Là Con Gái Cô Gọi Tôi Ba Ba Trước!

Chương 19

Qua không lâu sau, Tô Kỳ chỉ cảm thấy cả người nóng lên, có chút không bình thường. Hắn nghiêng đầu đối Trương tỷ nói: "Trương tỷ, tôi có chút không thoải mái, đi về trước."

"Làm sao vậy? Uống nhiều quá? Có cần tìm người đưa về không?"

Tô Kỳ khoát tay ý bảo không cần, chính mình đứng dậy, tận lực ổn định tình huống của mình bước nhanh rời đi.

Chưa từng ăn thịt heo cũng gặp qua heo chạy, chỉ là Tô Kỳ thật không ngờ La Tố lại to gan như vậy dám kê đơn mình. Hắn vươn tay ngăn nút thắt ở cổ áo, tay kia thì lẳng lặng nắm tay vịn trong thang máy. Lạnh lẽo xúc cảm làm cho đầu óc hắn thoáng thanh tỉnh một ít, hắn chỉ hy vọng nữ nhân ngu xuẩn kia không cần lại làm sự tình gì. Tô Kỳ cười lạnh một tiếng, cho là mình bị hạ dược sẽ tìm nàng? Buồn cười, đâu ra tự tin? Thân thể càng ngày càng nóng, Tô Kỳ cắn chặt răng, hận không thể hung hăng đập La Tố một trận.

Bất quá rất nhanh, Tô Kỳ liền biết nàng hoàn toàn không cần tự tin lớn như vậy, bởi vì khi hắn vọt tới gian phòng của mình, La Tố mặc áo choàng tắm, dựa ở trên cửa, chờ hắn.

Nhưng mà giờ khắc này Tô Kỳ đã không quản được nhiều như vậy, hắn đẩy ra La Tố, rầm rập vào cửa, thẳng đến buồng vệ sinh, mở ra vòi hoa sen, nước lạnh từ trên đầu xuống, cuối cùng thư hoãn một ít.

La Tố thật không ngờ Tô Kỳ cư nhiên sẽ như vậy, dù sao dựa theo hiểu biết của nàng đối Tô Kỳ, cùng nữ nhân lên giường là chuyện quá bình thường, không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ đẩy mình ra. Bất quá nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, đã đến một bước này, vị trí tổ trưởng nàng nhất định phải cầm vào tay. Huống hồ, hắn đây khẳng định chỉ là có điểm tức giận nàng kê đơn hắn, qua đêm nay chuyện gì cũng không có nữa. Cùng Tô Kỳ cùng một chỗ nàng cũng không lỗ, Tô Kỳ bộ dạng suất vóc người đẹp, thời gian cùng người cùng một chỗ đối xử vẫn tốt lắm.

Nàng cắn cắn môi, chậm rãi bỏ đi áo choàng tắm của mình, bên trong nàng trừ bỏ một cái quần lót một dây ra không còn tí vải nào. Nàng đẩy ra cửa phòng tắm, Tô Kỳ đưa lưng về phía cửa, vài phút trước áo sơmi còn ở trên người hắn giờ phút này đã thấm ướt cuộn trong góc. La Tố tiến lên, ôm lấy tấm lưng tinh tráng của Tô Kỳ, một tay trên da thịt hắn nhẹ ma sát, nhẹ giọng dụ dỗ: "Tô ca... Người ta cũng giống anh nha..."

Bên kia, Trương tỷ nghĩ nghĩ, vẫn là đến bên Đường Sở Nhiêu cùng nàng thì thầm nói: "Tiểu Tô nói hắn không thoải mái, đi về trước."

"Hửm? Không thoải mái? Làm sao vậy?"

"Không biết, ban nãy vài đồng nghiệp đi qua mời rượu hắn, uống một hồi không lâu sau hắn đã đi rồi."

"Đồng nghiệp? Ai?" Đường Sở Nhiêu khẽ nhíu mày, có chút dự cảm bất hảo.

"Hắn uống là rượu do La Tố cầm tới."

Đường Sở Nhiêu nhìn chung quanh một vòng, quả nhiên, La Tố cũng không thấy. Nàng gắt gao nhíu mày, đứng dậy đối người bên cạnh nói: "Tôi có chút không thoải mái, đi về trước."

Đường Sở Nhiêu thẳng đến phòng Tô Kỳ, gõ cửa nhưng không có phản ứng. Nàng cau mày, hô: "A Kỳ, ở bên trong sao?"

Kết quả cánh cửa vẫn không mở, nàng ngược lại mơ hồ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Nàng áp chế bực dọc trong lòng, cấp Trương tỷ gọi điện thoại: "Trương tỷ, đi tiền sảnh lấy thẻ phòng Tô Kỳ, mau."

Trương tỷ nhận được điện thoại, một khắc không dám trì hoãn, rất nhanh đã đem thẻ phòng đưa đến.

Đường Sở Nhiêu vừa mở cửa ra, chỉ thấy La Tố nằm nghiêng trên sàn nhà cuộn thành một đoàn. Đường Sở Nhiêu vào quá nhanh, nàng chỉ kịp kéo qua một bên áo choàng che trên người, hoảng sợ nhìn Đường Sở Nhiêu, ngập ngừng nói: "Đường... Đường tổng..."

