Khi nhân viên cứu thương đến, họ còn mang theo quần áo và máy sấy tóc cho cả ba người.
Những người nhà họ Tiền giống như bộ đội hậu cần, số lượng không ít, biết bên này cần gì nên suy tính thật chu đáo.
Lý Tầm thay bộ quần áo sạch sẽ, bác sĩ đang băng bó vết thương cho cô còn Tôn Ngưng thì sấy tóc cho cô.
Tôn Ngưng nói: “Sấy khô trước đi, về nhà rồi hãy gội đầu, nước ở đó lạnh quá.”
Lý Tầm gật đầu, cô đang xem thông tin về chiếc xe của Triệu Hâm được nhà họ Tiền đồng bộ gửi tới.
Xe của Triệu Hâm đi từ đây thẳng về thành phố, không dừng lại ở ngoại ô, trên đường cũng không dừng, cứ thế chạy thẳng về nhà.
Lý Tầm có phần bối rối, cô cầm điện thoại bắt đầu gõ chữ hỏi người nhà họ Tiền: “Ông ta về thẳng nhà? Không dừng lại ở đâu khác trong thành phố ư?”
“Không có, giờ này trong thành phố toàn đèn xanh, giữa đường gã không dừng lại lần nào.”
Sao lại thế này? Cô tính sai rồi? Đào Phong biết nhẫn nhịn tới thế? Hay là Triệu Hâm đã giết Đào Phong?
“Đào Phong còn sống không?” “Còn sống”.
Vậy mới là lạ, cơn cớ nào Đào Phong không xác định vị trí thi thể nạn nhân trước hết?
Trước đó do Triệu Hâm có khả năng mở trực tiếp cửa hầm từ bên dưới, Trương Minh Thải và Lý Ngọc Quế đã nghi ngờ gã từng có một căn hầm như vậy, thậm chí có thể đã gây án ngay trong hầm.
(P1)
Tiếp đó họ tập hợp lại với nhau, đầu tiên thông qua cục quản lý nhà ở tìm ra tất cả các ngôi nhà ở Bình Thành có đăng ký tầng hầm, đoạn bắt đầu dùng cách thuê hoặc trả tiền để tham quan từ đó xem xét tất cả các tầng hầm ở Bình Thành này.
Một số ngôi nhà đã qua tay nhiều người cũng có những chỗ được cho thuê, thật sự có một số người hiện đang sống trong đó không biết chốn mình ở còn có một tầng hầm.
Mỗi tội hành động của bọn cô chỉ giúp người ta có thêm một không gian để cất đồ chứ không tìm thấy bất kỳ manh mối nào.
Bấy giờ Lý Tầm phỏng đoán có khi giết người và xử lý thi thể trong hầm sau đó lại xảy ra một sự cố nào đó, thế là ông ta đã di chuyển xác chết.
Về phần vị trí di chuyển tới, âu khó phân tích hẳn.
Cô đoán đại khái đối phương đã dùng xi măng để xử lý thi thể.
Lý Tầm và Triệu Hâm từng thảo luận về vấn đề xử lý xác chết, lúc bấy giờ cô để ý thấy khi mình nhắc đến xi măng và thùng sắt, phản ứng của ông ta có chỗ
khác lạ.
Mặc dù cực kỳ nhỏ bé song Lý Tầm vẫn nhận ra.
Cô đoán bọn nhỏ bị phủ kín xi măng ở một nơi nào đấy.
Khu vực xung quanh trường học đã được mọi người tìm kiếm mấy lần, bất cứ nơi nào có xi măng chất đống, mọi người đều sẽ đoán xem có khi nào ở bên trong không.
Thậm chí họ còn lo lắng liệu có ai đó bị chôn vùi dưới một tòa nhà nào không chừng.
Khốn nỗi sau chót vẫn không thu hoạch được gì, mà bây giờ Lý Tầm lại quay về với một thông tin lớn bằng này.
Hiển nhiên mọi người đều đang ngó chừng, khi Triệu Hâm về nhà ai cũng cảm thấy bối rối.
Gã sống ở tầng ba, không có tầng hầm mà còn ở cùng con trai, làm sao giấu được thi thể?
