Là Phản Diện Thì Phải Có Kỹ Năng Của Một Nhân Vật Phản Diện

Chương 2

Sau khi tìm được một chỗ để ngồi xuống, Hữu Tâm hỏi Ôn Ngọc: “Cậu đang xức nước hoa gì vậy? Thơm quá.”

 

Ôn Ngọc cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc váy bên dưới, “Khoảng thời gian trước tớ có đến Paris và mua nó ở một cửa hàng thủ công mỹ nghệ.”

 

Hữu Tâm ngả người về phía sau, nhìn Ôn Ngọc một lượt từ trên xuống rồi nói: “Cô gái à, thật tiếc khi cậu không gia nhập ngành giải trí.”

 

Tối nay Ôn Ngọc mặc một chiếc váy nhung đen lệch vai. Dưới ánh đèn, màu vải đen quyến rũ tôn lên những đường cong yêu kiều của cô. Chất liệu nhung bóng tương phản với làn da trắng ngần, trong veo khiến Ôn Ngọc càng trở nên tỏa sáng giữa đám đông.

 

Tuy khiêm tốn, nhưng lại tỏa ra một ánh hào quang của sự xa hoa cao quý không thể đạt được.

 

Đúng lúc này, một người mới bước vào sân thượng, một loạt những chiếc máy ảnh liền nháy liên tục. Các phóng viên và khách mời lần lượt vây quanh người đàn ông đó.

 

Một vài ánh đèn sân khấu rọi vào người đàn ông đó khiến cho Ôn Ngọc bị thu hút. Những ánh đèn nhấp nháy khiến cô nhìn rõ khuôn mặt của anh ta.

Hình bóng tao nhã và lãnh đạm thoáng xuất hiện trước khi lại biến mất vào bóng tối.

 

Ôn Ngọc cũng thu tầm mắt lại, lấy một chút kem dưỡng tay từ trong túi ra xoa. Đáp lại những lời vừa rồi của Hữu Tâm, cô trả lời: “Là người nổi tiếng thì hàng ngày phải đối mặt với công chúng, nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi rồi. Tớ không có hứng.”

Hữu Tâm cũng đưa tay ra để lấy một ít kem bôi tay, “Đúng, đúng, Ôn tiểu thư rất được cưng chiều. Có bạn trai là người nổi tiếng là quá đủ rồi, vì vậy không cần phải tự mình ra ngoài và kiếm tiền.” 

 

Trong lúc thoa kem dưỡng tay, Hữu Tâm đột nhiên nhìn thấy ai đó, cô liền nói: “Trợ lý của giám đốc Trần đang ở đây. Tớ sẽ đi kiểm tra tình hình. “

 

Hữu Tâm chỉ vừa đi được một lúc, Ôn Ngọc liền nhận được tin nhắn:

 

[Nghe nói rằng Giám đốc Trần đang nghỉ ngơi trong nhà hàng ở tầng dưới. Tớ sẽ xuống dưới đó!]

 

Mặc dù Ôn Ngọc cảm thấy rằng cơ hội thành công của Hữu Tâm trong việc tự giới thiệu là rất ít, nhưng tính cạnh tranh của ngành giải trí không nhất thiết phải như vậy.

 

Cô ấy kiên nhẫn đợi tin tức của Hữu Tâm.

 

Tuy nhiên, Hữu Tâm vẫn chưa trở lại sau khi trình diễn bốn bài hát và cũng không trả lời tin nhắn Wechat.

 

Bên dưới tầng thượng là nhà hàng xoay trên tầng cao nhất của Langjia. Vì buổi hòa nhạc, nhà hàng đã đóng cửa vào tối nay và sẽ hợp tác với các nhu cầu phục vụ của buổi hòa nhạc.

 

Vì lo lắng rằng có thể đã xảy ra chuyện gì đó, Ôn Ngọc đi xuống lầu, tìm kiếm xung quanh rồi chợt dừng lại trước cửa một căn phòng dường như bỏ trống.

