Là Beta,Tôi Cưới Được Nguyên Soái Alpha Tuyệt Vời Nhất

Chương 85

Mấy ngày nay, văn phòng nguyên soái liên tục yêu cầu các món ăn thanh đạm dễ tiêu, đồng thời cấm tuyệt các món dễ gây sảy thai. Thêm vào đó là tin đồn về việc khám thai từ bộ phận y tế không ít cấp dưới đã đoán già đoán non rằng Thẩm Việt đã mang thai.

Trên Mạng Tinh Võng đương nhiên cũng lan truyền tin tức này.

【Thảo nào đột nhiên ngừng chiến! Nguyên soái đúng là yêu vợ như mạng, vậy mà trực tiếp quay về luôn.】

【Á á á á, vậy là Beta cũng có thể sinh con là thật!】

【Cái này cũng nhanh quá đi!】

【Ô ô ô ô ô không muốn mà! Tớ vẫn luôn ship Thiên Kiều Nhân x Tháp Liệt Nhân!】

【Tớ cũng vậy! Nhưng người ta là Beta a a a a...】

Mấy ngày nay, Tháp Liệt Nhân vừa hay gặp phải tình trạng ốm nghén ngồi trên bàn hội nghị mà sắc mặt tối sầm, cả người khó chịu.

Về nguyên nhân đột ngột ngừng chiến chính phủ Liên Bang hy vọng quân đệ nhất một đưa ra một lời giải thích hợp lý. Tháp Liệt Nhân lười biếng trả lời vài câu rồi tắt luôn cuộc họp.

Tuy rằng chưa đến mức nôn mửa nhưng hắn chẳng muốn ăn gì cả vừa nhìn thấy đồ ăn là khó chịu người vốn dĩ không kén ăn như hắn bây giờ chỉ có thể dựa vào dinh dưỡng tổng hợp.

Cũng may hiện tại không cần đánh giặc, có thể cả ngày mè nheo Thẩm Việt hắn ngược lại cảm thấy rất mãn nguyện.

Chỉ có Thẩm Việt là tương đối sốt ruột bác sĩ đã nói trong thời gian mang thai dinh dưỡng tổng hợp chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ việc ăn uống hàng ngày vẫn cần phải đảm bảo.

Khoang trồng trọt nông nghiệp của Ái Thần Hào về cơ bản bao gồm các nguyên liệu nấu ăn cần thiết thực đơn hàng ngày của nguyên soái còn có chuyên gia dinh dưỡng lựa chọn kỹ càng phong phú toàn diện.

Thẩm Việt cố ý yêu cầu các món khai vị thanh đạm cũng được bếp trưởng chế biến đa dạng.

Thẩm Việt vẫn thường xuyên phải dỗ dành nửa ngày mới có thể khiến Tháp Liệt Nhân ăn được một chút.

Kỳ thực Tháp Liệt Nhân không phải thật sự đến mức không nuốt nổi chỉ là muốn nhìn Thẩm Việt lo lắng cho hắn còn muốn được cậu dỗ dành.

Thế là... rất hưởng thụ?

Ái Thần Hào di chuyển nhảy vọt trong vũ trụ một tháng, mới cuối cùng đến Nora.

Càng đến gần trang viên Khắc Lai Khách, trong mắt Thẩm Việt càng hiện rõ một loại giận dữ và sát khí lạnh băng.

Tộc trưởng Ngang Khoa Lạp đặc biệt đến khoang tàu tự mình đón bọn họ, Hạ Tá cũng ở đó.

Thẩm Việt hỏi: "Sắt Mễ Tư không đến sao?"

Hạ Tá không hiểu sao anh ta đột nhiên quan tâm đến Sắt Mễ Tư, bĩu môi nói: "Sắt Mễ Tư bình thường khi không có việc gì thì cứ ở trong phòng mân mê mấy cái dược tề đó, càng ngày càng giống một nhà hóa học bệnh hoạn... cậu hỏi cái này làm gì?"

Thẩm Việt nói: "Không có gì, có chút việc tìm hắn."

Tháp Liệt Nhân chẳng quan tâm Thẩm Việt tìm Sắt Mễ Tư làm gì, hiện tại hắn đang khó chịu trong người.

