La Phù

Chương 156

- Thật đáng tiếc.

Khi Lạc Bắc và Thái Thúc đang nhìn Thất Hải Yêu Vương thú bơi đi thì bên tai chợt nghe thấy âm thanh của Mộ Hàm Phong.

- Có chuyện gì vậy?

Lạc Bắc đứng trên Sơn hà xã tắc chung quay lại nhìn. Tới lúc này, con thuyền Xiêm La đã hiện hình xuất hiện bên cạnh hắn và đám người tộc Ly Thủ. Mộ Hàm Phong và An Khánh Tịch cùng với mọi người đã đi lên boong thuyền. Nhìn khuôn mặt nuối tiếc của Mộ Hàm Phong, Lạc Bắc cười cười:

- Mộ tông chủ nghĩ toàn thân Thất Hải Yêu Vương thú đều là bảo vật mà không thể giữ lại nên cảm thấy tiếc đúng không? Có điều nếu chúng ta dùng sức giữ nó lại thì có khác gì người của Thương Lãng cung đâu?

- Ta không thấy đáng tiếc vì chuyện đó. - Mộ Hàm Phong lắc đầu nhìn theo hướng Thất Hải Yêu Vương thú biến mất mà nói:

- Ta cảm thấy tiếc đó là vừa rồi ngươi ta tay đầy uy thế như vậy, giải quyết đám địch thủ của Thất Hải Yêu Vương thú, đối với nó đã có ân. Vậy mà không ngờ nó không chịu nhận ngươi làm chủ nhân.

- Thất Hải Yêu Vương thú nhận ta làm chủ?

Lạc Bắc giật mình, thu Sơn Hà Xã tắc chung lại rồi cùng với đám người tộc Ly Thủ trở về boong thuyền Xiêm La.

- Thất Hải yêu vương thú nhận người không phải yêu tộc làm chủ?

- Huyền môn chính đạo phân biệt dị tộc với yêu tộc nhưng Thất Hải Yêu Vương thú không nghĩ như vậy. - Mộ Hàm Phong nói tiếp:

- Trong truyền thuyết thì ngàn năm trước, Thất Hải yêu vương thống nhất thất hải, trở thành vua của Yêu tộc không phải là Yêu tộc mà là người tu đạo giống như ta và ngươi.

Lạc Bắc và Thái Thúc liếc mắt nhìn nhau rồi lầm bẩm:

- Thất Hải yêu vương trước kia không phải là Yêu tộc?

- Đúng vậy! - Mười mấy người tộc Ly Thủ nhìn Lạc Bắc đầy tôn kính:

- Năm đó Thất Hải Yêu vương thống nhất Yêu tộc trong thất hải khiến cho thất hải bình yên mấy trăm năm là người tu đạo tới từ mười chín châu. Hiện tại có một số yêu tộc có khả năng còn giữ thần tượng và điển tích về người.

- Thất Hải yêu vương lại là người tu đạo giống như chúng ta? Có điều ngàn năm trước, huyền môn trong thiên hạ và Yêu tộc còn chưa như thế này.

Nhất thời Lạc Bắc thầm suy nghĩ.

- Lần này chúng ta khiến cho Thương Lãng cung mất nhiều người như vậy, lại đánh chết Đinh Ngao. Nhưng thế của Thương Lãng cung vẫn mạnh.

Trong lúc Lạc Bắc đang trầm tư, Mộ Hàm Phong đã cười khổ rồi nói:

- Mặc dù Hi Ngọc Sa và Chiến Bách Lý bị thương nặng nhưng chỉ tiếc là chúng đã chạy thoát. Với thủ đoạn của Thương Lãng cung, hai người bọn chúng có thể hồi phục lại rất nhanh. Ngay cả Hải Lang Vương Chiến Bách Lý là một tán tu kiêu ngạo mà còn gia nhập vào Thương Lãng cung, chúng ta cũng không biết có cao thủ nào gia nhập Thương Lãng cung nữa không. Cho dù không còn người khác thì vẫn còn có Xích Vân lão đạo có thực lực không hề kém Đinh Ngao. Thao Sinh Nguyên lại còn hai gã đệ tử thân truyền có tu vi cũng không hề kém. Lần này bọn họ bị như vậy chắc chắn sẽ dốc sức đuổi giết chúng ta. - Dừng một chút, Mộ Hàm Phong lại nhìn Lạc Bắc mà nói tiếp:

- Hơn nữa các ngươi lại bị Côn Luân và các cao thủ huyền môn đuổi giết. Nếu Thất Hải Yêu Vương thú có thể nhận ngươi làm chủ nhân thì có lẽ chúng ta có thể tự bảo vệ được mình. Chỉ tiếc rằng nó không chịu nhận ngươi làm chủ nên hiện tại chúng ta cùng chỉ còn dựa vào thuyền Xiêm La để né tránh.

- Với quyền thế của Côn Luân lại có tai sai như Thương Lãng cung thì cho dù thuyền Xiêm La cũng khó trốn được. - Lạc Bắc nhìn Mộ Hàm Phong rồi nói:

- Muốn trốn thì chúng ta trốn đi đâu?

Mộ Hàm Phong cau mày nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

- Chỉ có tới Xích Giác Hải Câu. Ở đó có rất nhiều Xích Giác hải tảo, địa hình lại phức tạp, giống như một mê cung. Ở đó còn có một loại cá mà phân của nó vô cùng bẩn và thối. Thuyền Xiêm La của chúng ta ẩn nấp ở đó thì có thể không bị người ta phát hiện.

- Vậy chúng ta định trốn ở đó bao lâu? - Lạc Bắc nhìn Mộ Hàm Phong rồi đột nhiên cười nói.

Mộ Hàm Phong giật mình:

- Lạc Bắc! Ngươi có ý gì?

- Vừa rồi khi người của Thương Lãng cung bày trận đối địch với Thất Hải Yêu Vương thú, ta chợt hiểu ra một việc.

Lạc Bắc nhìn Mộ Hàm Phong và người tộc Ly Thủ mà nói chậm rãi:

- Nếu chỉ có một hai người thì cho dù với tu vi của Đinh Ngao cũng không là đối thủ của Thất Hải Yêu Vương thú. Nhưng nếu chúng ta không ra tay thì Thất Hải Yêu Vương thú cũng bị họ giết chết. Bọn họ thế mạnh là do đông người, với thực lực chúng ta đúng là không thể chống lại Thương Lãng cung. Nhưng nếu chúng ta có thể kết hợp toàn bộ Yêu tộc trong thất hải lại thì so với Thương Lãng cung, thế lực bên nào lớn hơn?

"Ầm!" Một cái pháp bảo trong tay một người tộc Ly Thủ đoạt được trên Xích Huyết Ngô Chu rơi xuống đất.

Tất cả những người có mặt trên thuyền đều há hốc miệng mà nhìn Lạc Bắc, không ai nói được tiếng nào.

- Lạc Bắc...ngươi...ngươi muốn kết hợp toàn bộ Yêu tộc trong Thất hải? - Mộ Hàm Phong cố gắng lắm mới bình tĩnh mà thốt ra được câu đó.

- Không thể được. - Một tên đại hán của tộc Ly Thủ tên là Ly Thương Nguyên lập tức lắc đầu:

- Lạc Bắc! Chúng ta đã chứng kiến thực lực của ngươi. Với thực lực của ngươi thực sự cho dù Thao Sinh Nguyên cũng không phải là đối thủ. Nhưng nếu muốn kết hợp Yêu tộc ở Thất Hải thì không thể.

- Không thể? - Lạc Bắc kinh ngạc nhìn Ly Thương Nguyên:

- Tại sao?

- Bởi vì tuy nói chúng ta là Yêu tộc nhưng tính tình của các Yêu tộc không không hề giống nhau. Bình thường giữa chúng ta còn không có qua lại. Rất nhiều Yêu tộc như tộc Thiên Phù La Xà và Khuê tộc là tử địch của nhau.

Ly Thương Nguyên lắc đầu một cách bất đắc dĩ:

- Hơn nữa rất nhiều Yêu tộc không có động phủ cố định. Nếu thật sự muốn kết hợp Yêu tộc lại thì quả thật là rất khó.