 

Cô gõ cửa. “Tâm Tâm?”

 

Không ai đáp lại.

 

Ôn Ngọc đẩy cửa, nhưng không có người trong phòng. Cô tiếp tục bước vào bên trong và phát hiện sảnh trong chỉ có hai chiếc ghế sofa trống.

 

Dường như không có ai ở đây. Cô xoay người định rời đi, nhưng lại nghe tiếng giày cao gót truyền vào trong. Một tiếng “cạch” liền phát ra.

 

Có người khóa cửa!

 

“…“

 

Ôn Ngọc ngẩn người, vô thức trốn sau máy điều hòa ở phòng khách.

 

Tiếng bước chân đi vòng quanh căn phòng từ trong ra ngoài, sau khi xác nhận sự an toàn của căn phòng, những người bước vào bắt đầu đối thoại.

 

“Chị Mạn, chị thực sự quyết định làm việc này sao? Chị có biết rằng đây là một cuộc cá cược rất nguy hiểm không? ”

 

“Ngay cả khi nguy hiểm, tôi cũng phải làm. Là anh Giang ép tôi. Tôi chỉ muốn lấy lại vai diễn của mình mà thôi. Tôi đã kiếm được bao nhiêu tiền cho anh ta? Anh ta thực sự muốn bỏ rơi ân nhân của mình sau khi đạt được mục đích và hỗ trợ một người mới tốt hơn sao?”

 

Chị Mạn? Đó có phải là nữ minh tinh Lý Mạn đã tham dự buổi hòa nhạc tối nay không?

 

Ôn Ngọc ngó đầu ra ngoài kiểm chứng một chút.

 

Như mong đợi.

 

“Nhưng nếu chị thua cược thì sao?”

 

“Thua?” Lý Mạn chế nhạo, “Vậy thì viễn cảnh tồi tệ nhất là tất cả mọi người đều thua cuộc. Khi thời điểm đến, nạn nhân là tôi đây sẽ kiện anh ta vì tội hành hung, chắc rằng anh ta không hề vô tội đâu.”

“…”

 

Thật thú vị…?

 

Ngập ngừng một hồi, Lý Mạn quay qua an ủi người kia. “Đừng lo lắng, thuốc được mang về từ nước ngoài và chuyển hóa rất nhanh. Ngay cả khi anh ta muốn kiểm tra thì cũng không thể tìm thấy bất cứ điều gì”.

 

Ôn Ngọc vẫn không kiềm chế được sự tò mò của mình, lại nhìn ra ngoài, chỉ thấy Lý Mạn đưa một viên thuốc nhỏ cho người thanh niên trước mặt, “Tôi sẽ cầu hôn anh ta, sau đó anh hãy làm như thế này…”

 

Hai người nhỏ giọng thì thầm vài phút trước khi rời đi.

 

Vì sợ bị coi là đồng phạm, Ôn Ngọc không ở lại sau khi bọn họ rời đi, cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.

 

Nếu cô đoán đúng, Lý Mạn đang muốn đánh thuốc mê một người tên Giang để họ có thể ngủ với nhau một đêm. Một khi tỉnh dậy, nếu đối phương đồng ý quăng tiền cho cô ta thì mọi chuyện sẽ êm đẹp. Nếu anh ta không đồng ý thì cô ta sẽ làm lớn chuyện lên và biến mọi chuyện thành một mớ phiền phức.

 

Ôn Ngọc không mong đợi được xem phiên bản trực tiếp của Kim Liên* khi chỉ đến một buổi hòa nhạc. Người ta bảo rằng ngành công nghiệp giải trí rất cạnh tranh. Nhưng sự cạnh tranh mang đầy bất ngờ và kích thích như này rất hiếm gặp nha~

 

Khi cô quay lại sân thượng, Hữu Tâm đã ngồi chờ sẵn ở đó.

 

* Người đàn bà ngoại tình nổi tiếng trong truyện thời nhà Minh (金瓶梅)

**

Bình Luận (0)
Comment