộc lộ ra.
Thẩm Việt trong lòng đau xót khi nhìn đôi mắt cố tỏ ra kiên cường của hắn, nghĩ thầm vợ mình quả nhiên vẫn là mình thương nhất.
Trong tình huống này chỉ có thể vừa cứng rắn vừa dỗ dành thôi.
Thẩm Việt ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "em sai rồi, được không, Tháp Liệt Nhân......"
Những người xung quanh đã bắt đầu chú ý đến bên này hai người trông giống như một cặp tình nhân trẻ đang cãi nhau.
Thẩm Việt sợ thân phận của Tháp Liệt Nhân bị phát hiện vừa ôm vừa kéo hắn đi về phía bên trong tàu.
Tháp Liệt Nhân cố chấp không chịu để cậu kéo, điều này càng khiến họ trông giống như một cặp tình nhân đang giận dỗi nhau.
Vào bên trong tàu, Thẩm Việt đã cố gắng giải thích rất nhiều nhưng vẫn không có hiệu quả. Tháp Liệt Nhân có lẽ hiểu có lẽ không tóm lại những chuyện hắn đã quyết thì không bao giờ chịu nhượng bộ.
Trên trạm không gian, ở hành lang Genna nhìn thấy nguyên soái nhà mình không tình nguyện bị Thẩm Việt lôi kéo vào văn phòng, hắn bắt đầu nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
Cái dáng vẻ gì thế kia? Vừa kéo vừa xô, nửa dỗ dành nửa ép buộc?
Nguyên soái thậm chí còn đỏ cả mắt? Rất giống...... một tiểu tình nhân bị ức hiếp?
Genna lắc đầu vội vàng chạy vào phòng vệ sinh vốc nước lạnh vỗ lên trán cố gắng tỉnh táo lại chắc chắn là dạo này bận quá rồi.
Đóng cửa văn phòng lại Thẩm Việt giúp hắn lau vết máu trên khóe miệng. Tháp Liệt Nhân hất tay cậu ra đột ngột trừng mắt nhìn một cái. Mấy chiếc răng cửa trắng khẽ cọ vào nhau khóe mắt vẫn còn đọng hai giọt nước mắt kiên cường không chịu rơi xuống.
Thẩm Việt vừa nhìn vừa đau lòng vừa buồn cười, thật là đáng yêu quá đi.
Tháp Liệt Nhân thấy cậu vậy mà còn cười được suýt chút nữa đã phát điên đột nhiên muốn đứng dậy Thẩm Việt vội vàng ôm chặt hắn vào lòng.
"Ngoan, xin anh đừng buồn nữa." Thẩm Việt hôn lên trán hắn rồi lại hôn lên má ngón tay cái xoa xoa vành tai còn dùng mặt cọ cọ vào mặt Tháp Liệt Nhân tóm lại dùng hết mọi cách để dỗ dành hắn.
Tháp Liệt Nhân vẫn mặt mày u ám không thèm để ý đến cậu.
Thẩm Việt lau vết máu chảy ra từ khóe miệng lo lắng vì tính cách bướng bỉnh của hắn. Cậu thật sợ hắn lại để bụng những chuyện nhỏ nhặt:anh muốn em phải làm thế nào mới tha thứ cho em đây? Hửm? Bảo bối?"
Sau một hồi im lặng rất lâu, Tháp Liệt Nhân cuối cùng cũng nói: "Trừ phi...... em 'làm' anh một lần."
Thẩm Việt: "......" cậu bắt đầu nghi ngờ Tháp Liệt Nhân cố ý.
Nhưng nhìn bộ dạng gần như suy sụp của hắn thật sự không giống như giả vờ chút nào.
Mặc dù vẫn chưa đánh dấu vĩnh viễn nhưng Thẩm Việt đã coi Tháp Liệt Nhân là bạn đời. So với việc làm Tháp Liệt Nhân vui vẻ chuyện này cũng không phải là không thể thỏa hiệp.
Thẩm Việt vừa gật đầu đã bị người kia hung hăng đẩy ngã xuống giường.
Quả thực là đã sớm có mưu đồ rồi......
Tháp Liệt Nhân vội vã hôn lên môi Thẩm Việt một cách nồng nhiệt.