Hiện tại người trong khu dân cư cũng đang giúp theo dõi thầy giáo Triệu, mạng lưới liên lạc của mọi người chặt chẽ tột cùng, bao vây Triệu Hâm chặt kín.
“Anh ta về cùng một cậu bé trông như nam sinh một chuyến rồi cậu học sinh đó đi, thầy Triệu không ra ngoài, bây giờ vẫn ở nhà.” Cô giáo Mai - người sống cạnh nhà thầy giáo Triệu – đang lên Wechat báo với Tôn Ngưng về tình huống hiện tại.
Mẹ cô Mai còn dán lỗ tai lên tường, vừa nghe vừa báo cáo: “Hình như mẹ nghe được bọn họ nói phải dọn nhà.”
“Mẹ, mẹ nói nhỏ thôi.” (P2)
Một bên khác, Lý Tầm vẫn đang suy nghĩ về vấn đề của Đào Phong.
Thầy Triệu đã nói địa chỉ bằng miệng cho hắn ư? Nhưng liệu Đào Phong có dễ dàng bỏ qua?
Hay là... những đứa trẻ đang ở nhà thầy Triệu?
Lý Tầm giật mình trước ý nghĩ này, ngay sau đó cảm thấy không hợp lý.
Thầy Triệu không ở một mình, ký túc xá cũng được trang bị sắn, không có khả năng đưa bảy đứa trẻ vào tường, vậy bọn trẻ ở đâu?
Nguyên là mọi người chuẩn bị nhân cơ hội hôm nay thừa thế xông lên bắt người tại chỗ, nào ngờ lại bắn đi một quả pháo lép.
Bây giờ phải làm sao?
“Đợi thêm một ngày nữa.” Lý Tầm đề nghị, “Hai ngày này mọi người cứ giả vờ như con đã mất tích, có thể Đào Phong sẽ sốt ruột hơn chúng ta.”
Tuy nhiên cả ngày hôm sau, Đào Phong không có động tĩnh gì, Triệu Hâm chỉ gọi công ty chuyển nhà.
Lý Tầm bên này nhanh chóng liên lạc với công ty chuyển nhà, hỏi xem có gì bất thường không.
“Bất thường là thế nào? Theo họ nói thì sẽ chuyển đến nhà vợ cũ ở, thế này đã bất thường lắm rồi.” Người của công ty chuyển nhà nói.
“Không phải cái đó, là đồ đạc họ chuyển.”
“Cái này? Họ sẽ chuyển một đảo bếp kiểu phương Tây và còn có một bể cá. Bể cá thì tôi hiểu chứ đảo bếp kiểu Tây thì chuyển làm gì?”
Lý Tầm không hiểu đảo bếp kiểu Tây là gì, cô thường sống ở căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách thành ra không có điều kiện tiếp xúc với những món này.
Nhà họ Tiền biết rõ, họ tức thì ý thức được gì đó bèn chụp ảnh gửi cho Lý Tầm.
Trong ảnh là một chiếc bàn đá cẩm thạch hình hộp chữ nhật dài khoảng 3-4 mét, cao 90cm, chiều rộng không nhìn rõ nhưng chắc chắn khoảng 70-80cm.
“Loại đảo bếp này chiếm nhiều diện tích vô cùng, hầu hết các gia đình đều không làm.”
(P3)
Mà nhà của Triệu Hâm chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, cam đoan gian bếp không lớn, vậy mà gã lại cố tình làm một đảo bếp kiểu Tây!
Dù là Lý Tầm hay là những người có mặt đều nhìn lăm lăm vào vật này, cùng
có một linh cảm. “Báo cảnh sát đi.”
Cô giáo Tôn đảm nhiệm việc báo cảnh sát, chủ yếu do chuyện Đào Phong và Triệu Hâm âm mưu giết Lý Tầm có video làm bằng chứng.
Đồng thời cũng tố cáo Triệu Hâm là thủ phạm của vụ án giết người liên hoàng năm đó, nhà gã đang cất giấu thi thể các nạn nhân năm ấy.
- --
Lúc đó Đào Phong hãy còn đang ở trường.
