La Phù

Chương 228

Chính trực! Một kiếm này cơ bản không hề có gì lừa lọc, không hề có lấy một chút do dự. Bởi vì lúc đó, trong lòng người phát ra một kiếm này không hề có lấy một chút trắc trở.

Làm việc gì cũng không trái với tâm của mình mới có thể khiến cho lòng không có lấy một chút vướng mắc.

Một câu nói đó giống như một cái chùy lại nện lên ngực Lạc Bắc. Trong lúc nhất thời, sống mũi Lạc Bắc chợt cảm thấy cay cay.

- Sư phụ! Hóa ra điều căn bản tối cao của kiếm ý người đã nói với con. Chỉ có điều tới tận bây giờ con mới có thể hiểu được hoàn toàn.

Chính trực, không gì không phá được, bất khuất, bao dung và hoàn toàn quên mất bản thân.

Bao nhiêu hình ảnh chợt trôi qua trong đầu Lạc Bắc. Cảnh tượng ngày đó hắn cố hết sức cuối cùng cũng có được Tam Thiên Phù Đồ. Ngày đó, Thái Thúc đối mặt với Hàng Thanh Phong, đối mặt với cả trăm cao thủ nhưng vẫn không hề chùn bước. Rồi uy thế của Yến Kinh Tà, lời nói của Nguyên Thiên Y trước khi tới Thục Sơn. Hiện tại, nhìn vết kiếm do Kiếm ý tạo ra nó giống như một tia sáng xuyên qua sương mù làm cho Lạc Bắc và Tam Thiên Phù Đồ trong cơ thể như dung hợp với nhau.

Không hề có lấy một dấu hiệu nhỏ, khí kim thiết của Tam Thiên Phù Đồ trong cơ thể Lạc Bắc đã được rèn luyện giống như thanh tiểu kiếm màu vàng thì bây giờ chợt tỏa ra ánh sáng rực rỡ mà bay nhanh.

Khí kim thiết lưu chuyển nhanh cùng với chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh trong người Lạc Bắc cùng chạm vào nhau. Một tia Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh với tốc độ kinh người chợt thẩm thấu vào trong khí kim thiết mà dung hợp với nó hoàn toàn.

Dường như chỉ trong chốc lát, Lạc Bắc liền cảm nhận được thứ dược lực từ viên đan dược màu đỏ đã gần như không còn. Mà chân nguyên của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh trong cơ thể của hắn cũng gần như biến mất.

Chẳng khác nào khí kim thiết cần phải có cây chùy nặng tới cả vạn cân để rèn nó nhưng chân nguyên của hắn thì chỉ như một cây chùy nhỏ nặng hai trăm cân mà thôi.

Không hề có lấy một chút do dự, Lạc Bắc nuốt từng viên đan dược màu đỏ.

Dược lực của từng viên đan dược tan ra giống như dầu sôi được tưới vào trong lò khiến cho ngọn lửa càng mạnh thêm. Chân nguyên trong cơ thể Lạc Bắc từ một dòng suối nhỏ biến thành một con sông lớn. Dưới lực lượng của chân nguyên cọ rửa, tia khí kim thiết từ từ như biến thành một viên hổ phách trong suốt.

Thứ tinh thể đó sau khi được chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh chảy qua liền biến thành giống như giọt nước rất khó phân biệt. Nó có thể hòa tan vào trong chân nguyên mà chân nguyên cũng như có thể tan vào trong nó.

Ngay vào lúc này, đôi mắt đang nhắm chặt của Lạc Bắc trở nên ươn ướt.

- Sư phụ! Cuối cùng thì con cũng có thể trở về La Phù! Nhưng con không biết mình còn có thể về được tới đó không. Bởi vì người đã nói với con rằng làm việc không thẹn với lòng. Tu vi của Vân Hạc Tử hơn xa con. Nếu con chết trong tay lão thì người có báo thù cho con không?"

Lạc Bắc mở mắt, toàn tâm toàn ý quay về phía La Phù mà dập đầu ba cái.

