Thẩm Việt bước đi trên tấm thảm dày nặng, những bông tuyết trắng xóa từ cổng vòm tròn thổi vào, phủ đầy vai cậu . Đôi mắt đen láy sáng rực trong gió tuyết.
Tháp Liệt Nhân kinh ngạc nhìn người đang tiến về phía mình. Anh chưa bao giờ cảm thấy tuyết rơi trên người lại tinh khiết đến vậy. Giờ khắc này anh vượt qua nỗi sợ hãi thời niên thiếu không còn sợ hãi những ký ức đau khổ ám ảnh về cơn bão tuyết ấy nữa.
Đôi ủng quân đội của anh không tự chủ được bước lên, đi xuống khỏi bục cao. Phía dưới khán giả đồng loạt kinh ngạc.
Việc này trái với quy tắc. Bục cao tượng trưng cho địa vị của Nguyên soái. Với vai trò là một Alpha chủ đạo, Nguyên soái chỉ cần đợi bạn đời tiến lên, hoàn toàn không cần thiết phải vội vã nghênh đón như vậy.
Trong hôn lễ, việc đi từ trên cao xuống thấp quả thật làm mất đi vị thế.
Chỉ có màn bình luận trực tuyến là gào thét "thèm khát muốn chết".
Tháp Liệt Nhân hoàn toàn không để ý đến những điều đó. Bước chân anh gần như lộ rõ vẻ nóng vội. Trong mắt Tháp Liệt Nhân chỉ có hình bóng người kia nhịp tim theo từng bước chạy ngày càng nhanh hơn.
Khuôn mặt tái nhợt vì kích động mà hơi ửng hồng màu sắc trên môi thêm tươi tắn, làm nổi bật viên đá quý màu lam trên cổ áo, đẹp đến nghẹt thở.
Hai người gặp nhau ở giữa thảm, Thẩm Việt cũng dừng bước.
Thẩm Việt vốn chỉ mới tìm hiểu về trình tự kết hôn của tân nhân loại trong hai ngày nay. Việc Tháp Liệt Nhân chạy xuống đã phá vỡ trình tự, nhưng cũng chẳng hề gì.
Hai người bốn mắt nhìn nhau đắm đuối, tình yêu nồng nàn như dòng chảy từ đầu này sang đầu kia.
Tháp Liệt Nhân đeo găng tay trắng nắm lấy tay cậu rồi siết chặt dần. Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người họ cùng nhau bước lên bục cao phủ đầy hoa tươi.
Sau lời tuyên thệ, dưới sự hướng dẫn của người làm chứng, Tháp Liệt Nhân đeo nhẫn cho Thẩm Việt, đôi mắt tràn ngập khát khao chiếm hữu. Anh tháo chiếc mũ trên đầu xuống nắm lấy vành mũ đặt vào lòng bàn tay mình, cúi xuống trao cho Thẩm Việt một nụ hôn lên môi.
Đây là nụ hôn trang trọng của quý ông trong hôn lễ, vốn chỉ nên chạm nhẹ rồi dứt ra. Nhưng Tháp Liệt Nhân quá đỗi xúc động, nụ hôn này không ngừng sâu thêm, hơi thở ấm áp nóng rực. Anh siết chặt eo cậu từ những nụ hôn hời hợt ban đầu đến gặ.m cắn rồi si mê day nghiến, mang theo sự cuồng nhiệt như lần đầu gặp gỡ.
Đây là nụ hôn sâu đậm nhất, lay động lòng người hơn bất cứ nghi thức nào nhưng cũng đủ mãnh liệt.
Mãi đến khi Thẩm Việt khẽ xoa vai anh, Tháp Liệt Nhân mới thở hơi nặng nề rồi dừng lại, khẽ hôn lên khóe môi anh.
Màn bình luận đã nổ tung, đặc biệt là fan của cặp đôi, la hét muốn xé nát màn hình.
De Jess vì thân phận khó xử, một vạn chỗ ngồi trong đình hoa không có lấy một chỗ nhỏ cho hắn. Hắn chỉ có thể xuyên qua sóng trực tiếp, nhìn đôi uyên ương đang chìm đắm trong hạnh phúc, nhìn những dòng bình luận chúc phúc tràn ngập, bật ra một tiếng cười lạnh lẽo đầy tự giễu và khinh miệt.
