Giờ cao điểm vào sáng thứ, trên chuyến tàu điện ngầm đông đúc, dân công sở vừa trải qua cuối tuần vẫn còn ngái ngủ.
Mọi người xung quanh tự động giãn ra, tạo thành một vòng tròn trống rỗng quanh một người đàn ông đứng giữa đám đông. Khí chất u ám của hắn khiến người ta tự hỏi liệu bây giờ đã là mùa đông hay chưa. Dự báo thời tiết nói trời quang đãng, sao lại có cảm giác ớn lạnh thế này?
Dù sự u ám của người đàn ông khiến người khác khó chịu, ánh mắt mọi người vẫn không ngừng dõi theo anh. Mái tóc dài màu vàng kim nổi bật nhất, đôi mắt màu tím hiếm có vô cùng sắc bén, bộ vest mặc vừa vặn, lịch lãm.
Trong cái không khí hỗn độn, ngột ngạt của buổi đi làm chen chúc, chỉ có anh đơn độc toát ra một vẻ điềm tĩnh, thanh thản lạ thường.
"Người như thế này sao cũng phải đi tàu điện ngầm đi làm chứ?"
Đây đúng là lần đầu tiên Tháp Liệt Nhân đi tàu điện ngầm. Trên đường đến công ty, tài xế kiêm phiên dịch gặp sự cố. Để không làm lỡ cuộc họp, Tháp Liệt Nhân đành phải tự mình quay về công ty để tài xế ở lại giải quyết. Đúng vào giờ cao điểm buổi sáng, gọi taxi cũng khó, nên anh đành chọn tàu điện ngầm. Dù sao, công ty cũng gần ga tàu điện ngầm, mà tàu điện ngầm thì không lo trễ hay kẹt xe, là cách nhanh nhất.
Đến ga tiếp theo hành khách xuống khá nhiều chỉ có hai ba người lên tàu. Thẩm Việt là một trong số đó.
Cửa vừa mở, ánh mắt hai người không hẹn mà gặp nhau. Bước chân Thẩm Việt khựng lại một chút, nhưng cậu vẫn bước vào tàu điện ngầm.
Không ngờ ngày đầu tiên đi làm đã gặp sếp tổng cấp cao nhất của mình ngay trên tàu điện ngầm. Thẩm Việt được công ty săn đầu người mời về làm việc cho công ty Khắc Lai Khách. Trước khi đến, cậu đương nhiên đã tìm hiểu về bối cảnh công ty đối tác, đặc biệt là vị tổng giám đốc quyền lực này. Chỉ là công ty Khắc Lai Khách quá lớn, có lẽ đối phương không biết cậu là ai.
Cả toa tàu như bị mất một chiếc răng cửa, chỉ còn một khoảng trống riêng biệt xung quanh Tháp Liệt Nhân. Thẩm Việt thản nhiên bước vào khoảng trống đó. Cậu đứng phía sau Tháp Liệt Nhân, giữ một khoảng cách vừa phải.
Tàu điện ngầm lại bắt đầu chạy, Tháp Liệt Nhân nhìn thẳng vào những quảng cáo đang chiếu bên ngoài cửa sổ. Thẩm Việt thì ngắm mái tóc vàng dài của anh, nó mềm mại như thác nước vàng chảy xuôi theo lưng chủ nhân.
Đến ga tiếp theo, một cậu bé đeo cặp sách vội vàng chạy xuống tàu không cẩn thận giẫm phải giày của Tháp Liệt Nhân. Anh trơ mắt nhìn đôi giày da mới tinh của mình in thêm dấu giày thể thao. Cậu bé gây chuyện còn định bỏ chạy. Tháp Liệt Nhân vươn tay, tóm lấy quai cặp của cậu bé. Kết quả, cậu bé chạy quá nhanh theo quán tính lại đâm ngược vào người Tháp Liệt Nhân. Cả hai cùng ngã về phía sau, va vào người Thẩm Việt.
