La Phù

Chương 240

Mỗi tông phái đều có khí tức đặc biệt của riêng mình. Giống như Thiên phong Thục Sơn kỳ tú lúc ẩn lúc hiện, so với rất nhiều môn phái nguy nga trán lệ, khí thế phi phàm, Từ Hàng Tĩnh Trai giống như một đào nguyên thắng địa ẩn nấp trên thế gian. Dọc theo triền núi kiến tạo nhiều cung điện, phòng ốc, ngoại trừ mấy gian phía trước sơn đạo tương đối cao lớn ra thì còn lại tất cả đều là trang viện, giống như có rất nhiều người khác nhau ẩn cư tại đây.

Cả Từ Hàng Tĩnh Trai tản ra khí tức đặc biệt yên bình an hòa, ngoại trừ làn khí tức đặc biệt, sơn đạo trắng tinh... Rất nhiều viện lạc mộc mạc, vách tường thanh nhã, tạo thành cho người ta một thứ cảm giác từ bi.

Ở ẩn vì thanh tịnh, trường kiếm vì từ bi.

Tuy nhiên Từ Hàng Tĩnh Trai làm cho người ta có ấn tượng ở chỗ vẫn luôn ở ẩn không ra, cực ít khi hành tẩu trên thế gian, nhưng trên thực tế lúc tai hoạ hoành hành, cũng có bóng dáng đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai hành tẩu thế gian.

Bảy mươi năm trước lúc Hoàng Hà vỡ đê, một thiếu nữ áo trắng từ phía đông lướt sóng mà đến, cứu tế nạn dân, sau tai nạn quyên góp tiền, tu bổ đê bờ, khai thông thuỷ lợi, khiến cho vạn dặm đầm lầy biến thành ruộng tốt.

Sáu mươi năm trước, giặc cỏ Đông Hải làm loạn, một thiếu nữ áo trắng từ trên biển, một người một kiếm giết chết toàn bộ hơn vạn tên cướp nổi tiếng đang chiếm giữ trên hải đảo.

Năm mươi năm trước, Thông Châu xảy ra ôn dịch lây lan, một thiếu nữ áo trắng bôn tẩu các nơi ở thông châu, thi thuật bố dược, cứu tính mạng của ngàn vạn người.

Những thiếu nữ áo trắng này, tồn tại trong rất nhiều truyền thuyết thế gian, đều được truyền thuyết coi các nàng là hóa thân của Quan Âm Bồ Tát, nhưng trên thực tế, những người đó đều là đệ tử Từ Hàng Tĩnh Trai.

Trong một tòa trúc lâu nho nhỏ, Vân Viện cùng Thi Kiếm đang ôm Tiểu Trà mà khuôn mặt đầy kính ý ngước nhìn một thiếu nữ trước mặt.

Mà thiếu nữ mặc trang phục bằng tơ trắng lại nhìn Vân Viện cùng Thi Kiếm với ánh mắt yêu thương.

Thiếu nữ áo trắng nhìn bất quá chừng ba mươi tuổi, mái tóc đen dầy của nàng được buộc lại bằng một sợi lụa trắng buông sau lưng. Làn da nàng nhẵn nhụi như sứ trắng. Nhưng bất luận kẻ nào lần đầu gặp nàng, đều sinh ra một loại cảm giác muốn quỳ bái.

Bởi vì thiếu nữ áo trắng trước mặt, rất giống với hình dạng Quan Âm trong rất nhiều miếu thờ trên thế gian Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện nàng thật ra so với tượng Quan Âm trong miếu thờ có sự khác biệt rất lớn.

Chỉ bởi vì, trên người nàng tự nhiên tản mát ra một thứ phong thái từ bi nói không nên lời.

Tên của nàng là Minh Nhược, chưởng giáo Từ Hàng Tĩnh Trai.

Minh Nhược yêu thương nhìn Thi Kiếm vốn hoạt bát thiện lương, có đôi khi lại có tính trẻ con, đồng thời đệ tử sôi nổi nhỏ nhất, thiếu nữ thanh xuân động lòng người. Mỗi khi nàng nhìn thấy Thi Kiếm là lại nhớ tới chính mình lúc còn trẻ, nhớ tới những ngày bản thân còn chưa trở thành chưởng giáo Từ Hàng Tĩnh Trai.