Dải lụa trên đỉnh đầu thả xuống, vô số cánh hoa rơi lả tả trên người hai người.
Dưới sự chú mục của mọi người, Tháp Liệt Nhân đột nhiên nắm tay Thẩm Việt chạy xuống bục cao. Tấm thảm dày mềm mại bị bước chân vội vã dẫm xuống lún sâu rồi lại bật lên.
Thẩm Việt bị anh kéo về phía trước, chiếc nhẫn cưới vừa trao nhau vẫn còn lấp lánh trên ngón tay...
Bên ngoài đình hoa, một chiếc chiến hạm màu trắng lạnh lẽo hạ xuống giữa trời tuyết. Thẩm Việt chưa từng thấy chiếc chiến hạm này.
Dưới ánh mắt của mọi người, hai người bước lên chiến hạm, để lại một vệt sáng trắng biến mất trong sắc trắng của tuyết.
Tất cả đều là quyết định tự ý của Tháp Liệt Nhân. Hạ Tá sớm đã quen với việc hòa giải, cười ha hả: "Đi hưởng tuần trăng mật sao..."
Vừa xuyên qua tầng khí quyển, tiến vào vũ trụ, chiến hạm liền từ hình dáng mặt đất tiến hóa thành hình dáng hàng không để lại một vệt màu sắc nồng đậm tuyệt đẹp trong vũ trụ đen tối tĩnh lặng.
Âm thanh hệ thống vang lên: 【Hành trình vũ trụ của quý khách đã bắt đầu, điểm đến: Hệ thống Hoa Hồng – Hành tinh Lam Hải.】
Thẩm Việt nhìn hành tinh xinh đẹp trên màn hình thực tế ảo, ngẩn người: "Đây là muốn đi hưởng tuần trăng mật sao?"
Thẩm Việt chưa kịp nghe câu trả lời, đã bị đẩy mạnh vào vách tường. Kim loại lạnh lẽo dán vào gáy cậu trên trán lại có một làn da ấm áp áp lên.
"Vừa nãy ở hôn lễ vẫn chưa đã." Tháp Liệt Nhân trán chạm trán Thẩm Việt, giọng khàn khàn, mắt cụp xuống nhìn vết răng anh để lại trên môi dưới, dùng sức cắn lên môi cậu
Khác với nụ hôn sâu đậm trong hôn lễ, đây là sự chiếm hữu nguyên thủy, mãnh liệt nhất của Tháp Liệt Nhân, không hề che giấu. Hàm răng anh trực tiếp xâm chiếm đầu lưỡi Thẩm Việt cắn chặt không cho cậu một chút chống cự.
Xem ra Tháp Liệt Nhân quả thật chưa thỏa mãn. Đây là sự tiếp nối của nụ hôn trong hôn lễ, không có một chút dạo đầu.
Thẩm Việt không động đậy. Những nụ hôn dày đặc và sâu sắc lướt qua môi.Tháp Liệt Nhân hơi nghiêng đầu cắn cả môi dưới và phần thịt dưới môi người yêu không biết thỏa mãn mà nếm trọn vị mềm mại, giống như dã thú có được con mồi khao khát vừa li.ếm láp vừa gặ.m cắn không buông.
Thẩm Việt hơi ngẩng đầu, vệt nước chảy dài xuống cằm.
Đây là một nụ hôn cuồng nhiệt đơn phương. Không phải Thẩm Việt không muốn đáp lại, mà thật sự không thể nào đáp lại vị Nguyên soái đang kích động này.
"Thẩm Việt..." Tháp Liệt Nhân cắn nghiện, nghỉ một chút rồi lại cắn lên môi dưới của cậu, răng nhọn khẽ xé rách.
Thẩm Việt cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, Tháp Liệt Nhân không nếm ra vị máu tươi của chính mình thì sẽ không buông tha.
Thẩm Việt giơ tay xoa mặt Tháp Liệt Nhân lướt qua vành tai mềm mại, trấn an sự kích động của anh.
Tháp Liệt Nhân lập tức ngoan ngoãn nằm vào lòng cậu
Thẩm Việt dựa người vào vách tường, cằm vẫn còn lấp lánh vết ướt, bị con mèo lớn nào đó cắn đến đỏ ửng.