- Như trước đây thì có lẽ là không thể. Nhưng hiện tại chúng ta lại có Thương Lãng cung là tử địch của cộng đồng yêu tộc.

Lạc Bắc nhìn Mộ Hàm Phong và người tộc Ly Thủ rồi nói:

- Bọn họ có thể cũng biết nếu cứ tiếp tục như vậy, hay từng người tự chiến đấu thì rồi cũng bị Thương Lãng cung tiêu diệt mà thôi. Trước đây ta cũng chỉ nghĩ trốn tránh. Nhưng hiện tại ta hiểu nếu cứ tránh né thì trốn tới khi nào?

- Giữa yêu tộc với nhau có tộc sinh ra đã là kẻ thù. Nhưng nếu chuyện liên quan đến sự sống chết thì phải suy tính. Chẳng phải các ngươi đã nói ngàn năm trước có Thất Hải Yêu vương đã thống nhất tất cả Yêu tộc hay sao?

- Rất nhiều Yêu tộc không có động phủ cố định, nhất thời chúng ta chưa liên hệ được cũng không sao. Chỉ cần chúng ta liên kết được mấy Yêu tộc có thể đối đầu với Thương Lãng cung là được. Thậm chí chỉ cần thắng được mấy trận khiến cho thanh danh vang lên thì có lẽ rất nhiều Yêu tộc sẽ tìm đến.

Từng lời của Lạc Bắc chẳng khác nào tiếng sét nổ trong lòng đám người Hiên Hồ tông và tộc Ly Thủ.

Kết hợp Yêu tộc trong Thất Hải?

Nếu trong trường hợp bình thường có người mà nói với tộc Ly Thủ như vậy thì bọn họ sẽ cười nhạt đầu tiên. Nhưng vừa mới chứng kiến uy thế của Lạc Bắc khiến cho bọn họ hoàn toàn bị thuyết phục. Hơn nữa khi Lạc Bắc nói chuyện, phong cách và ánh mắt khiến cho bọn họ cảm thấy sục sôi, thấy chuyện này thực sự không phải là không thể làm được.

- Đúng thế! Nếu không thử thì sao biết có được hay không?

Nhất thời, người thanh niên có tên Ly Thương Nguyen của tộc Ly Thủ hoàn toàn bị thực lực và suy nghĩ của Lạc Bắc thuyết phục:

- Lạc Bắc! Ngươi nghĩ chỉ cần liên kết bao nhiêu Yêu tộc thì các Yêu tộc khác sẽ tìm tới?

- Cái này thì Thương Lãng cung là một ví dụ. Ta còn nghĩ tới núi Chiêu Diêu. - Lạc Bắc nói:

- Trước khi ta ra biển có nghe nói Yêu tộc ở hai mươi chín châu đã tạp trung tới núi Chiêu Diêu. Cho dù là Côn Luân cũng lo sợ tổn thất nặng mà không dám tấn công núi Chiêu Diêu.

- Được! Vậy chúng ta thử xem sao.

Mộ Hàm Phong cũng không giữ được bình tĩnh. Nếu như có người có thể làm như Thất Hải yêu vương thống nhất cả Thất Hải khiến cho các tộc chung sống hòa thuận với nhau thì Hiên Hồ tông cần gì phải suốt ngày ẩn nấp trong con thuyền Xiêm La mà di chuyển khắp nơi.

Tới lúc này, Mộ Hàm Phòng thầm nhủ suy nghĩ của mình kém Lạc Bắc quá xa. Hơn nữa khi nhìn ánh mắt của Lạc Bắc, Mộ Hàm Phong giật mình cảm thấy có một ngày Lạc Bắc có lẽ có thể thật sự trở thành Thất Hải Yêu vương trong truyền thuyết.

Chỉ có điều y không biết được rằng vào lúc này, suy nghĩ của Lạc Bắc còn cao hơn sự tưởng tượng của mình.

Trong đầu Lạc Bắc lúc nào cũng có hình bóng một người với mái tóc dài, chân đất nhưng không hề nhiễm một hạt bụi đứng trên đỉnh La Phù.

Người quen nhìn người khác như vậy thì suy nghĩ làm sao có thể thấp được?

Bình Luận (0)
Comment