Sau khi về trường hắn đâu ngủ được, trạng thái cả người ngày càng tệ hơn, nào có giống như lời Triệu Hâm nói ngủ một giấc là quên hết mọi chuyện.
Hắn hoàn toàn không ngủ nổi.
Chỉ cần hắn hơi dùng sức nắm đồ, tay như thể lại siết chặt lấy cổ Lý Tầm, vẫn run rẩy, chực gặp di chứng sau khi dùng lực quá mức.
Vào giấc đêm hắn nhắm mắt, trước mắt chính là khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu oxy và đôi mắt trợn trừng, đối phương cứ nhìn lăm lăm vào hắn, chực sẽ đến trả thù bất cứ lúc nào.
Mỗi khi có tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên ngoài trường, hắn lại khẽ run, không khỏi suy đoán liệu chuyện này có bị lộ chưa, liệu có phải cảnh sát đến bắt mình không.
Mãi đến khi âm thanh đó của tiếng động đó dần xa, hắn mới yên tâm trở lại. Việc giết người không hề đơn giản như Triệu Hâm nói.
Đến lúc này hắn mới hiểu được Triệu Hâm đáng sợ đến mức nào. Giờ ăn trưa, Đào Phong vẫn ăn cùng các bạn chung phòng.
Không biết ai mở đầu, mọi người bắt đầu nói về vấn đề bãi bỏ án tử hình ở phương Tây.
“Theo tôi những người ủng hộ bỏ án tử hình ở nước ngoài sống quá thoải mái, luôn nghĩ rằng cả đời này minh sẽ không trở thành nạn nhân.”
“Ở nước ta cũng có một nhóm người ủng hộ bãi bỏ án tử, đang tích cực thúc đẩy việc này đấy.”
Đào Phong nghe mà tim đập thình thịch không dừng, hắn không dám nói một lời nào, một mực cắm đầu ăn cơn, sợ bị nhìn ra gì đó.
Một bạn cùng phòng khác – người mãi im lặng – đã lên tiếng: “Đó là chuyện của vài năm trước, hai năm qua nước ta đã thấy được những mặt trái của việc bãi bỏ án tử hình ở nước ngoài. Ở nước ngoài, do được bãi bỏ án tử nên nguồn lực nhà tù bị lãng phí, hệ thống tư pháp gần như trở thành trò cười, không có án tử hình để răn đe thành ra tội phạm cực đoan của họ ngày càng tăng. Nói chung không có án tử hình thì muốn biến thái thế nào cũng được rồi lại có nhà nước nuôi sống họ chúng, chưa chắc sống trong tù không sướng hơn ở ngoài.”
(P4)
Người bạn cùng phòng này không phải là sinh viên cùng khóa, anh ta thi vào cao học của Đại học Bình Thành, tình cờ thấy phòng của họ có bạn muốn ra ngoài ở nên đã thuê ngay chỗ ngủ trong phòng bọn hắn.
Anh ta khéo léo tợn, còn trả tiền thuê nhà cho mỗi người, bảo mình không thiếu tiền, đến ở ký túc xá một phần là để trải nghiệm tình cảm bạn bè thuần khiết của thời sinh viên, mặt khác là để tiện nghe giảng, làm quen được trước với giáo sư hướng dẫn mình.
Người này kiến thức rộng, hòa hợp với mọi người trong phòng, đương nhiên những gì anh ta nói vô cùng có trọng lượng, Đào Phong cũng lắng nghe thật chăm chú.
Anh ta tiếp tục bày tỏ: “Nước ta không ngốc đâu, những người ủng hộ bỏ án tử hình trước đây giờ đã thấy được những mặt trái rồi. Các cậu có thấy bây giờ số người bị kết án tử hình ngày càng nhiều rồi đấy? Trước đây còn nói nước ta là cái nôi của việc bãi bỏ án tử hình, nhưng các cậu nhìn xem. Trước vụ án cùng nhau giết trẻ em năm ngoái, người dân còn lo người phụ nữ không trực tiếp ra tay sẽ không bị kết án tử hình, ấy vậy mà cả lần sơ thẩm lẫn phúc thẩm đều tuyên án tử hình, lúc thi hành án cũng rất nhanh.”
