La Phù

Chương 209

Nại Hà ma cung có tổng cộng ba vị cung chủ. Tự Tại chân quân Tiếu Vong Trần, Quỷ vương Ngụy Tử Khấp và Tiêu Dao chân quân Lâu Dạ Kinh. Mà trong Nại Hà Ma cung thì ba người này cũng là ba người có tu vi cao nhất.

Cái cầu vàng xé rách hư không có tên là Nại Hà Kim kiều. Đó là một trong những chí bảo của Nại Hà ma cung. Tiếu Vong Trần, Lâu Dạ Kinh và Mộc chân quân khi nhìn thấy đám người Lạc Bắc thì chỉ biết khiếp sợ, nhất thời thất thần.

- Phá hủy Kim kiều của chúng.

Nhưng Lạc Bắc thì không hề do dự. Ngay vừa lúc pháp lực từ Kim kiều dao động hiện ra trong tầm mắt thì ý nghĩ đó của hắn đã được truyền tới Thất Hải Yêu Vương thú, Thi Thần, Khuất Đạo Tử.

"Oành!" Một tiếng nổ vang lên khiến cho hòn đảo nhỏ vừa mới yên tĩnh lại tràn ngập pháp lực dao động.

Hiện tại, Lạc Bắc không hề biết gì về cái pháp bảo này và Nại Hà Ma cung. Vì vậy mà ý nghĩ đầu tiên của Lạc Bắc đó là phải phá hủy cái pháp bảo này.

Chỉ cần phá hủy được nó thì ít nhất khiến cho đám người Tiếu Vong Trần không có cách nào truyền tống thêm nhiều người vào đây thêm được nữa.

Tám đạo kiếm cương trong suốt như thủy tinh của Lạc Bắc cùng với kiếm quang Tam Thiên Phù Đồ, Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm và Ngũ Âm Thần Lôi Giám của Khuất Đạo Tử cộng thêm Thất Hải Yêu Vương thú phóng ra một vầng lửa Hắc sát hỏa khí giáng thẳng lên trên Kim kiều.

- Không ngờ bọn chúng cũng có pháp bảo có thể xé rách không gian.

- Không ổn.

Trong tích tắc, tất cả đám người Tiếu Vong Trần đang đứng trên cây cầu đều biến sắc.

Tất cả bọn chúng đều không ngờ được chẳng những đám người Lạc Bắc không kiệt quệ chân nguyên mà còn xuất hiện nhiều người tới vậy. Thoáng chút thất thần khiến cho đám người Tiếu Vong Trần mất đi thời cơ.

Trong nháy mắt, đám người Tiếu Vong Trận sởn gai ốc, huyệt Thái Dương hơi giật giật kịp phản ứng thì cơ bản không thể nào ngăn cản được đòn tấn công của đám người Lạc Bắc.

Bởi vì bỗng chốc bị đám người Lạc Bắc đoạt lấy thời cơ nên rất nhiều pháp thuật và pháp bảo của đám người Tiếu Vong Trần không kịp phóng ra. Mặc dù Nại Hà Kim kiều có thể xé rách hư không, là một thứ pháp bảo công phòng lợi hại nhưng nếu điều khiển nó chống lại một đòn liên thủ của Lạc Bắc, Thất Hải Yêu Vương thú và Khuất Đạo Tử thì lực lượng chân nguyên có thể làm cho Tiếu Vong Trần bị thương ngay lập tức.

Chưa nói, Lạc Bắc vừa mới ra tay thì Quỷ Xa Âm Vương Cưu, đám người Cầu Thương Dương cũng lập tức ra tay. Vô vàn pháp thuật nối tiếp theo đám người Lạc Bắc tạo thành một màn ánh sáng hủy diệt.

Trong tiếng nổ ầm ầm, tám đạo kiếm cương trong suốt như thủy tinh cùng với kiếm quang của Tam Thiên Phù Đồ, Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm, âm lôi từ Ngũ Âm Thần Lôi Giám và vầng lửa Hắc sát hỏa khí do Thất Hải Yêu Vương thú phóng ra giáng lên khiến cho cây cầu vàng nát vụn. Trong ánh sáng tán loạn, tám bóng người giống như những con chim bay ra bốn xung quanh.