Hạ Tá thấy vẻ mặt Thẩm Việt hơi lạnh, kiểu mặt này rất hiếm khi xuất hiện ở người như cậu sợ Sắt Mễ Tư lại đắc tội còn định hỏi lại.

"Đi thôi." Một giọng trầm thấp vang lên Tháp Liệt Nhân cắt ngang câu hỏi của Hạ Tá.

Thấy Thẩm Việt còn định đi tìm người khác Tháp Liệt Nhân ngầm kéo tay áo cậu một cách vội vã. Thẩm Việt biết con mèo lớn nào đó đã sớm không chịu nổi lòng bàn tay xoa nhẹ eo hắn qua lớp quần áo cố gắng trấn an hắn.

Hai người trở lại phòng. Tháp Liệt Nhân ôm chặt lấy Thẩm Việt, miệng không ngừng thì thầm: "Muốn ôm, muốn ôm."

Là một nguyên soái Tháp Liệt Nhân luôn có những tình huống khẩn cấp cần giải quyết. Ngay cả khi ái thần đang gõ cửa vẫn phải tham gia cuộc họp quân sự. Đến khi trở về tàu Nora vì có cấp dưới xung quanh hắn lại phải kìm nén để giữ hình tượng. Tính ra Tháp Liệt Nhân đã gần một ngày không được ôm người yêu.

Một ngày dài đằng đẵng trôi qua mà Tháp Liệt Nhân không biết mình đã sống sót thế nào. Nếu không có Thẩm Việt luôn ở bên cạnh trấn an, có lẽ hắn đã không chịu nổi.

Thẩm Việt mỉm cười ôm người vào lòng.

Nhưng Tháp Liệt Nhân vẫn chưa thỏa mãn. Anh kéo Thẩm Việt lùi lại hai bước, đôi ủng quân đội chạm vào sàn nhà lát vải trắng vang lên tiếng "cộp cộp" rõ ràng. Hắn đẩy Thẩm Việt ngã xuống giường, cả người ngồi lên người cậu vùi mặt vào ngực thở d.ốc.

Thẩm Việt nhẹ nhàng tỏa ra pheromone trấn an Alpha đang mang thai một tay dịu dàng vu.ốt ve mái tóc người trong lòng.

Tháp Liệt Nhân nắm chặt vạt áo Thẩm Việt tay càng lúc càng siết chặt. Răng cắn vào lớp vải áo mỏng manh trên ngực cậu cảm nhận sự mềm mại của nó bị nghiến nhẹ. Hơi thở nóng rực mang theo mùi hương sinh tồn lan tỏa giữa mũi và khoang miệng anh, vừa thỏa mãn lại càng thêm khó chịu.

Tháp Liệt Nhân chống tay lên vai Thẩm Việt tiến lên quỳ giữa hai bên người cậu. Đôi môi khẽ hé mở trực tiếp chạm vào đôi môi mềm mại của cậu.

Nhắm mắt lại vị ngọt ngào của nước bọt hòa cùng hơi ấm tình yêu lan tỏa khắp khoang miệng.

Thẩm Việt ôm lấy thân hình hắn khăng khít như môi với răng hai trái tim cùng nhau rung động nhịp đập nồng nhiệt đáp lại.

Nước bọt từ nụ hôn chảy xuống làm ướt gối. Mái tóc vàng của Tháp Liệt Nhân thỉnh thoảng lướt nhẹ trên mặt Thẩm Việt mang đến cảm giác ngứa ngáy dịu dàng nhưng cả hai đều bỏ qua chìm đắm trong sự dịu dàng và nồng nhiệt mờ ảo này say mê đến chết lặng.

Ánh nắng chiều bốn giờ lười biếng chiếu lên thân hình Tháp Liệt Nhân những sợi tóc vàng óng ánh như những giọt sương đang tan đẹp đến mức khiến người ta phát cuồng.

Pheromone lạnh lẽo kim loại mà ngày thường Thẩm Việt tỏa ra giờ đây lại trở nên tươi mát mê người. Cơn gió lốc trên cánh đồng bát ngát không để lối thoát thổi loạn lý trí của Enigma tình ý trong mắt cậu trở nên nồng đậm.

Thẩm Việt biết nếu cứ tiếp tục như vậy, mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Tháp Liệt Nhân cuối tuần này đã quá số lần bác sĩ quy định rồi." Cậu ôm anh vào lòng, nghiêng người để cả hai nằm đối diện nhau.