Mà nhìn Vân Viện, nàng là người được Minh Nhược đánh giá là người thứ nhất có thể tu luyện Tĩnh Niệm Thông Minh quyết đột phá đến tầng thứ tám, cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, cũng là đệ tử thành tài được yêu thương nhất, tuy nhiên cùng so sánh phần đông đệ tử thì dung mạo Vân Viện có vẻ bình thường nhất, bình thường đến nỗi không có gì lạ.

-Vân Viện! Con nói đúng, chuyện này thực sự cũng không đơn giản. “ Minh Nhược nhìn Vân Viện tướng mạo cũng không tính diễm lệ nhưng lại có vẻ thanh nhã, gật nhẹ đầu nói.

- Trừ hai điểm con nói ra thì còn có một chút trùng hợp là năm đó khi ta tới Thông Châu, có một người đối với ta cũng có ân cứu mạng, mà người kia cũng là một Hoa Linh.

Vân Viện thoáng giật mình, cho dù đây cũng là một điều trùng hợp, nhưng nhiều chuyện trùng hợp như vậy tập trung lại, làm cho trong tâm Vân Viện cũng cảm thấy hơi ớn lạnh.

-Vân Viện, ngươi mang theo nàng tới Vân Lư. “ Minh Nhược nhìn Tiểu Trà trong tay Thi Kiếm, rồi nhìn Thi Kiếm nói,

- Thi Kiếm, ngươi đi mời Yến Hồng sư tỷ cùng Bích Dao sư thúc ngươi tới Vân Lư.

- Tớii Vân Lư?

Vân Viện cùng Thi Kiếm đồng loạt chấn động,

- Sư phụ, người muốn..... Cứu nàng? “

-Vì sao không cứu?

Minh Nhược đột nhiên nở nụ cười, hỏi ngược lại hai đệ tử mình yêu thương.

- Vì việc này có khả năng là có người có âm mưu đối với Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta. “ Vân Viện không nhịn được lên tiếng., Trong óc của nàng có chút hỗn loạn, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

-Có người âm mưu đối với chúng ta,thì chẳng lẽ chúng ta sẽ không cứu sao? - Minh Nhược lắc đầu.

- Bởi vì mình gặp nguy hiểm mà không cứu người, thì trên đời thầy thuốc như vậy tức là thiếucái tâm người thầy thuốc, mà đối với chúng ta mà nói thì chính là mất đạo tâm cơ bản.

Thi Kiếm ngơ ngẩn, trong nháy mắt nàng nghĩ tới rất nhiều sự tình.

Nàng biết rõ, năm mươi năm trước, Thông Châu xảy ra ôn dịch lây lan, có chút môn phái ma đạo nhân cơ hội làm loạn, chính nhờ sư phụ của nàng bôn tẩu tại các nơi Thông Châu màcứu được vô số người đời.

Qua nhiều năm như vậy, Minh Nhược vẫn thủy chung coi mình trở thành một thầy thuốc, chứ không phải một người tu đạo thanh cao tại thượng.

Tĩnh Niệm Thông Minh quyết của Từ Hàng Tĩnh Trai là một trong những pháp quyết có uy lực manh nhất, huyền ảo nhất trong thế gian. Nhưng rất nhiều chỗ trong đạo pháp quyết này, Thi Kiếm vẫn cơ bản không hiểu nổi. Chẳng lẽ nói, chỉ người có cái tâm thanh tịnh đạm bạc, thủy chung mang một cái tâm không tiếc bản thân từ bi tế thế, mới có thể lĩnh ngộ đạo pháp quyết này để đạt đến những cảnh giới kia?

“ Đa tạ sư phụ điểm tỉnh. “

Thời điểm Thi Kiếm còn ngơ ngẩn, Vân Viện đã cung kính thi lễ với Minh Nhược một cái. Trên thực tế Vân Viện cũng không phải thiếu t một cái tâm quên mình vì người. Nàng vô cùng rõ ràng năm đó Thông Châu bị ôn dịch chết vô số người, trong ngàn dặm giống như biến thành một bãi tha ma lộ thiên lớn, có vài người Ma Môn thừa cơ thu thập thi cốt, tu luyện ma công. Minh Nhược cũng bị đánh lén suýt chút tử vong. Nàng vô cùng rõ ràng năm đó Minh Nhược hành tẩu tại Thông Châu mang theo một cái tâm từ bi, không quan tâm tới sống chết. Nếu là Vân Viện thì nàng cũng nhất định sẽ như Minh Nhược năm đó. Thời điểm nàng đối mặt Tiểu Trà sở dĩ do dự đò còn là vì Minh Nhược, vì Từ Hàng Tĩnh Trai.