Lần này, Tiếu Vong Trần thấy không thể chọi cứng liền chấp nhận bỏ Nại hà kim kiều để cho nó bị phá hủy.

- Đó là Khuất Đạo Tử! Kiếm quyết Phá Thiên Liệt! Chẳng lẽ hắn chính là Lạc Bắc, người đã giết Thiên Ảo tiên tử của Côn Luân?

Sau khi lao ra, da đầu Mộc chân quân cảm như tế dại.

Trong nháy mắt, y cũng có thể nhận ra được Lạc Bắc sử dụng kiếm quyết Phá Thiên Liệt, mà người điều khiển Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm và Ngũ Âm Thần Lôi Giám chính là Khuất Đạo Tử. Mà trên người Khuất Đạo Tử không hề có lấy một chút sức sống, hiển nhiên là bị người ta luyện thành thi vật.

Lần trước sau khi giao thủ với Lạc Bắc bị đánh trọng thương, Mộc chân quân cũng chỉ cho Lạc Bắc là một tu sĩ tà môn tinh thông thuật luyện thi, pháp quyết Lao Sơn, đạo pháp ngự thú. Lần này, trong tình hình Mộc chân quân bị thương nặng chưa lành lại cùng với Tiếu Vong Trần tiến tới chính là muốn tự tay giết Lạc Bắc, giải mối hận trong lòng mình. Nhưng Mộc chân quân không thể ngờ được rằng Lạc Bắc không những không bị hết chân nguyên mà còn tập trung nhiều người như vậy chờ họ. Hơn nữa y còn có thể phát ra kiếm quyết Phá Thiên Liệt.

Cùng với Mộc chân quân, tám cái bóng người liền lập tức phân biệt tách ra.

Kinh nghiệm đối địch của tám người này rất phong phú. Trong tình hình thế này, bọn họ biết tụ lại một chỗ để đối đầu với đám người Lạc Bắc thì không ề có phần thắng. Hy vọng duy nhất đó là xé lẻ, du đấu với đám người Lạc Bắc để cho bọn họ phân tán. Hy vọng duy nhất của đám người Tiếu Vong Trần đó là tu vi của mình.

Mặc dù bên phía Lạc Bắc người đông thế mạnh nhưng ngoài Lạc Bắc, Thất Hải Yêu Vương thú và Khuất Đạo Tử ra thì tu vi của những người còn lại kém hơn bên Nại hà ma cung nhiều.

Tiếu Vong Trần ầm nghĩ hay là nhân lúc du đấu, dựa vào tu vi của bản thân mà liên tục lợi dụng cơ hội đánh chết người bên Lạc Bắc hòng vãn lại tình cảnh.

Nhưng trong nháy mắt, tám cái bóng người lao ra lại chỉ còn có bảy.

Một tia chớp màu tím xẹt qua ngang trời đánh trúng người một tên Nại Hà Ma cung khiến cho thân thể của y nát bét.

- Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu?

Sắc mặt của Lâu Dạ Kinh trở nên lạnh lẽo, giơ tay chộp một cái bắn ra năm sợi tơ về phía Thái Thúc.

Người của Nại Hà Ma cung bị giết trong nháy mắt chính là Minh Thủy chân quân, sư đệ của Quỷ vương Ngụy Tử Kỳ. Bình thường, tu vi của Minh Thủy chân quân không hề kém Mộc chân quân. Hiện tại, Mộc chân quân bị thương nặng nên trong số tám người tới đây, ngoại trừ Tiếu Vong Trần và Lâu Dạ Kinh ra thì Minh Thủy chân quân chính là người mạnh nhất.

Hiện tại, Minh Thủy chân quân bị giết chết trong nháy mắt khiến cho thực lực của phía Nại Hà Ma cung giảm đi nhiều. Mà lần này, Lâu Dạ Kinh cũng nhận ra thứ pháp thuật của Thái Thúc chính là Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của Côn Luân.

Loại pháp thuật đó trong tình hình này có sức uy hiếp mạnh nhất đối với người của Nại Hà ma cung.