"Không... không có... Hôm nay mới thứ hai mà..." Tháp Liệt Nhân cố chấp nói.

"Ừ, tuần trước anh cũng nói thế vào thứ tư, rồi cả hôm qua chủ nhật cũng bảo mới bắt đầu..." Thẩm Việt cười khẽ chạm vào đôi môi ướt át của anh hơi thở cũng trở nên rối loạn.

"Tính là như vậy đó... Thẩm Việt... anh khó chịu..." Tháp Liệt Nhân khẽ r.ên rỉ không ngừng hôn lên yết hầu cậu giọng nói mơ màng ánh mắt cũng mất đi vẻ tỉnh táo.

Thẩm Việt hơi ngẩng cằm đón nhận nụ hôn của anh. Gân xanh trên cổ cậu mơ hồ nổi lên, thực ra việc cố gắng giữ lý trí còn khó chịu hơn nhiều.

Tất cả là tại cậu, không nên khiến Tháp Liệt Nhân mang thai ngay sau khi kết đôi. Đó là thời kỳ cơ thể Alpha nhạy cảm nhất, sự phụ thuộc vào Enigma đặc biệt nghiêm trọng.

Thẩm Việt cố gắng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng Tháp Liệt Nhân tuyệt đối không cho phép giữa hai người có bất kỳ khoảng cách nào. Hắn áp sát người vào eo cậu, cứ như vậy không chút kiêng dè ôm chặt lấy Thẩm Việt . Đừng nói đến việc cậu muốn rời ra, chỉ cần cử động thôi cũng đã là một tội lỗi.

"Tháp Liệt Nhân, như vậy không tốt cho anh đâu." Cậu dịu dàng trấn an anh.

Pheromone tràn ngập căn phòng, Enigma hôn người Alpha đang mang thai, đây là Omega thuộc về riêng cậu.

"Không, xin em..."

Lý trí của Thẩm Việt gần như bị thiêu đốt hoàn toàn.

"Thẩm Việt yêu anh..." Đôi mắt Tháp Liệt Nhân mơ màng vùi mặt vào cánh tay cậu, giọng nói run rẩy như sắp khóc.

Những lời này cắt đứt con đường lui cuối cùng của Thẩm Việt. Cậu cúi đầu hôn lên xoáy tóc anh: "em yêu anh... yêu ang nhất, chỉ yêu anh..."

Buổi chiều ở Nora, ánh nắng mặt trời xuyên qua khe hở nhỏ trên rèm cửa không ngừng đuổi theo.

Bên ngoài trang viên, trong khu rừng rậm cỏ dại mọc dựa vào những cây đại thụ. Ánh mặt trời gay gắt đốt cháy chúng những cành khô như ngọn lửa li.ếm láp thân cây.

Một lọn tóc dưới ánh nắng chói chang lấp lánh biến thành một biển vàng rực rỡ.

Thẩm Việt không dám đi quá giới hạn, nhưng cũng không tránh khỏi việc mỗi lần xong chuyện đều tự trách phạt bản thân. Chỉ có Tháp Liệt Nhân là vẻ mặt mãn nguyện mềm mại nằm trong lòng cậu, dụi dụi vào ngực như một chú mèo rồi ngủ say.

Tháp Liệt Nhân tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau. Một đôi tay ôm chặt eo hắn trong vòng tay ấm áp và an toàn, hơi thở của Thẩm Việt phả vào sau tai.

Có lẽ tối qua vị Enigma có tinh thần trách nhiệm quá cao này lại tự kiểm điểm bản thân đến tận khuya mới ngủ.

Tháp Liệt Nhân xoay người, thấy trong giấc ngủ Thẩm Việt vẫn nhíu mày. Đôi mắt màu tím u ám thường ngày giờ đây lại lộ ra vẻ dịu dàng.

Thẩm Việt dường như bị động tác của anh đánh thức, vừa mở mắt ra đã hỏi: "Anh không thoải mái ở đâu sao?"

"Anh là Tháp Liệt Nhân."

"Cái gì?"

"Sẽ không dễ dàng hư hỏng đâu." Tháp Liệt Nhân ôm lấy cậu, lại một lần nữa hung hăng g.ặm cắn lên cổ Thẩm Việt nơi vốn đã có vài dấu dâu tây.