"Cẩn thận," Thẩm Việt vươn tay đỡ.
"Cháu xin lỗi, chú ơi..." Cậu học sinh tiểu học quay đầu lại, mặt hoảng sợ nhìn người lớn tóc dài u ám kia.
Tháp Liệt Nhân không nói gì, một đôi tay phía sau đang đỡ cánh tay anh giúp không bị ngã. Một mùi hương rất đặc biệt theo đó xộc vào mũi anh. Tóc vàng của Tháp Liệt Nhân cũng cọ vào mặt Thẩm Việt. Tháp Liệt Nhân buông tay ra, cậu bé vội vã chạy xuống tàu điện ngầm.
Thẩm Việt thấy hơi buồn cười, "Vậy là chỉ để nghe một lời xin lỗi sao?"
Hai người đứng thẳng dậy, tàu điện ngầm tiếp tục di chuyển. Thẩm Việt xuyên qua cửa xe, thấy người đàn ông phía trước nhíu mày thật sâu. "Có phải anh ghét bị người khác chạm vào không?" Thẩm Việt lặng lẽ kiểm tra một lượt, đảm bảo mình không tiết lộ bất kỳ tin tức tố nào.
Hai người cùng xuống ở một ga. Công ty rất gần. Là ngày đầu tiên đi làm Thẩm Việt đương nhiên không tiện đi cùng vị sếp cấp cao này vào công ty. Cậu khẽ bước chậm ghé vào một tiệm bánh kem gần đó. Thẩm Việt đã hứa sẽ mua một chiếc bánh dứa cho Thẩm Y trước khi đi làm.
Trên con phố thương mại tấc đất tấc vàng này, tòa nhà cao ốc Khắc Lai Khách sừng sững chiếm một khoảng riêng biệt. Đỗ Khắc, quản lý bộ phận R&D, đang đợi Thẩm Việt ở dưới lầu. Chính Đỗ Khắc đã ủy thác công ty săn đầu người để chiêu mộ cậu.
"Thẩm tiên sinh, tôi thấy cậu vẫn chưa mua xe ở trong nước sao?" Đỗ Khắc thấy cậu đi thẳng từ cổng chính vào thì hỏi.
Thẩm Việt đáp: "Vẫn chưa."
Trước đây Thẩm Việt học tiến sĩ và làm việc ở nước ngoài. Vốn dĩ mấy năm nay đã có ý định về nước, vừa lúc Khắc Lai Khách đưa ra lời mời, cậu mới về nước được hai ngày nên chưa kịp làm nhiều việc.
"Công ty có xe, mấy ngày nay cậu có thể dùng tạm."
"Không cần đâu, tôi thấy đi tàu điện ngầm cũng rất thú vị."
Đỗ Khắc cũng không tiện nói thêm gì.
Khắc Lai Khách là một công ty dược phẩm nổi tiếng. Thẩm Việt làm việc ở bộ phận R&D, dẫn dắt một nhóm nghiên cứu thuốc mới. Hàng ngày cậu đều ở bộ phận dự án và tòa nhà thí nghiệm, cách tòa nhà văn phòng chính một cây cầu vượt và một khu vườn lớn. Trừ ngày đầu tiên đi làm gặp vị tổng giám đốc kia, suốt nửa tháng sau đó cậu hầu như không có cơ hội gặp mặt.
Cho đến một ngày nọ, việc phê duyệt khoản tài chính của nhóm dự án gặp vấn đề, Thẩm Việt buộc phải đến tòa nhà văn phòng chính để gặp giám đốc tài chính.
Cửa thang máy vừa mở ra, một đôi mắt màu tím đặc biệt nổi bật và u ám trên bức tường thép lạnh lẽo. Hai đồng nghiệp phía sau Thẩm Việt cũng tình cờ gặp vị sếp u ám này trong thang máy, vừa thấy cửa mở ra liền vội vàng chạy thoát.
Thẩm Việt không nghĩ rằng cái nhìn lướt qua vội vã trên tàu điện ngầm có thể khiến đối phương nhớ rõ mình. Vì thế, thản nhiên bước vào thang máy.