Bởi vì bảy người còn lại của Nại Hà ma cung chỉ có thể dựa vào tu vi của cá nhân để du đấu. Mà trong lúc du đấu chỉ cần một lần pháp thuật của Thái Thúc ngăn cản khiến cho pháp thuật của bản thân bị cắt đứt, hay chạy chậm một chút là sẽ bị đánh chết.

Cũng giống như Bàn Ma Hoàng lúc nãy, mục tiêu đầu tiên của Lâu Dạ Kinh đó là giết chết Thái Thúc.

Năm tia khí như sợ tơ lao tới ngưng tụ lại thành năm cái đầu lâu to bằng nắm tay.

Năm cái đầu lâu như có tính mạng đều tự mình di chuyển theo một quỹ tích không xác định mà lao về phía Thái Thúc. Cùng lúc đó, một vầng khí đen cũng lặng yên xuất hiện sau lưng Thái Thúc ngưng tụ thành một con hắc xà mà cắn vào lưng nàng.

Cùng với đó, ở một bên khác, Tiếu Vong Trần lại lao về phía Lạc Bắc.

Bắt giặc phải bắt vua trước. Tiếu Vong Trần hiểu rất rõ điều đó. Nếu như có thể đánh chết được Lạc Bắc hoặc là làm cho hắn bị thương nặng thì tình hình sẽ có một sự thay đổi lớn.

Một cái pháp quyết huyền ảo trong nháy mắt hình thành trên tay Tiếu Vong Trần. Theo pháp quyết đó tạo ra, một vầng sáng màu hồng hình quả trứng liền bao phủ Lạc Bắc, Ly Nghiêu Ly, Cầu Thương Dương và Hạnh Hiên cùng với hai gã tộc nhân tộc Ly Thủ vào bên tỏng. Trên vầng sáng đó tản ra một thứ pháp lực dao động kỳ dị. Cùng lúc đó, ba vầng sáng màu bạc, trắng và vàng kim cũng từ tay y lao ra về phía Lạc Bắc.

"Phụp!"

Bị vầng sáng màu hồng quấn lấy, Ly Nghiêu Ly, Cầu Thương Dương và hai gã tộc nhân tộc Ly Thủ liền rung người, sắc mặt đỏ ửng, phun ra một búng máu.

Vầng sáng màu đỏ đó chính là Đại Tự Tại phản phệ thần quang huyết mạc của Tiếu Vong Trần.

Mặc dù Tiếu Vong Trần không có danh tiếng trong giới tu đạo, ngay cả Hắc Phong lão tổ cũng chỉ biết tới Mộc chân quân mà không biết tới y. Nhưng trên thực tế, tu vi của y còn vượt qua Bạch Cốt chân quân, thậm chí là Hắc Phong lão tổ.

Tiếu Vong Trần tu luyện Đại Tự tại huyết ma quyết là một thứ pháp quyết của U Minh huyết ma còn sót lại.

Mặc dù trong trận chiến Kim Đỉnh bốn trăm năm trước, cao thủ ma đạo bị tiêu diệt toàn bộ, ngay cả U Minh Huyết ma cũng phải ngã xuống như một số công pháp của y cũng được lưu truyền.

Pháp quyết của Ma môn so với pháp quyết của huyền môn chính đạo hoàn toàn khác biệt. Mà công pháp của U Minh huyết ma để lại thì càng thêm quỷ bí và huyền diệu.

Hiện tại, Tiếu Vong Trân thi triển Đại tự tại phản phệ thần quang huyết mạc thì không chỉ khiến cho kẻ địch bị bao vậy mà khi đối phương phóng thích pháp thuật thì bản thân cũng phải chịu lấy hai thành uy lực từ pháp thuật của mình.

Có thể nói, người bị Đại Tự tại phản phệ thần quang huyết mạc mỗi lần phóng pháp thuật thì sẽ có hai phần pháp thuật tác dụng lại bản thân.

Pháp thuật có uy lực càng mạnh thì bản thân bị phản lại càng mạnh.

Tựa như ngươi đánh một quyền, nếu chí có lực một trăm cân thì khi bản thân ngươi sẽ phải chịu hai mươi cân. Nếu ngươi đánh với lực một ngàn cân thì mỗi quyền của ngươi sẽ có hai trăm cân lực phản lại người.