Đường Sở Nhiêu cau mày, lạnh lùng nhìn La Tố, "Con gái vẫn nên biết tự trọng một chút thì tốt hơn, tự mình đều coi rẻ chính mình, còn mong người khác để mắt đến?"

Nàng tựa như một nữ vương cao cao tại thượng, làm cho La Tố cảm thấy được mình chính là một con kiến nho nhỏ. Ánh mắt của nàng bao hàm rất nhiều, La Tố lại chỉ nhìn thấu thương hại, cười nhạo.

Nàng gian nan bò lên, mặc y phục tử tế, ôm bụng không nói một lời, trốn ra căn phòng làm cho nàng xấu hổ vô cùng này.

Bên cạnh cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong truyền đến tiếng nước chảy xào xào. Đường Sở Nhiêu hít một hơi, quay đầu đối Trương tỷ nói: "Trương tỷ, chị về đi."

Trương tỷ yên lặng đóng cửa lại, lui ra ngoài, nghĩ: "Hy vọng Tô Kỳ nhẹ nhàng một chút..."

Đường Sở Nhiêu tiến lên gõ phòng tắm cánh cửa, lo lắng nói: "A Kỳ, sao rồi? Có thể đi bệnh viện sao?"

"Cô đi ra ngoài!" Tô Kỳ tựa vào cửa đè lại cánh cửa, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, gầm nhẹ nói. Hắn thật vất vả đem La Tố đá đi ra đóng cửa lại, khách sạn cửa phòng tắm cũng không khóa, hắn sợ nàng lại tiến vào, đành phải chính mình ngồi ở cạnh cửa để chống đỡ, nhưng giờ nghe được Đường Sở Nhiêu thanh âm, hắn chỉ cảm thấy càng khó chịu, cả người như muốn vỡ nứt ra, nước lạnh đều không có tác dụng.

Nghe như vậy, đại khái là không đi được bệnh viện... Đường Sở Nhiêu cũng có chút không biết làm sao, lại không thể thật sự thả một mình hắn ở chỗ này, cũng không biết La Tố cho hắn hạ thuốc gì có di chứng hay không...

"A!" Tô Kỳ quả thực muốn điên rồi, vì sao dược này mạnh như vậy a! Chết tiệt Đường Sở Nhiêu còn ở cửa! Thật sự là muốn mạng già của hắn! "Cô đi ra ngoài ngay!"

Hắn cơ hồ dùng toàn bộ tâm thần, mới có thể làm cho mình nhịn xuống không lao ra, nhưng mà vừa nhắm mắt, lại sẽ nhớ tới dáng người của nàng, hắn thực hận hiện tại không thể ngất xỉu đi.

Đường Sở Nhiêu đang do dự có đi ra ngoài hay không, chợt nghe thanh âm bang bang bên trong phòng tắm, Tô Kỳ thật sự là chịu không nổi đã bắt đầu đập đầu vào tường. Chỉ có rõ ràng đau nhức mới có thể làm hắn thanh tỉnh một ít. Nhưng này lại dọa tới Đường Sở Nhiêu rồi, nàng vội vàng gõ cửa: "A Kỳ, sao rồi?"

"Cô đi ra ngoài!!!" Tô Kỳ va chạm càng hung ác, hắn không biết qua một hồi nữa mình còn có thể khống chế được chính mình hay không, hắn không muốn thương tổn Đường Sở Nhiêu.

Tô Kỳ lúc này đã không còn tâm tư lại đi trông nom cánh cửa, Đường Sở Nhiêu thực dễ dàng đẩy được ra. Nàng xem Tô Kỳ nửa thân trần ngồi dưới đất, cái trán gân xanh đều rõ ràng có thể thấy được, ánh mắt đỏ bừng, thấy nàng tiến vào, hắn hơi có chút gian nan rụt lui vào góc tường, gầm nhẹ nói: "Đi ra ngoài a!"

Đường Sở Nhiêu thở dài, chậm rãi đi về phía hắn, ánh mắt mềm mại. Nàng ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ về bên mặt hắn, ôn nhu nói: "Không sao, có tôi ở đây."

Tô Kỳ hết thảy lý trí vào lúc Đường Sở Nhiêu hôn lên hắn một khắc kia tan thành trò bụi. Hắn giống như lữ khách thiếu nước nhiều ngày gần chết, mà Đường Sở Nhiêu là nước suối thơm ngọt nhất trên đời này. Hắn gắt gao ôm nàng, đầu lưỡi linh hoạt đẩy ra khớp hàm Đường Sở Nhiêu, dễ dàng tìm kiếm đến cái lưỡi kia, triền miên cùng múa.

.................................

Rốt cục trầm tĩnh lại Tô Kỳ nhẹ nhàng giúp Đường Sở Nhiêu vỗ về phần bụng run rẩy, ở bên tai nàng khẽ nói: "Anh yêu em."
Bình Luận (0)
Comment