Thẩm Việt đứng phía sau Tháp Liệt Nhân, lại bị mái tóc của anh thu hút. Mái tóc vàng óng ả dài gần đến eo. Nếu búi lên chắc sẽ đẹp hơn, Thẩm Việt chỉ đành kiềm chế mong muốn đưa tay chạm vào.
Khi thang máy dừng ở tầng mười, hai nữ đồng nghiệp kéo theo hai chiếc xe đẩy nhỏ chất đầy tài liệu bước vào. Thẩm Việt đành phải né sang một bên đứng gần Tháp Liệt Nhân hơn. Thang máy trở nên chật chội, hai người gần như chạm vào nhau.
Mái tóc vàng chiếm trọn tầm mắt, Thẩm Việt ngửi thấy mùi kim loại lạnh lẽo trên người Tháp Liệt Nhân – đó là tin tức tố của một Alpha, hơn nữa còn là một tin tức tố vô cùng hấp dẫn.
Để tránh sự chú ý và những câu hỏi từ bên ngoài, từ sau khi phân hóa, giới tính của Thẩm Việt trên hồ sơ vẫn luôn được giữ nguyên là beta, dù thực chất cậu là một Enigma. Đây là lần đầu tiên Thẩm Việt gặp phải tin tức tố có thể ảnh hưởng đến mình.
Thang máy đi lên hai tầng, hai đồng nghiệp cúi chào Tổng giám đốc rồi vội vã rời đi. Thẩm Việt có thể giãn khoảng cách ra. Ngay sau đó vài công nhân vừa nói vừa cười bước vào, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng tóc vàng trong thang máy, tất cả đều đồng loạt khựng lại.
Thẩm Việt thấy hơi lạ trước phản ứng của mọi người, "Chẳng lẽ bình thường họ không gặp anh trong thang máy sao?"
Tháp Liệt Nhân liếc nhìn tài liệu trong tay Thẩm Việt, rồi vươn tay: "Đưa đây." Thẩm Việt hơi ngạc nhiên đưa tài liệu phê duyệt cho anh.
Tháp Liệt Nhân nhanh chóng xem qua, rồi ký tên phía dưới. Toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng năm giây. Mấy đồng nghiệp khác nhìn nhau, ánh mắt biểu lộ đủ loại cảm xúc. Tháp Liệt Nhân đặt tài liệu vào tay Thẩm Việt rồi ra khỏi thang máy.
Để lại Thẩm Việt cùng mấy đồng nghiệp đang ngạc nhiên đến ngây người. Thẩm Việt mở tài liệu ra nhìn chữ ký phía trên. Nét bút cứng cáp, sắc bén, mỗi nét đều toát lên sự mạnh mẽ của một người ở vị trí cao.
Chữ ký của Tổng giám đốc chắc chắn tốt hơn chữ ký của giám đốc tài chính. Vì khoản xin cấp lần này vượt quá hạn mức nên mãi không được giải quyết. Thẩm Việt vốn đã chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài, không ngờ lại thuận lợi đến vậy.
Khi trở lại bộ phận, Đỗ Khắc nhìn chữ ký của Tổng giám đốc, không có vẻ gì là ngạc nhiên chỉ nhìn Thẩm Việt với ánh mắt đầy ẩn ý: "Xem ra bộ phận chúng ta cuối cùng cũng được ngẩng mặt rồi."
Vì vậy, trong công ty bắt đầu lan truyền tin đồn.