Vân Hạc Tử nhìn hoàn toàn chính xác. Đúng là Lạc Bắc có thể nhanh chóng tu luyện tới cảnh giới bản mệnh kiếm nguyên. Đối với người tu luyện pháp quyết phi kiếm mà nói thì vết kiếm này thật sự có tác dụng. Ít nhất đối với Lạc Bắc mà nói thì vết kiếm đó cũng với những tích lũy ban đầu khiến cho hắn thật sự ngưng tụ được bản mệnh kiếm nguyên.

Nếu có người trên thế gian biết được có người tu luyện được bản mệnh kiếm nguyên nhanh như vậy thì cho dù người đó là Yến Kinh Tà cũng phải cố giữ một đệ tử như vậy.

Lạc Bắc cũng hiểu rõ, sư phụ của mình không thích lễ nghi phiền phức của thế gian. Nhưng đối với hắn mà nói thì đây là lần đầu tiên hắn quyết tâm như vậy cho dù lúc nào bản thân cũng muốn được trở lại đó, gặp lại sư phụ của mình. Giống như Thái Thúc tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu bất chấp phải bỏ Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết.

Quyết định như vậy, Lạc Bắc biết mình có khả năng không thể trở lại tới La Phù. Tuy nhiên hắn hoàn toàn khẳng định nếu lúc này, Nguyên Thiên Y biết hắn làm vậy cũng sẽ không hề trách.

Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc lại nghe từ xa, thiếu nữ áo đen đột nhiên hét lên.

Tiếng hét của thiếu nữ cắt đứt dòng suy nghĩ của Lạc Bắc, kéo hắn quay trở về với thực tại. Nó khiến cho Lạc Bắc vội vàng lao đi mà không hề để ý chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể so với dĩ vãng đã có sự khác biệt.

Cùng lúc đó, trong nội cung dưới lòng đất, trong một cái trận pháp do rất nhiều ngọc thạch bố trí tạo ra, Vân Hạc Tử thở dài ảo não. Lão thầm nghĩ: " lão quỷ! Chẳng lẽ bộ công pháp này cần phải có một ngàn thiếu nữ thì mới có công hiệu? Còn trước khi đó thì uy lực của nó cơ bản không thể hiện được?"

Tình hình trên sơn đạo có chút quái dị. Ngoại trừ Lạc Bắc, thiếu nữ áo đen, Uyển Đại Mi và thiếu nữ lạnh lùng trong cái đình kia ra thì còn có thêm hai thiếu nữ nữa.

Hai thiếu nữ vừa mới xuất hiện thì một người không thể nói là yểu điệu mà thậm chí còn dùng cụm từ khôi ngô để hình dung. Người đó mặc trang phục màu lục, cao hơn Lạc Bắc một nửa cái đầu. Vóc dáng của nàng mang tới cho người ta một cái cảm giác rắn chắc. Nếu chỉ nhìn dáng người hay khuôn mặt thì không thể nói nàng là mỹ nhân nhưng xét tổng thể thì lại hết sức cân xứng. Nếu để nàng mặc thêm một bộ nhuyễn giáp thì giống hệt với một nữ tướng của một số bộ tộc thiểu số.

Những thiếu nữ trong trang viên của Vân Hạc Tử có thể nói là muôn màu muôn vẻ, mỗi người một nét.

Tuy nhiên lúc này, mỹ nữ đó lại bị một thiếu nữ khác chộp lấy gáy như xách một con gà.

Thiếu nữ áo tím chộp lấy gáy mỹ nữ kia cũng giống hệt với mỹ nữ áo trắng trong đình, gương mặt xinh xắn nhưng lạnh lùng. Đôi mắt của nàng có màu xanh da trời. Nhìn nàng giống như một thiếu nữ Ba Tư, tuy nhiên cho dù là thiếu nữ Ba Tư thì nàng cũng vô cùng xinh xắn.