“Dạng tội ác nghiêm trọng như vậy thì trên cơ bản không thoát khỏi án tử hình.”
Đào Phong chợt nghĩ đến chuyện của mình, hai chữ “án tử hình” đè nặng lên đầu hắn trờ trờ, kèm theo đó là những hình ảnh mà hắn từng thấy trên phim.
Phạm nhân bị trói chặt vào ghế rồi bắt đầu tiêm thuốc tử hình cho y, lỗ kim như
xuyên qua ký ức, đâm thẳng vào mạch máu của y.
Lưng hắn lạnh toát, tóc dựng đứng, đôi đũa không ngừng run rẩy, hắn vội đặt đũa xuống, nói mình đã no rồi.
“Hôm nay sao cậu ăn ít thế?”
Thật ra Đào Phong muốn ăn thêm mỗi tội tay run quá nên đành trả lời: “Sáng nay ăn cái khác nên giờ không đói.”
“Tôi ngồi đây đợi các cậu, các cậu ăn trước đi.” (P5)
Các bạn cùng phòng vẫn tiếp tục trò chuyện, Đào Phong không còn nghe xuôi tai nữa.
Trong đầu hắn cố gắng nghĩ đến việc mình trở thành con của nhà họ Tiền... Khi ấy hắn sẽ làm nhiều việc tốt... phải làm thật nhiều việc tốt...
Hắn có thể quyên góp tiền cho các vùng núi nghèo, xây trường học hy vọng...
Tựa như Lý Thế Dân, Lý Thế Dân lên ngôi bằng cách không chính đáng, ông ta đã giết chết anh em ruột của mình, đó là tội lỗi lớn bao lớn.
Ấy vậy mà sau khi lên ngôi, ông ta khiêm tốn lắng nghe ý kiến, thực hiện một loạt các chính sách, mở ra thời kỳ Trinh Quán trị vì thái bình, vẫn là một vị hoàng đế không thể đánh giá thấp trong lịch sử Trung Quốc.
Điều này chứng tỏ hãy để những sai lầm đã mắc phải trôi qua đi, điều quan trọng hơn là hành động trong tương lai.
Khi trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Tiền, hắn sẽ không tiêu xài hoang phí, hắn sẽ làm nhiều việc thiện, làm thật nhiều việc tốt.
Nghĩ đến đấy lòng hắn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng đúng lúc này có hai người đàn ông đóng bộ đồ đen đi tới, hỏi: “Cậu là Đào Phong?”
Một bạn cùng phòng đáp: “Là cậu ấy.”
Đào Phong vô cùng không hài lòng với hành động của bạn cùng phòng này.
Ở trường, những người mặc loại quần áo này thường là nhân viên nhà trường, đến để giới thiệu mạng lưới khuôn viên trường. Đào Phong thấy bực mình, bảo: “Tôi không dùng mạng lưới khuôn viên trường.”
Đối phương xuất trình giấy chứng nhận: “Chúng tôi là cảnh sát đồn đường Hồng Thạch tại Bình Thành, có một vụ án cần cậu đi theo chúng tôi một chuyến.”
Đầu óc Đào Phong trống rỗng trong chốc lát, chờ tới khi hoàn hồn thì hắn đã chạy mất. Song ngay sau đó hắn cảm thấy có một lực đẩy bất chợt từ phía sau rồi toàn bộ cơ thể hắn chúi về phía trước, mặt úp xuống sàn nhà ăn vừa mới lau xong.
Trong đầu hắn chợt lóe lên một ý nghĩ.
Không công bằng. Điều này không công bằng.
Một kẻ lừa đảo như Lý Tầm mà không ai phát hiện ra.
Một tên giết người hàng loạt như Triệu Hâm cũng không có người phát hiện. Hắn mới làm một lần chuyện xấu thì tại sao lại bị phát hiện?
(P6)
- --
Ở một nơi khác, cửa nhà Triệu Hâm bị gõ. Triệu Tĩnh Chính toan đi mở cửa.
Triệu Hâm hỏi: “Ai vậy?”