Trong nháy mắt khi Tiếu Vong Trần phóng ra cái pháp thuật đó thì Ly Nghiêu Ly và Cầu Thương Dương cùng với hai người kia kịp phóng pháp thuật của mình vì vậy mà phải chịu hai phần mười uy lực pháp thuật phản lại khiến cho cả hai người bị thương nặng.

Pháp thuật của Tiếu Vong Trần không chỉ quỷ bí, độc ác mà uy lực cũng hơn xa những loại pháp thuật bình thường khác.

Thử nghĩ xem khi hai người đối đầu mà bị vầng sáng đó bao phủ thì bản thân người kia sẽ là người đầu tiên phải chịu hai phần thương tổn. Phóng thích pháp thuật càng lợi hại thì thương tổn càng lớn. Mà phóng thích pháp thuật không lợi hại thì bị Tiếu Vong Trần phá vợ. Vì vậy mà cho dù tu vi có vượt Tiếu Vong Trần, uy lực pháp thuật có hơn nhưng trúng phải pháp thuật này thì cũng chưa chắc đã địch nổi y.

Nhưng khi đám người Ly Nghiêu Ly, Cầu Thương Dương phun máu, Tiếu Vong Trần liếc mắt nhìn thì thấy bóng Lạc Bắc không ngờ chỉ hơi lung lay một chút giống như chân nguyên chỉ hơi bị dao động vậy.

Tới lúc này, toàn bộ khoảng không trên hòn đảo đều là ánh sáng lửa và bóng người bay qua bay lại.

Liên tục né tránh pháp thuật do bên Lạc Bắc phóng ra đồng thời người của Nại Hà ma cung cũng bắt đầu phản kích.

Cảnh tượng nơi này cơ bản không hề giống như lúc ở núi Anh Giao.

Thất Hải Yêu Vương thú và Quỷ Xa Âm Vương Cưu đều là những dị thú có thực lực cực mạnh. Cho dù là một chọi một thì cũng không có người nào của Nại hà ma cung có thể địch lại, chưa nói bên Lạc Bắc còn chiếm ưu thế về số người.

Mặc dù nhìn mấy người Nại Hà ma cung dựa vào pháp thuật và tu vi của mình du đấu với đám người bên Lạc Bắc nhưng vô tình bọn chúng bị ép vào một bên của hoang đảo. Xung quanh bị đám dị thú, người tộc Đằng Giao và tộc Ly Thủ bao vây.

Hiện tại trong số đám người Nại Hà Ma cung thì ngoại trừ Tiếu Vong Trần ra, Lâu Dạ Kinh có tu vi cao nhất thì bị Thái Thúc ngăn chặn.

Khác với Đại Tự tại Huyết Ma quyết của Tiếu Vong Trần, Tiêu dao chân quân Lâu Dạ Kinh tu luyện đó là Ma tâm chủng đạo quyết.

Ma tâm chủng đạo quyết cũng là một trong những pháp quyết huyền diệu và quỷ bí nhất của Ma Môn. Ma tâm chủng đạo có nghĩa là trong ma tâm ẩn chứa đạo tâm, giống như một ý nghĩ nhưng có hai mục đích, hai thân thể. Một khi phóng ra pháp thuật còn có thể phóng thêm một cái pháp thuật khác loại.

Bình thường thì người tu đạo mỗi lần chỉ có thể phóng ra một thứ pháp thuật.

Vì vậy nên khi đối đầu với Thái Thúc, Lâu Dạ Kinh thầm nhủ sẽ đánh chết Thái Thúc thật nhanh.

Nhưng cho dù là một đối một thì Thái Thúc chống lại Lâu Dạ Kinh cũng không rơi vào thế hạ phong.

Tốc độ thi triển pháp thuật Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của Thái Thúc cực nhanh. Mặc dù có thể kém so với Ma Tâm chủng đạo của Lâu Dạ Kinh có thể phóng được ra hai loại pháp thuật nhưng tốc độ thi triển cực nhanh cũng khiến cho Lâu Dạ Kinh không có cách nào phóng ra được pháp thuật có uy lực lớn nhưng thời gian di chuyển dài.