Khi Lạc Bắc lướt tới thì đột nhiên nhìn thấy ngoài thiếu nữ áo đen ra còn có thêm bốn mỹ nữ nữa thì sững sờ. Mà tất cả những người còn lại cũng không ngờ được Lạc Bắc đột nhiên lại xuất hiện.

- Thường Nguyệt! Chẳng trách được ngươi lại đưa hắn tới sau núi.

Trầm mặc một lúc, thiếu nữ mặc áo tím đang xách thiếu nữ có vóc dáng cao lớn kia liền mở miệng nói với thiếu nữ áo đen.

Câu nói đó vang lên liền phá vỡ bầu không khsis im lặng. Thiếu nữ áo đen lạnh lùng nhìn thiếu nữ áo tim mà nói:

- Ngươi làm vậy có ý gì?

Câu hỏi của thiếu nữ áo đen hiển nhiên là đối với thiếu nữ áo tím kia đang xách thiếu nữ cao lớn.

- Không có gì.

Thiếu nữ áo tím cười cười:

- Ta chỉ không muốn cô ấy phá hỏng cái trò hay này thôi.

Ánh mắt của Uyển Đại Mi sáng rực lên nhưng nét mặt buồn bã của nàng lại thêm một chút. Hóa ra không chỉ một mình nàng muốn đi báo cho Vân Hạc Tử nhưng hiện tại người đó cũng đã bị bắt.

- Ngươi cũng muốn giết Vân Hạc Tử? - Sắc mặt của thiếu nữ áo đen dễ nhìn hơn một chút.

- Mặc dù tu vi của hắn đã tới bản mệnh kiếm nguyên, nhưng ta không biết hắn có thể giết được Vân Hạc Tử hay không. - Thiếu nữ áo tím lắc đầu:

- Ta vừa nói rồi, chỉ là không muốn bỏ qua trò vui này. Những ngày qua quả thực rất buồn chán. Khó lắm mới có được chuyện thú vị như vậy thì làm sao có thể để cho nó hỏng được?

- Hiện tại Vân Hạc Tử đang tĩnh tu?

Sắc mặt của thiếu nữ áo đen thoáng trở nên dễ coi hơn một chút. Bởi vì nàng biết thiếu nữ áo tìm nói rất thực tế. mặc dù nàng cảm nhận được Lạc Bắc khác với những người tu đạo nhưng nàng vẫn không ngờ được Lạc Bắc lại xen vào câu hỏi đó.

- A? - Thiếu nữ áo tím nghe thấy Lạc Bắc hỏi như vậy liền nhướng mày, nở nụ cười như muốn trêu tức:

- Thì sao?

- Nếu hiện tại y đang tĩnh tu thì chính là thời điểm tốt nhất để giết y. - Lạc Bắc lẳng lặng nhìn thiếu nữ áo tím mà nói.

Đừng nói là thiếu nữ áo trắng hay thiếu nữ có màu da trắng như tuyết, tất cả đều là những người có nhan sắc đẹp tuyệt trần. Tuy nhiên sau khi đột phá tới bản mệnh kiếm nguyên, Lạc Bắc lại hết sức bình tĩnh. Thật ra đây chính là cái gọi là cảnh giới kiếm tâm trong pháp quyết phi kiếm. Người có tu vi đột phá tới cảnh giới bản mệnh kiếm nguyên, tâm trang sẽ giống như một thanh kiếm hết sức trầm tĩnh.

- Cái này càng thú vị. - Thiếu nữ áo tím hơi kinh ngạc nhìn Lạc Bắc rồi cười cười lắc đầu:

- Có điều như thế này vẫn chưa đủ. Với hơi thở hiện tại của ngươi, cho dù là hắn đang tĩnh tu thì chỉ sợ ngươi vừa mới tới gần hắn trong vòng năm, mười trượng đã bị hắn phát giác.

Thiếu nữ áo đen đột nhiên nở nụ cười lạnh nhìn thiếu nữ áo tìm rồi nói:

- Vậy người còn chờ cái gì?

Bình Luận (0)
Comment