Tu vi bản thân Vân Viện nếu so với Thi Kiếm thì cao hơn rất nhiều, mà bây giờ Minh Nhược nói với Vân Viện, lại giống như một tấm gương, có thể cho Vân Viện thấy rõ chính mình, cũng thấy rõ con đường chính mình sau này phải đi... để có thể tiếp cận hoặc là vượt qua tu vi Minh Nhược.

“ Đi thôi. “

Minh Nhược có chút thoả mãn nhìn hai nàng đệ tử. Trên thực tế nàng cũng không hy vọng từng đệ tử của mình đều hành động giống như mình. Nếu cứ lo lắng cho người khác nhiều thì bản thân mình lại không thể nào chú ý tới được.

Nhưng là, quan trọng vẫn phải có một ít người nắm lấy trọng trách của Từ hàng tĩnh trai.

Nàng hiểu rõ, nếu như trong tâm mình bớt đi một chút ràng buộc đối với Từ Hàng Tĩnh Trai, có lẽ Tĩnh Niệm Thông Minh quyết của mình sớm đã đột phá đến cảnh giới kế tiếp.

Nhưng là người sống trên thế gian, có nhiều thứ đâu phải muốn bỏ là bỏ được.

Minh Nhược mỉm cười, tay phải theo thói quen đưa lên vuốt tóc. Nhìn nàng lúc này, ánh mắt của Thi Kiếm cùng Vân Viện trở nên sáng ngời. Minh Nhược lại nhàn nhạt nói một câu.

- Các ngươi yên tâm đi. Từ ngàn năm nay, người có mưu đồ đối với Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta không biết có bao nhiêu, nhưng là Từ Hàng Tĩnh Trai chúng ta vẫn luôn tồn tại như trước. “

Vân Lư là một cái cung điện được xây dựng trên sườn núi của Từ Hàng Tĩnh Trai, nằm ở trung tâm của tất cả các kiến trúc. Đây là một ngôi tiểu lâu ba tầng màu trắng.

Giữa một gian phòng trên tầng cao nhất có một hàn ngọc màu lam dài đến một trượng.

Tiểu Trà vẫn hôn mê được đặt trên tấm ngọc. Trên bề mặt của tấm ngọc được khắc một trận pháp làm cho hơi lạnh của nó thấm vào trong cơ thể Tiểu Trà. Loại hơi lạnh này không làm tổn thương thân thể Tiểu Trà, nhưng có thể khiến khí huyết cùng cổ độc đang hoạt động trong cơ thể Tiểu Trà xuống đến mức thấp nhất, như vậy cho dù trong quá trình cứu chữa có xảy ra cái gì ngoài ý muốn, cổ độc cũng không lập tức bùng phát, làm cho người cứu chữa không có thời gian phản ứng.

Ngoại trừ Minh Nhược, Vân Viện, Yến Hồng, Bích Dao, là ba người có tu vi cao nhất của Từ Hàng Tĩnh Trai. Cả ba song song ngồi xếp bằng ở trước hàn ngọc.

Theo từng đợt pháp lực dao động phát ra. Trong đám người Vân Viện, Yến Hồng cùng Bích Dao, vị Vân Dao ở giữa vung tay lên đầu tiên, phóng bảy mươi hai cây kim châm li ti dài hơn một xích lên thân thể Tiểu Trà đánh.

“ Phải dùng kim châm truyền máu? Trách không được sư tỷ nói muốn cứu nàng thì phải tổn thương khí huyết! “

Thi Kiếm đứng ở gần cửa ra vào, vừa nhìn thấy Vân Viện phóng lên trên thân thể Tiểu Trà nhiều cây kim châm li ti như vậy, sắc mặt lập tức trở nên lo lắng.