Nhờ đó mà vô tình loại bỏ sự chênh lệch giữa đôi bên.

Hơn nữa, Lâu Dạ Kinh lập tức phát hiện cho dù bản thân lợi dụng tốc độ thi triển pháp thuật có một hai đạo pháp thuật đánh trúng Thái Thúc nhưng ngay lập tức nó liền bị trừ khử.

Uy lực của thứ pháp thuật phóng ra nhanh cơ bản không thể phá được sự phòng ngự của Thái Hư Nghê y.

Mà pháp thuật Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu thì Thi thần tướng linh càng lúc càng quen, thậm chí còn thi triển ra được một cái lôi thuẫn. Càng đánh lâu, Lâu Dạ Kinh càng kinh hãi.

Trong lòng y hiểu rõ, thứ pháp quyết của Thái Thúc khi giao thủ đó là bị bắt buộc phải lấy nhanh đánh nhanh. Với tốc độ thi triển pháp thuật của hai bên thì pháp thuật thi triển trong vài hơi thở phải hơn người khác gấp bội.

Liên tục thi triển pháp thuật như thế khiến cho tốc độ tiêu hao chân nguyên cũng cực nhanh.

Sau khi liên tục phóng ra hơn mười đạo pháp thuật, chân nguyên của Lâu Dạ Kinh đã mất đi một phần ba.

Vốn với tu vi của Thái Thúc thì thi triển pháp thuật với tốc độ như vậy chân nguyên đã phải hết sạch.

Nhưng tốc độ tiêu hao chân nguyên của Thái Thúc lại hoàn toàn khiến cho Lâu Dạ Kinh phải kinh hãi.

Vào lúc, Lâu Dạ Kinh nghĩ chân nguyên của Thái Thúc đã gần hết nhưng nàng vẫn còn tiếp tục liên tục phát ra pháp thuật. Cho tới khi chân nguyên của Thái Thúc đã hết thật sự, Lâu Dạ Kinh chỉ thấy nàng nuốt một viên đan dược màu trắng là chân nguyên lại tăng lên.

Thái Hư nghê y có thể tiết kiệm chân nguyên và Thạch Nhũ quỳnh dịch nhanh chóng hồi phục đối với Thái Thúc mà nói quả thực là sự phối hợp tuyệt vời.

Kinh nghiệm của Lâu Dạ Kinh có thể nói là vô cùng phong phú. Thấy lấy nhanh đánh nhanh không thể làm cho Thái Thúc tiêu hao chân nguyên y liền thay đổi sách lược. Lâu Dạ Kinh không có tiếp tục phóng pháp quyết tấn công mà phối hợp phóng ra hai cái pháp thuật phòng ngự để bảo vệ rời thừa lúc Thái Thúc phá bỏ hai cái pháp thuật đó liền phóng ra một cái pháp thuật có uy lực cực mạnh để đánh chết Thái Thúc.

Nhưng điều khiến cho Lâu Dạ Kinh tím tái đó là cho tới khi pháp lực trên người y tản ra cực mạnh, có thể phát ra được một cái pháp thuật có uy lực kinh người thì trước mặt mình lại mất hẳn bóng dáng của Thái Thúc.

Thái Thúc đã hoàn toàn biến mất trước mặt y.

Thần thức của y cơ bản không thể phát hiện được hơi thở của Thái Thúc tuy nhiên từng tia chớp màu tím của Thái Thúc vẫn xẹt qua người y khiến cho khuôn mặt của Lâu Dạ Kinh tím bầm.

Càng là pháp thuật càng mạnh thì tiêu hao chân nguyên càng nhiều. Đại Tự tại phản phệ thần quang huyết mạc cũng Tiếu Vong Trần cũng không ngoại lệ. Sau khi phát ra cái pháp thuạt đó, Tiếu Vong Trần liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng kia thì chân nguyên trong cơ thể y cũng đã mất đi tới một phần ba chân nguyên.