Vết thương trên môi hắn mang theo một chút hơi thở tanh ngọt của máu cùng với sự chiếm đoạt đầu lưỡi từ trên cao nhìn xuống tất cả đều dừng lại giữa môi và răng của Thẩm Việt.
Thẩm Việt đặt hai tay lên lưng hắn, phối hợp với nụ hôn mãnh liệt.
Tháp Liệt Nhân cuối cùng cũng hơi rời khỏi môi cậu lẩm bẩm: "Rất lâu trước đây anh đã đoán được là em,Thẩm Việt, một khi gặp em liền không còn bất kỳ lý trí nào...... anh đã sớm đoán được là em......"
Thẩm Việt có chút kinh ngạc nhìn hắn, tình cảm mãnh liệt của Tháp Liệt Nhân vĩnh viễn vượt quá dự đoán của cậu.
Hơi thở của hắn phả hết lên mặt Thẩm Việt tham lam hít thở hơi thở của cậu,tin tức tố ngày càng nồng đậm, pheromone của Alpha đã đạt đến đỉnh điểm, đôi mắt màu tím đậm quyến rũ kia biểu thị hắn đang săn lùng bảo vật của mình.
"Lúc ngủ chung trong phòng nhỏ anh đã có loại xúc động này với em,chẳng lẽ em không cảm nhận được sao?" Hắn hôn lên môi cậu giọng nói cũng trở nên khàn khàn pheromone của cả hai đã đạt đến độ đậm đặc cao nhất.
Thẩm Việt dường như có chút kinh ngạc sau đó nhắm mắt lại khẽ mỉm cười: "Ừm."
Vẻ thản nhiên này dường như là một lời mời gọi.
Vốn dĩ Tháp Liệt Nhân đã đứng bên bờ vực của lý trí, nụ cười của Thẩm Việt suýt chút nữa đã khiến hắn phát điên.
Nhưng ngay khi mọi chuyện sắp thành một điều bất thường bắt đầu xảy ra giọng nói run rẩy của Tháp Liệt Nhân vang lên mang theo một chút tuyệt vọng: "Không đúng...... Không thể nào......"
Thẩm Việt kinh ngạc mở mắt ra.
"Thẩm Việt...... Thẩm Việt...... Tại sao lại như vậy!?"
Tháp Liệt Nhân cúi gằm mặt, hoảng hốt gọi tên cậu đôi mắt run rẩy không thể tin nổi rõ ràng sắp khóc đến nơi.
Thẩm Việt nhìn theo ánh mắt hắn tầm mắt hạ xuống nhất thời cũng cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này Tháp Liệt Nhân thật sự sắp khóc, vội vàng muốn chứng tỏ tôn nghiêm của một Alpha: "Em biết đúng không? Trước đây căn bản không như vậy!!"
Thẩm Việt sợ hắn nóng nảy, an ủi: "Hay là thử lại lần nữa đi?"
Mười phút sau......
Tháp Liệt Nhân đột nhiên chui vào lòng Thẩm Việt: "Không, không được! Tại sao vẫn không được!"
Thẩm Việt ôm người đang ấm ức dỗ dành, hơi suy nghĩ: "Không sao đâu, chỉ là tác dụng phụ tạm thời của việc đánh dấu, có lẽ là do tin tức tố của anh áp chế thôi, cho nên anh đối với em liền không thể......" cậu nói bóng gió.
Tin tức tố Enigma đôi khi sẽ gây ra ảnh hưởng như vậy đối với người bị đánh dấu giả, chuyện này ở thời đại Ca Nhã cũng rất bình thường.
Chỉ là......
"Không đúng không đúng! Cái này không đúng!" Tháp Liệt Nhân chỉ có thể vùi đầu vào ngực Thẩm Việt ra sức lắc đầu.
Nhìn con mèo nhỏ bị đả kích đến mức đau khổ muốn chết rúc trong lòng với vẻ mặt chẳng còn gì luyến tiếc rõ ràng lời giải thích này cũng không làm hắn cảm thấy khá hơn chút nào.
Có lẽ là cơ hội phản công khó khăn lắm mới có được lại biến mất như vậy, khiến hắn rất khó chịu đi......
"Đừng nghĩ nữa, ngoan nào?" Thẩm Việt hôn lên trán hắn tỏ vẻ an ủi.
Đêm đó Tháp Liệt Nhân rúc trong lòng Thẩm Việt lần đầu tiên khóc như một đứa trẻ.