Bảy mươi hai cây kim châm li ti không phải đặc ruột mà là rỗng, chính giữa có một lỗ thủng nho nhỏ thông suốt từ đầu đến cuối.

Khi Vân Viện phóng những cây kim châm này lên trên người Tiểu Trà, trên tay Yến Hồng ngồi bên tay trái Vân Viện cũng xuất hiện một cây ngân châm. Nàng để cho ngân châm đâm vào đầu ngón tay của mình. Một đôi mày liễu có chút nhíu lại, nhưng động tác của nàng lại không có bất kỳ dừng lại, ngọc thủ nhỏ bé duỗi ra xuất ngân châm đã đâm tới, một tia khí huyết như làn sương từ trên ngón tay của nàng bay ra, dọc theo những kim châm li ti kia chui vào trong thân thể Tiểu Trà.

Một lát thời gian, khí đen xuất hiện dầy trên gương mặt Tiểu Trà..

Vân Viện cùng Bích Dao đồng thời ra tay, hai người cũng cùng Yến Hồng đồng dạng đâm rách ngón tay của mình, khí huyết tinh thuần theo ngón tay của các nàng nhanh chóng chảy ra, quấn quanh thân thể Tiểu Trà. Không biết qua bao nhiêu lâu, khí huyết của Yến Hồng cũng không tiếp tục thấm vào thân thể Tiểu Trà, mà chỉ quấn quanh người nàng.

Quanh thân thể Tiểu Trà, giống như như được bao phủ bởi một làn sương máu dày đặc, nhìn thập phần khủng bố, tựa như có người đang dùng ma công bào chế nàng.

Nhưng Thi Kiếm lại hiểu rất rõ, Vân Viện cùng Bích Dao, Yến Hồng, lấy khí huyết bản thân mình, phối hợp với thuật pháp dẫn cổ độc trong cơ thể Tiểu Trà n ra ngoài, sau tiêu diệt chúng.

Thi Kiếm không biết Hắc Diễm Cổ có phương pháp khác để tiêu trừ hay không, nhưng Từ Hàng Tĩnh Trai cũng chỉ lĩnh hội một loại phương pháp, mà loại thuật pháp này cực kỳ hao phí chân nguyên cung khí huyết.

Một tia khí huyết tinh thuần trong ngón tay ba người liên tục thấm ra khiến cho sắc mặt cả cũng càng ngày càng trắng, Thi Kiếm thậm chí lo lắng, khí huyết trong thân thể ba người chảy hết.

Một tia khí đen cuối cùng từ đỉnh kim châm chậm rãi chảy ra. Vừa thấy được tia khí đen này xuất hiện, xuất thủ trước tiên là Yến Hồng. Mặc dù sắc mặt của nàng tái nhất nhưng động tác lại không hề chậm đi, mà ánh mắt Vân Viện cùng Bích Dao trong nháy mắt trở nên lạnh thấu xương. Không khí trong Vân Lư đột nhiên có một tia lưu động hóa thành từng đạo kiếm khí rất nhỏ lao thẳng vào làn sương máu mà xé nát những làn khí đen đó.

Nhưng ngay lúc đó, một làn khí màu xám quỷ dị chợt lóe trên mặt Tiểu Trà rồi biến mất, rồi một bóng người màu xám đột nhiên từ trên người Tiểu Trà hiện lên, giống như cái bóng Tiểu Trà bỗng nhiên ngồi dậy, thoát ly khỏi thân thể nào mà nhào về phía Vân Viện, Yến Hồng Bích Dao.

“ Vật gì vậy! “

Bóng người màu xám lao tới, cả Vân Lư đột xuất hiện những trận gió âm, quỷ ảnh nặng nề. Thi Kiếm chỉ cảm thấy một làn hơi thở lạnh thấu xương tanh hôi xông vào mũi. Trực giác nàng cảm thấy không ổn, nhưng do mấy người Vân Viện đang ra tay cứu trị Tiểu Trà khiến cho Thi Kiếm nhất thời có chút do dự, không biết mình có nên ra tay hay không.

-Phốc!

Nhưng vào lúc này, Vân Viện chợt há mồm, phun ra một kiếm hoàn.. Trong nháy mắt nó nổ tung thành trăm ngàn đạo kiếm khí, kèm theo lực lượng chân nguyên mãnh liệt, xé nát cái bóng xám thành vô số những mảnh nhỏ.