Thẩm Việt thả mái tóc vàng trên bím tóc của anh ra, ngón tay xuyên qua mái tóc thích thú ngửi mùi pheromone trên người anh: "Thật ngoan..."
Tháp Liệt Nhân khẽ động đậy trong lòng cậu lười biếng đáp lại như đang làm nũng. Điều này đối với Thẩm Việt mà nói còn trí mạng hơn bất cứ lúc nào.
"Chỉ vậy thôi sao? Hửm?" Thẩm Việt ôm lấy eo anh, trước đây trong bầu không khí này, Tháp Liệt Nhân đã sớm trực tiếp cởi nút áo lao vào cậu rồi.
Tháp Liệt Nhân nhắm mắt lại, dụi khuôn mặt ấm áp vào tai anh như một chú nai con ngọt ngào: "Muốn ôm..."
Thẩm Việt thật sự không chịu nổi, bế anh lên. Tháp Liệt Nhân quấn lấy cậu như bạch tuộc.
Trên chiến hạm có khoang nghỉ ngơi, bên trong mọi thứ cần thiết đều có, xem ra quả thật đã chuẩn bị cho tuần trăng mật.
Tháp Liệt Nhân dùng răng cắn vào cạnh găng tay rồi kéo xuống, một tay giữ gáy cậu, hai người hôn nhau trên giường.
Ánh sáng ngoài chiến hạm chợt lóe qua, vô vàn vì sao trong vũ trụ bao la rung động. Chiếc chiến hạm trắng vẽ nên một chuỗi hạt châu lấp lánh.
Mưa trút xuống, ào ạt không ngừng, những hạt mưa nhỏ không bị mây mỏng ngăn cản không chút kiêng dè rơi xuống mặt đất tụ thành những dòng suối nhỏ.
Dần dần, mưa càng lúc càng lớn, ầm ầm xé toạc màn đêm trên không trung. Biển rộng trong cơn cuồng nộ gầm thét đất đai run rẩy lo sợ.
Mãi đến khi mặt trời ló dạng, mưa lớn mới ngớt.
Mái tóc vàng của Tháp Liệt Nhân ướt đẫm, anh nhắm mắt dựa sát vào Thẩm Việt, hai đầu gối siết chặt trên người cậu . Khuôn mặt anh vẫn còn hơi tái nhợt, một vẻ tái nhợt mê đắm và si mê thể hiện sự mềm mại vô lực và lười biếng rã rời của toàn thân.
Đôi mắt tím khép hờ giống như một nửa tinh cầu quyến rũ chìm vào bóng đêm mang theo ánh sáng nhạt xinh đẹp.
Đến tận bây giờ, anh vẫn còn bàng hoàng cảm thấy như mình đang mơ. Nghĩ lại bất kỳ câu chuyện cổ tích nào cũng không hoàn mỹ như hiện tại của mình.
Trước khi thiếp đi, anh cố gắng giữ tỉnh táo, khẽ hôn lên khóe môi Thẩm Việt : "... Nếu bảo anh bây giờ đi chết... anh cũng cam lòng..."
Vừa mở miệng giọng Tháp Liệt Nhân đã khàn đặc, cổ họng cũng rất khô rát.
Ngày đầu tiên của tân hôn lại nói ra những lời như vậy.
Một viên nước nhỏ được đưa vào miệng làm ẩm cổ họng anh. Thẩm Việt buông bình nước, cố ý trêu: "Anh chết rồi, cũng thật nỡ... Được thôi, đến lúc đó sẽ có người khác thay anh yêu em."
Tháp Liệt Nhân lập tức ôm chặt anh, nghiến răng nói: "Không, không được, đừng mơ... chết rồi anh cũng muốn quấn lấy em."
Thẩm Việt nghe giọng anh đã gần như khản đặc, dỗ dành: "Đồ ngốc, ngủ đi."
Tháp Liệt Nhân rõ ràng rất buồn ngủ, vẫn bám lấy vai Thẩm Việt cố gắng nói lời cuối cùng: "Tóm lại, em không được thật sự..."
"Chẳng lẽ còn có ai yêu em hơn anh sao?" Thẩm Việt hôn lên má Tháp Liệt Nhân
"Đương nhiên... không có." Tháp Liệt Nhân nhắm mắt lại, trong vòng tay dịu dàng của cậu thỏa mãn và an yên chìm vào giấc ngủ.