【 Tiến sĩ nghiên cứu dược phẩm mới đến có phải có quan hệ gì đó với Tổng giám đốc không? 】
【 Có người ở thang máy thấy Tổng giám đốc ký khoản tiền cho nghiên cứu viên mới về! Bìa tài liệu đó đúng là của Bộ Tài chính. 】
【 Rõ ràng khu A có thang máy chuyên dụng cho cấp cao, hôm nay Tổng giám đốc đột nhiên đến khu C đi thang máy, rất nhiều đồng nghiệp đều sợ hãi... 】
【 Làm ơn đi, tôi không tin. Tổng giám đốc từ trước đến nay luôn cực kỳ nghiêm khắc với quy trình phê duyệt, hơn nữa Bộ Tài chính là do chú Hai quản lý, Tổng giám đốc cũng chưa bao giờ nhúng tay vào. 】
【 Vài đồng nghiệp đều thấy, Tổng giám đốc không thèm nhìn, ký không chút do dự. 】
【 Có phải muốn nội đấu gia tộc không (hóng chuyện)? 】
【 Sao tôi lại cảm thấy vị tiến sĩ trẻ mới đến kia có ô dù (có cửa sau) nhỉ? 】
【 Các bạn biết Thẩm Việt là ai đã mời về không? 】
【 Không phải Đỗ chủ quản đã nhờ săn đầu người mời về sao (móc mũi)? 】
【 Vấn đề là Đỗ chủ quản nghe lời ai? (kính râm) Điều này nói lên điều gì? 】
【 Hắc hắc, tôi đã gán ghép được rồi (đẩy thuyền rồi). 】
Đương nhiên, những tin đồn vớ vẩn này chỉ sau hai ngày đã bị mọi người quên lãng.
Cùng lúc đó Đỗ Khắc vỗ vai Thẩm Việt: "Thẩm Việt, tối nay đồng nghiệp sẽ tổ chức tiệc chào mừng cậu đấy lần này không thể từ chối nữa đâu nhé."
Thẩm Việt dù là một beta nhưng lại là một soái ca thực sự. Thêm vào đó, tính cách ôn hòa, chỉ sau một tháng đến bộ phận nghiên cứu và phát triển, cậu đã trở thành "miếng bánh thơm ngon" của những người khác giới. Buổi tiệc chào mừng lần này thực ra là do Đỗ Khắc không chịu nổi những lời nài nỉ của các đồng nghiệp Omega nên mới đề xuất. Thẩm Việt nghĩ bụng cũng không thể cứ từ chối mãi thiện ý của đồng nghiệp, nên cậu liền đồng ý.
Công ty có một phòng khách chuyên dụng để tổ chức tiệc chào mừng nhân viên mới. Về cơ bản bất kỳ đồng nghiệp nào trong công ty cũng có thể đến nhưng thông thường các buổi tiệc chào mừng chỉ có người cùng bộ phận tham gia. Buổi tiệc chào mừng Thẩm Việt hôm đó, lại có không ít đồng nghiệp từ các bộ phận khác đến, có lẽ đều muốn xem vị soái ca trong lời đồn được mời về với giá cao này.
"Thẩm Việt, tôi hình như hơi say rồi, lát nữa cậu có thể đưa tôi về nhà không?" Đó là nữ đồng nghiệp từ bộ phận nghiên cứu và phát triển, vì công việc đã tiếp xúc vài lần, là một Omega thật xinh đẹp. Đáng tiếc, Thẩm Việt không có cảm tình với cô ấy.
Xung quanh tức thì vang lên tiếng ồn ào trêu chọc, các đồng nghiệp đều khuyến khích: "Kiều Kiều 'ngàn ly không say' của chúng ta lại say rồi sao?"
"Thẩm Việt, nếu Kiều Kiều say, cậu cứ đưa cô ấy về đi."
"Ngày mai nếu muốn xin nghỉ, Đỗ chủ quản của chúng ta sẽ đồng ý đó nha!"
Đỗ Khắc đẩy kính, thở dài: "Các cậu cứ ồn ào đi, có biết Thẩm Việt là ai muốn kéo về không?"
Thẩm Việt còn chưa kịp nói gì, đột nhiên đám đông im lặng một chút, ngay sau đó có tiếng người kinh ngạc vang lên: "Tổng... Tổng giám đốc?"