Theo quy tắc của người Hẹ tộc Khắc Lai Khách những ngày đầu trở về, cả hai dù thế nào cũng phải đến phòng khách dùng bữa sáng cùng gia đình.

Dù đã mặc áo cổ cao, những dấu hôn đỏ rực trên cổ Thẩm Việt vẫn vô cùng nổi bật.

Ánh mắt lạnh lẽo như băng giá của Sắt Mễ Tư chứa đầy sát khí. Thẩm Việt đáp lại bằng một ánh nhìn sắc bén không kém. Sự thù địch lộ rõ trong mắt Thẩm Việt khiến Sắt Mễ Tư khựng lại, có chút bất ngờ.

Trước đây dù Thẩm Việt có khinh miệt Sắt Mễ Tư ít nhất cậu vẫn giữ vẻ ngoài lịch sự. Nhưng giờ đây sự thù hận và sát ý lại không hề che giấu.

Hạ Tá và Ngang Khoa Lạp trao đổi ánh mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.

Tháp Liệt Nhân đang trong thời kỳ thai nghén, cảm thấy buồn nôn. Cả bàn thức ăn thịnh soạn đều không lọt vào mắt.Ăn qua loa vài miếng, Tháp Liệt Nhân liền lười biếng chống tay lên trán chỉ chờ Thẩm Việt.

Hạ Tá cau mày, cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn.

"Không hợp khẩu vị sao? Ta nhớ rõ cháu không hề kén ăn."

Tháp Liệt Nhân lạnh nhạt đáp: "Không muốn ăn thôi."

Lúc này bụng Tháp Liệt Nhân vẫn chưa lộ rõ dấu hiệu mang thai nhưng làm sao có thể qua mắt được đôi mắt tinh tường của Ngang Khoa Lạp.

Lão tộc trưởng nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Sao ca ca lần này trở về lại gầy đi vậy?" Đôi mắt độc địa của Sắt Mễ Tư gắt gao nhìn chằm chằm Tháp Liệt Nhân.

Tháp Liệt Nhân thậm chí lười liếc nhìn hắn một cái, chỉ nhìn Thẩm Việt.

Sắt Mễ Tư tỏ vẻ rất đau lòng: "em còn luôn mong chờ anh nhanh chóng trở về..."

Thẩm Việt giờ đây chỉ cần nhìn thấy Sắt Mễ Tư là không thể kìm nén được cơn giận trong lòng. Cậu sợ rằng mình sẽ không nhịn được mà giết hắn.

Cậu đột ngột đứng dậy, kéo Tháp Liệt Nhân: "Đi thôi."

Tháp Liệt Nhân đương nhiên đứng dậy đi theo cậu.

"Từ từ!" Ngang Khoa Lạp ngồi ở vị trí chủ tọa trầm giọng nói: "Tháp Liệt Nhân, trông con có vẻ như đang mang thai."

Lời vừa dứt, liền nghe thấy phía Sắt Mễ Tư truyền đến tiếng đũa gãy.

Tháp Liệt Nhân dù sao cũng không định giấu giếm bọn họ, nên rất dứt khoát thừa nhận: "Đúng vậy."

"Không!" Sắt Mễ Tư đột nhiên kinh hoàng hét lên, cả phòng khách rung chuyển.

Thẩm Việt quay đầu lại, thấy hai mắt hắn trong nháy mắt đỏ ngầu cơ mặt giận dữ run rẩy, nghiến chặt răng như muốn nghiến nát chúng, toàn thân bùng nổ cơn thịnh nộ.

"Không! Không thể nào!! Chuyện này không phải là thật!!!" Sắt Mễ Tư gào thét điên cuồng.

Hạ Tá đã đứng dậy. Thực ra hắn là người sớm nhất đoán được Tháp Liệt Nhân sẽ mang thai, nhưng tình huống của Sắt Mễ Tư thực sự khiến người ta kinh ngạc.

Ngang Khoa Lạp quát lớn, giọng đầy giận dữ: "Sắt Mễ Tư, cút xuống!"

Nhưng Sắt Mễ Tư dường như không nghe thấy gì. Đôi mắt hắn rực lửa giận dữ đột ngột chuyển sang Thẩm Việt: "Là ngươi! Tất cả đều là tại ngươi! Thằng cặn bã đáng chết..."