- Thi Kiếm, ra tay giết ma mỵ!

Vừa phun ra kiếm hoàn, Vân Viện cũng phát ra thanh âm.

Nghe được tiếng hô của Vân Viện, một đạo kiếm quang từ bên hông Thi Kiếm vọt ra, chém lên bóng xám, cùng lúc đó, từng đạo không khí lưu động cũng trong nháy mắt ngưng kết thành thất luyện cương phong cuốn lấy bóng xám khiến cho nó không thể hoạt động.

Xèo xèo!

Bị cương khí cùng kiếm quang xoắn lấy, quỷ ảnh màu xám phát ra tiếng kêu quỷ dị thê lương, rồi vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, nhưng trong tiếng kêu quỷ dị thê lương, những mảnh nhỏ này lại không tiêu tán, dường như còn muốn tụ hợp lại.

Một nữ tử xinh đẹp đẫy đà đột nhiên xuất hiện trong Vân Lư với tốc độ kinh người, vừa thấy quỷ ảnh màu xám bị Thi Kiếm cắt thành mảnh nhỏ, sau một tiếng thét kinh hãi, nàng lập tức chỉ một ngón tay, một đạo lực lượng chân nguyên mạnh mẽ cuốn những mảnh quỷ ảnh màu xám vỡ vụn khỏi Vân Lư.

“ Xèo xèo xèo! “

Nữ tử xinh đẹp đẫy đà là sư thúc Vân Linh Lan của Thi Kiếm, sau khi đẩy toàn bộ những mảnh vụn của quỷ ảnh màu xám ra bầu trời bên ngoài Vân Lư, Vân Linh Lan lại phát từng đạo chân nguyên cùng cương phong ngưng kết thành lưỡi dao trong suốt sắc bén cắt quỷ ảnh màu xám thành tro bụi, đồng thời từng vàng lửa màu hồng từ trong tay của nàng bay ra, hóa thành từng vầng lửa nóng rực đốt đám bụi màu xám. Trên tiếng quỷ kêu rốt cuộc nó hóa thành một làn khói xanh rồi biến mất không thấy gì nữa.

- không ngờ phải làm như vậy mới có thể giết được Ma mỵ. “

Thi Kiếm nhìn bóng xám hóa thành khói xanh, kịch liệt thở hổn hển, trong tâm càng nghĩ mà sợ.

Nếu không phải Vân Linh Lan sư thúc tới kịp thời, thì với tu vi của mình thì chưa chắc có thể ngăn cản được bóng xám, không biết bóng xám rốt cuộc là vật gì.

Vân Viện vừa mới phun ra một cái kiếm hoàn, thì lưng của nàng cũng ướt đẫm, sắc mặt trắng bệch. Tuy nhiên hiện tại cổ độc trên người Tiểu Trà đã được khống chế, chỉ cần thêm một lát là có thể luyện hóa toàn bộ cổ độc trên người nàng, nhưng khí huyết cùng chân nguyên của nàng cũng bị mất rất nhiều.

Hơn nữa, phụ tâm ma mị cũng đã chứng minh phán đoán của nàng.

Thực sự là có người có âm mưu với Từ Hàng Tĩnh Trai, hơn nữa phụ tâm ma mị bị luyện đến tình trạng nát bấy còn có thể tụ hình, rất rõ ràng người thả phụ tâm ma vào trong cơ thể Tiểu Trà có tu vi cực cao.

Mà làm cho Vân Viện càng thêm rét run chính là nàng nghĩ đến trước đó chính mình cùng Thi Kiếm đã dẫn Tiểu Trà dẫn đến trước mặt Minh Nhược, bản thân sư phụ đã tu đến cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh cũng không cảm giác được.

- Thương thế trên người sư phụ khẳng định rất nặng, làm cho tu vi giảm xuống rất nhiều, nếu không người không thể nào không nhận ra.

trong lúc y nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu Vân Viện, thì nàng cũng nhìn thấy có mấy bóng người đã lướt vào Vân Lư

Người trong Từ Hàng Tĩnh Trai cảm giác được khí tức đấu pháp tại Vân Lư nên chạy tới. Vân Viện phát hiện trong số những người này không có sư phụ mình,.