Thẩm Việt nhìn theo hướng tiếng nói, quả nhiên thấy bóng dáng màu vàng kim kia, nổi bật một cách lạ thường giữa đám đông.
"Tổng giám đốc cũng muốn đến tham gia tiệc chào mừng Thẩm Việt sao?"
Tháp Liệt Nhân nói: "Tôi đến xem."
Đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Việt nghe anh mở miệng, một giọng nói rất lạnh nhạt. Mọi người đều có chút kinh ngạc, nhưng dù sao cũng là không khí vui vẻ của buổi tiệc chào mừng nên ai cũng không quá câu nệ.
Nếu cấp trên đã đến, Thẩm Việt ban đầu lẽ ra phải tiến lên chào hỏi. Nhưng mọi người rõ ràng vẫn không định buông tha cậu, ồn ào muốn cậu đưa Kiều Kiều về nhà. Thẩm Việt có chút bất đắc dĩ: "Chính tôi còn phải nhờ Đỗ chủ quản đưa về nhà mà."
Đỗ Khắc suýt nữa thì phun rượu ra, lén liếc mắt sang bên Tháp Liệt Nhân, xác nhận người lãnh đạo trực tiếp không có bất kỳ thay đổi nào, mới thở phào nhẹ nhõm. Mọi người nghe Thẩm Việt nói vậy, cũng liền thức thời mà không nói gì nữa, Kiều Kiều hiểu ý cũng chỉ có thể cười một cái.
Khi Thẩm Việt nhìn lại, Tháp Liệt Nhân đã đi rồi, không thấy bóng người. Đúng là anh chỉ đến xem một cái rồi đi thật.
Buổi tiệc chào mừng kết thúc suôn sẻ, Thẩm Việt từ chối lời mời đi KTV của mọi người.
Lúc gần đi, Thẩm Việt bị quầy lễ tân gọi lại.
"Thẩm Việt, bánh kem của cậu."
Là tiệm bánh kem sắp đóng cửa, thấy cậu chậm chạp không đến lấy bánh, liền đem bánh đến công ty. Chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần, cô lễ tân đã thấy nhiều nên không còn ngạc nhiên nữa.
"Ngày nào cũng đặt bánh kem, là cho người yêu sao?"
Thẩm Việt khẽ mỉm cười, không phủ nhận. Cau ở nước ngoài cũng mặc định là đã có người yêu, như vậy ít nhất có thể ngăn chặn một số vướng mắc không cần thiết.
Cô lễ tân thở dài thất vọng một tiếng, cặp đôi mà cô "ship" hình như đã tan vỡ.
Ngay sau đó, khi cô thấy Thẩm Việt ra cửa ngồi lên xe của Tổng giám đốc, đôi mắt cô tức thì sáng rực.
Thẳng đến khi ngồi vào ghế sau, Thẩm Việt vẫn còn hơi mơ hồ không hiểu tình huống. Tại sao cậu lại "mơ mơ màng màng" lên xe của Tổng giám đốc? Chỉ vì dưới bóng đêm, vị Alpha cấp trên xinh đẹp nhưng lạnh lùng kia đã hạ cửa kính xe xuống, rất không khách khí nói một câu: "Lên xe." Thật sự rất khó từ từ chối.
Tài xế phía trước đang hết sức chú tâm lái xe, Tổng giám đốc phía sau cầm điện thoại, dường như đang bận gửi tin nhắn công việc. Thẩm Việt trong tay treo chiếc bánh kem dứa đáng yêu, nhớ tới cậu em trai ở nhà có lẽ còn đang chờ bánh kem để "kéo dài sự sống" (ám chỉ thèm ăn), cậu cười cười.
"Mua cho ai?" Giọng nói lạnh băng vang lên trong xe.
Thẩm Việt nhìn anh. Tháp Liệt Nhân đang nhìn thẳng vào điện thoại, trông có vẻ như chỉ thuận miệng hỏi.
"Cho em trai."
Tháp Liệt Nhân dừng lại một chút, rồi đặt điện thoại xuống.