Chưa dứt lời, trên cánh tay hắn đã xuất hiện một lỗ nhỏ, máu chảy ra ào ạt.

Không biết viên đạn nào đã xuyên qua cánh tay hắn, Tháp Liệt Nhân với đôi mắt tím thẫm lạnh lùng và kiên quyết nói: "Còn muốn thử lại sao?"

Sắc mặt Sắt Mễ Tư tái mét, vặn vẹo. Hắn mặc kệ cánh tay đang chảy máu, chỉ điên cuồng gào thét: "Tại sao... tại sao? Tại sao người mang thai lại là anh!? Anh là Alpha mà! Anh là Tháp Liệt Nhân mà!"

Hắn phát điên, đôi mắt trợn trừng.

Thẩm Việt lạnh lùng nhìn vẻ điên cuồng của hắn: "Ngoài tình yêu ra, bất kỳ hình thức chiếm hữu nào khác đều thật nực cười, bao gồm cả sự chiếm hữu của cậu đối với mẹ và anh trai cậu ."

Vẻ điên cuồng của Sắt Mễ Tư dần lắng xuống. Khuôn mặt vặn vẹo của hắn ngơ ngác một hồi lâu, cuối cùng ngây dại bật ra một tiếng cười khẽ: "Ồ? Vậy sao?"

Ngang Khoa Lạp nhắm đôi mắt đau thương lại, thở dài một tiếng sâu sắc.

Sắt Mễ Tư cố chấp nhìn Tháp Liệt Nhân: "Đều tại anh, đã giết mẹ... Chính anh hại tôi không có được tình yêu..."

Toàn thân Tháp Liệt Nhân chấn động.

Lời Sắt Mễ Tư còn chưa dứt, hắn đột nhiên ngã xuống đất, tứ chi quặp lại bò rạp. Một luồng tinh thần lực đáng sợ áp đảo hắn, áp lực từ mọi phía hung hăng đè ép lục phủ ngũ tạng hắn.

Sắt Mễ Tư cố gắng duy trì tư thế cuối cùng, gắng gượng không để luồng khí thế kia áp chế. Không gian xung quanh đã xuất hiện một chút vặn vẹo.

Cánh tay chống trên sàn nhà nổi đầy gân xanh, cơ bắp nứt toạc nhưng luồng tinh thần lực kia vẫn không hề chậm lại tiếp tục ép xuống áp lực dần tăng lên như biển sâu khiến hắn không thể thở nổi. Hắn hoàn toàn không thể ngăn cản xu hướng chìm xuống của mình.

Sắc mặt Sắt Mễ Tư tím tái, miệng phun ra máu tươi. Nền nhà dưới đầu gối hắn nhanh chóng xuất hiện vết nứt. Cuối cùng, hắn đột nhiên nằm sấp xuống đất, sàn nhà cứng rắn vỡ thành bột phấn tạo thành hình người, bụi bay mù mịt dưới áp lực.

Tinh thần lực hóa thành trường lực biến mất, không khí vặn vẹo trở lại bình thường.

"Sắt Mễ Tư, cậu hẳn là người rõ nhất mẹ ngươi chết trong tay ai." Giọng Thẩm Việt trầm thấp như lưỡi dao lạnh.

Sắt Mễ Tư nằm rạp trong hố, thở thoi thóp cười lạnh: "Tóm lại là do anh ta hại..."

Thẩm Việt đi đến trước mặt hắn: "Tôi đã thấy hết rồi, Sắt Mễ Tư, cậu thật đáng thương... Nhưng cậu không nên dùng độc để khống chế anh trai mình, đó là điều ta không thể chịu đựng được."

Nếu không phải từ bọt biển biết được toàn bộ quá khứ, cậu thật sự không tin em trai lại có thể ra tay độc ác với anh trai mình như vậy.

Nhưng trên thế giới này, ngoài Sắt Mễ Tư ra, còn ai hiểu được quá khứ đau buồn của Tháp Liệt Nhân như vậy chứ...

Đôi mắt Sắt Mễ Tư trống rỗng, khó khăn thở d.ốc.

Tháp Liệt Nhân nắm chặt cánh tay Thẩm Việt. Hạ Tá và Ngang Khoa Lạp sắc mặt tái nhợt, phòng khách im lặng như tờ.

Bình Luận (0)
Comment