Vào lúc, y phóng thích pháp thuật đó thì Lạc Bắc cũng vừa mới phóng Phá thiên kiếm cương. Uy lực của thứ kiếm cương này mặc dù chỉ có hai thành nhưng nếu phản lại vào người tu đạo bình thường thì họ cũng không chịu nổi. Nhưng Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh khiến cho thân thể hết sức dẻo dai lại có khả năng hồi phục. Vì vậy mà khi bị nó phản lại, Lạc Bắc chỉ bị tổn thất một thành chân nguyên đã hồi phục, còn sự đau đớn cơ bản chẳng có gì đáng nói.

Bởi vì những cơn đau khi tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh so với thứ pháp thuật phản lại thể này còn hơn nhiều.

Tiêu Vong Trần thấy Đại Tự Tại phản phệ thần quang không thể làm cho Lạc Bắc bị thương nặng liền giơ tay vẽ một cái phát ra một vầng ánh sáng màu hồng. Trong nháy mắt nó thành một cái đài sen.

"Phup!"

Trong nháy mắt khi cái đài sen xuất hiện, Khuất Đạo Tử điều khiển Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm và Ngũ Âm Thần Lôi Giám đánh trúng vào nó. Nhưng chẳng những không làm cho đài sen bị đánh tan mà Khuất Đạo Tử còn như bị sấm đánh ngã nhào xuống đất.

- Đây là thứ pháp thuật gì?

Nhìn thấy cảnh tượng đó, vốn Lạc Bắc định phóng Tam Thiên Phù Đồ về phía Tiếu Vong Trần liền ngừng lại.

Vừa rồi, mặc dù Đại Tự tại phản phệ thần quang không thể làm cho Lạc Bắc bị thương nặng nhưng uy lực phản lại cũng làm cho Lạc Bắc e ngại. Hiện tại Tiếu Vong Trần phóng ra cái đài sen đó dường như cũng quỷ dị giống như Đại Tự tại phản phệ thần quang.

Hơn nữa, vừa mới rồi khi Đại Tự tại phản phệ thần quang tiêu tán, Tiếu Vong Trần liền phóng ra cái đài sen cũng là lúc Bỉ Ngạn Vô Thường Kiếm và Ngũ Âm Thần Lôi Giám tấn công nhưng nó cũng không hề tiêu tan.

Khi Lạc Bắc e ngại, dừng lại thì Tiếu Vong Trần cũng nhìn Lạc Bắc mà nói:

- Yêu vương! Hai bên chúng ta cùng dừng tay giảng hòa có được không?

- Dừng tay giảng hòa?

Lạc Bắc lập tức cười lạnh:

- Tiếu Vong Trần, hiện tại ngươi có tư cách gì giảng hòa với chúng ta?

- Dựa vào cái pháp bảo này của ta.

Tiếu Vong Trần thản nhiên nhìn Lạc Bắc rồi giơ tay, một cái pháp bảo lập tức lơ lửng trước mặt y.

Cái pháp bảo lơ lửng trước mặt Tiếu Vong Trần là một cái quan tài màu đồng xanh. Trên cái quan tài đó không hề có hoa văn nhưng lại tản ra một thứ pháp lực dao động khiến cho người ta đầu váng, mắt hoa.

- Với tu vi của ngươi có lẽ có thể chống được Hoàng Tuyền hóa huyết ma quan của ta. Có điều nếu ta mà thi triển cái pháp bảo thì cho dù các ngươi có giết được ta, người bên các ngươi cũng phải chết một nửa.

- Hoàng Tuyền Hóa huyết ma quan? Trong tay y lại có thứ pháp bảo này?

Vừa nhìn thấy cái pháp bảo di động trước mặt Tiếu Vong Trần, Lạc Bắc cảm thấy ớn lạnh.

Lúc trước, mặc dù pháp thuật của Tiếu Vong Trần hết sức quỷ dị nhưng Lạc Bắc có thể nhận ra pháp thuật của y hết sức tiêu hao chân nguyên. Việc đánh giết đám người Tiếu Vong Trần và Lâu Dạ Kinh chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Nhưng Tiếu Vong Trần vừa mới đưa cái pháp bảo đó ra thì tình hình lại khác. Nó đưa hai bên trở lại thế cân bằng.

Bình Luận (0)
Comment