Sư phụ biết nàng ở Vân Lư khu trừ cổ độc cho hoa linh, hiện trong này xảy ra chuyện, với tu vi của nàng, làm sao có thể không cảm giác mà tới đây đầu tiên?

Sư phụ đang ở đâu?

Những cơn gió ấm áp len nhẹ qua rặng liễu ven hồ, phiêu du trong ánh nắng.

Mấy chiếc thuyền đánh cá bồng bềnh trên mặt hồ. Trên một con thuyền có một lão ngư ngồi ở đầu thuyền đang ngậm một cái tẩu thuốc nhìn sang hai chiếc thuyền bên cạnh có hai thanh niên đang ngồi buông lưới. Những làn khói thuốc trắng phả ra lơ lửng trước mũi của lão.

Bất chợt, lão và hai thanh niên đều quay đầu nhìn về phía bờ hồ.

Trên mặt hồ yên tĩnh không biết từ lúc nào chợt xuất hiện một đám mây màu xám. Đám mây đó lơ lửng cách mặt hồ chừng mấy trượng, cách họ khoảng chừng trăm trượng. Từ trong đám mây, một làn hơi lạnh lan tới khiến cho mấy ngư dân chợt rùng mình một cái.

Tất cả mọi người theo bản năng cảm nhận được trong đám mây đó dường như ẩn chứa một thứ gì đáng sợ.

Đám mây xám lướt qua mặt hồ, xuyên qua bụi cỏ lau ven hồ, qua rừng dương rồi lướt vào trong núi Đại Đông.

Sau khi nó bay vào trong khu rừng rậm dưới chân núi Đại Đông, đám mây xám mới từ từ tan biết để lộ ra Lạc Bắc, Khuất Đạo Tử, Thi Thần và tiểu Ô Cầu.

Một người, một con dị mãng và hai vật thi luyện tản ra tử khí khiến cho người ta sởn tóc gáy. Hơn nữa, để ngăn cách ma khí của Huyết Xá lợi, mặc dù Lạc Bắc dẫn Thi Thần theo nhưng vẫn để cho tóc của nó kết thành cái kén bao phủ khắp người. Trên người Thi Thần bám đầy bùn khô khiến cho nó càng thêm âm trầm quỷ dị.

Tuy nhiên Lạc Bắc không hề để ý tới sự quỷ dỉ của của nhóm người mình. Nếu như bốn người mà để người trong thế gian nhìn thấy thì không biết họ sẽ sợ hãi tới mức độ nào.

Cũng có thể nói, hắn không có tâm trạng để ý tới điều đó, nếu không thì Lạc Bắc đã không lướt qua mặt hồ.

Tại sao Bách Độc sơn nhân lại nói muốn cứu tiểu Trà thì tới Từ Hàng Tĩnh Trai?

Mặc dù cho tới bây giờ, Lạc Bắc không biết tại sao Bách Độc sơn nhân bất chấp tính mạng để cứu mình, nhưng hắn có thể khẳng định rằng lão không hề lừa gạt hắn.

Do lo lắng cho sự an nguy của tiểu Trà nên Lạc Bắc không về ngay địa cung dưới lòng đất của Thương Lãng cung mà ngày đêm phi hành tới đây.

Trên đường đi, Lạc Bắc lệnh cho Khuất Đạo Tử thi triển pháp thuật đưa hắn và Thi thần cùng với tiểu Ô Cầu lướt tới nơi này. Trên đường đi, hắn liên tục điều tức, tu luyện. Có thêm thứ dược lực kỳ dị của Bách Độc sơn nhân, thương thế của Lạc Bắc đã hồi phục được bảy phần. Tuy nhiên thứ kịch độc trong làn khí đen của Bách Độc sơn nhân vẫn chưa biến mất, di chứng của nó để lại trên da của Lạc Bắc rất nhiều dấu vết đen xì khiến cho dáng vóc của hắn có chút tiều tụy.

Hiện tại, đứng trên vách núi, nét mặt và ánh mắt của Lạc Bắc có chút lo lắng.

Từ Hàng Tĩnh Trai ở đâu?

Bình Luận (0)
Comment