Bên ngoài, một giọng nói quen thuộc của bà cụ vang lên: “Là tôi, bà ngoại của Chiêu Chiêu. Tôi nghe nói cậu định chuyển nhà nên trong lòng áy náy, đúng lúc người thân trong nhà tôi gửi cho ít măng xuân thế là tôi hầm với sườn heo mang sang cho các cậu.”
Hóa ra là bà cụ hàng xóm kia. Triệu Tĩnh Chính mở cửa.
Cửa vừa mở, hai người cảnh sát xông vào, tốc độ nhanh tợn, một trái một phải trực tiếp khống chế Triệu Hâm, áp gã xuống bàn, đoạn xác nhận trên người gã
không mang theo vũ khí nguy hiểm thì còng tay lại.
Khác với bên Đào Phong, những cảnh sát ở đây biết tỏng mình đang bắt ai. Triệu Tĩnh hãi hùng.
“Các... các anh...”
Người cảnh sát dẫn đầu nói: “Triệu Hâm, ông bị nghi ngờ đã giết hại Lý Tầm, xin hợp tác điều tra.”
Ngay sau đó có thêm bảy tám cảnh sát nữa tiến vào, bắt đầu khám xét căn nhà.
Trương Minh Thải và Tôn Ngưng cũng đến, họ đứng ngoài cửa quan sát tình hình bên trong.
Hai người không hề vui mừng chỉ nhìn mọi thứ diễn ra, cuộc đời của họ đều bị tên này phá hủy.
Cảnh sát lục soát bên trong.
Rất nhanh các cảnh sát đã đến phòng bếp, đây là một gian bếp mở liền kề với phòng khách lại có thêm một đảo bếp kiểu Tây, đâm khiến cả căn bếp trở nên chật chội.
Đội trưởng gõ vào đảo bếp, mặt ngoài là đá cẩm thạch. “Kiểm tra xem bên trong có gì không.”
(P7)
Triệu Tĩnh Chính chỉ nhìn mọi chuyện diễn ra, anh ta muốn đi lên nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, nhất là khi họ bắt đầu tháo dỡ đảo bếp kiểu Tây.
Cái đảo bếp đó do chính cha anh ta làm, hồi đó cha anh ta có một học sinh nhà giàu tợn, tới hôm sinh nhật người học sinh đó đã mời bọn họ tới nhà chơi.
Khi trở về, cha anh ta bảo căn bếp nhà người ta đẹp đến lạ, vì vậy cũng làm một chiếc đảo bếp kiểu Tây thế này.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ nhiều về thứ này, nhưng hiện giờ chắc chắn các cảnh sát cho rằng có gì đó bên trong.
Là cái gì?
Họ nghĩ bên trong có thi thể ư?
Triệu Tĩnh Chính không bị khống chế, anh ta cảm thấy trong căn phòng khách nhỏ này có quá nhiều người đứng làm không khí như bị hút hết, hô hấp của anh ta bắt đầu gấp gáp.
Đầu tiên là gạch men bên ngoài rồi đến lớp xi măng bên trong.
Ở một bên khác, Trương Minh Thải nhìn mọi thứ diễn ra, gia đình họ Tiền và các gia đình nạn nhân khác cũng đến, mọi người cùng nhau nhìn vào bên trong, không ai nói gì.
Trái tim họ chập trùng lên xuống theo tiếng đập. Cho đến khi có người nói: “Có thứ gì đó.”
Trái tim của Triệu Tĩnh Chính chết lặng triệt để, hết thảy mọi thứ trước mắt trở nên tối tăm.
Còn những người nhà nạn nhân đứng ở cửa nhất định phải vào trong bất chấp sự ngăn cản của cảnh sát.
“Là cái gì?”
“Để chúng tôi vào.”
“Chúng tôi sẽ không phá hủy hiện trường, chỉ muốn nhìn thấy thôi.” Một góc của đảo bếp bị phá đi, lộ ra thứ được giấu bên trong.
Đó là một đoạn xương trắng, xương của một đứa trẻ.
Những đứa con của họ, hóa ra cho đến nay chúng luôn sống cùng với tên giết người.