La Phù

Chương 482

- Giỏi lắm! Ta chính là Thiên Ngô Hầu. - Bị nhận ra lai lịch, Thiên Ngô Hầu cũng chẳng che giấu, hừ lạnh rồi cười nói:

- Ngươi vẫn còn nhớ Thương Lãng cung là của Thao Sinh Nguyên? Có điều hôm nay ta không tới đây vì gã, nếu không cũng đã chẳng có một mình ta. Hôm nay ta tới đây chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu để cho nhiều tông môn được nghe thấy một cách rõ ràng. Hiện tại thân phận của ngươi là chưởng giáo của Từ Hàng Tĩnh Trai, truyền nhân của La Phù, ngươi còn khai tông lập phái cái gì? Còn nữa, Thương Lãng cung là của Thao Sinh Nguyên, ngươi chiếm đoạt nó, cử hành đại lễ ở đây chẳng phải là cướp đoạt đất của người khác. Hành động của ngươi có khác gì một kẻ cướp? Về tình về lý, ngươi còn gọi cái này là đại lễ khai sơn?

- Hay! Lời nói của Ngô hầu sắc sảo như vậy, xem Lạc Bắc trả lời thế nào?

Trong lúc Thiên Ngô Hầu hỏi vậy, tất cả những người tu đạo đều cảm thấy căng thẳng, tập trung nhìn về phía Lạc Bắc.

Ánh mắt của Lạc Bắc hơi nghiêm lại:

- Thiên Ngô Hầu! Ngươi đùng có quên ta còn có một cái thân phận là Thất Hải Yêu Vương. Cho dù ta lấy cái thân phận đó để xây dựng sơn môn thì sao? Còn về phần ngươi nói ta chiếm Thương Lãng cung, chẳng lẽ nơi này là của Thao Sinh Nguyên ngay từ nhỏ? Ta lấy thân phận Thất Hải Yêu Vương thú dẹp Thương Lãng cung thì nó tất nhiên thuộc về ta. Ngươi cũng đừng quên, Thanh Quang Tông các ngươi được thừa hưởng từ Thanh Vân môn. Mà Thanh Vân môn thì diệt Thiên Lan cung chiếm lấy đất để khai sơn lập phái.

- Cái này... - Thiên Ngô Hầu muốn cả vú lấp miệng em nghe thấy vậy thì ngẩn người không nói nên lời.

- Đúng vậy! Lạc Bắc còn là Thất Hải Yêu Vương. Với thân phận này mà khai sơn lập phải thì về tình về lý đều phù hợp... Hắn phản ứng nhanh như vậy không hề giống một tên hậu bối. Chỉ sợ hôm nay Thiên Ngô Hầu gặp rắc rối rồi.

Lạc Bắc vừa mới dứt lời, hơn nữa người tu đạo có mặt ở đây đều nghĩ vậy.

Lạc Bắc có cái thân phận Thất Hải Yêu Vương, hơn nữa hắn không được coi là người của huyền môn chính phái đương nhiên không thể lấy cái suy nghĩ của họ ra mà áp đặt.

Hắn với cái thân phân đó đánh dẹp Thương Lãng cung rồi khai sơn lập phái ở đây cũng là chuyện bình thường. Nên nhớ ngay cả Thanh quang tông của Thiên Ngô hầu bây giờ vào ngàn năm trước là do Thanh Vân môn mà ra. Tổ sư của Thanh Vân môn năm đó tiêu diệt Thiên Lan cung, chiếm lấy núi Thanh Vân để khai sơn lập phái.

Cũng chính vì vậy mà bây giờ Thiên Ngô hầu mới không trả lời được câu hỏi của Lạc Bắc.

- Ta vừa mới nói, việc lập tông phái gì, chút nữa ta sẽ nói rõ. - Thấy Thiên Ngô Hầu không nói được tiếng nào, âm thanh lạnh lùng của Lạc Bắc lại vọng xuống:

- ý đồ của ngươi muốn làm nhục ta thực sự quá rõ. Hôm nay ta sẽ lấy người để lập uy cho đại lễ của ta.

- Lập uy? - Thiên Ngô Hầu lập tức kêu lên:

- Lạc Bắc! Hôm nay ta tham dự đại lễ khai sơn của ngươi, cho dù có thể nào thì cũng là khách. Ngươi làm vậy không sợ khiến cho tất cả người tu đạo chê cười hay sao?

- Ta làm gì cũng luôn rõ ràng. Ta thế nào mọi người đều biết, không phải chỉ một hai câu của ngươi là có thể thay đổi. - Lạc Bắc liếc mắt nhìn Thiên Ngô Hầu:

- Ngươi nói ngươi là khách, ta tôn ngươi làm khách. Trong số những người của ta, ngươi có thể chọn bất kỳ người nào. Chỉ cần ngươi có thể thẳng được, ta sẽ để ngươi tự do rời đi. Nếu ngươi không thể thắng được, ta sẽ xóa bỏ Nguyên Anh của ngươi rồi mới cho đi.

- Lạc Bắc! Ngươi thật độc ác. Không ngờ muốn phế Nguyên Anh của ta. Ta lập tức đi ngay, sau này cũng không thể là địch hay tai họa của ngươi.

Thiên Ngô Hầu lập tức bay lên, đồng thời thốt ra âm thanh oán độc:

- Được! Ta cũng không tin trong số những người bên cạnh ngươi, ta không thắng được một ai. Thái Thúc! Vừa rồi ngươi dám ra tay với ta. Ta chọn ngươi.

Thiên Ngô Hầu bay lên cũng chẳng thèm che giấu tu vi của mình. Chỉ thấy dưới sự lưu chuyển của chân nguyên, pháp lực dao động của y tạo thành từng vòng ánh sáng màu xanh giống như những cái lá sen với uy thế kinh người.

- Tu vi của Thiên Ngô Hầu ít nhất cũng đã đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, Nguyên anh ngưng tụ, có thể ra khỏi thân thể. Tu vi của y chỉ sợ so với Thao Sinh Nguyên còn cao hơn nhiều.

Pháp lực dao động của Thiên Ngô Hầu bùng nổ khiến cho Hà Thường Sinh cũng nhận ra được tu vi của gã mà biến sắc.

- Hà đạo hữu! Ngươi thấy Thái Thúc và Thiên Ngô Hầu ai có phần thắng lớn hơn? - Dư Tùng Khê cũng không ngờ được đại lễ mới bắt đầu đã có cảnh tượng này. Nhìn Thiên Ngô Hầu bay lên, y lập tức truyền âm hỏi.

- Thái Thúc mới chỉ có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ. Chỉ sợ lần này Lạc Bắc hơi tự kiêu. - Hà Thường Sinh nhìn Thái Thúc, trong mắt có một tia sáng lóe lên.

Ai cũng đều biết răng từ sau Kim Đan kỳ, mỗi một tầng tu vi chênh lệch rất nhiều. Càng về sau, chênh lệch lại càng lớn. Chẳng hạn như một người tu đạo Kim Đan trung kỳ chưa chắc có thể địch nổi hai gã Kim đan sơ kỳ. Nhưng nếu không có gì bất ngờ thì một gã Kim đan hậu kỳ có thể nhẹ nhàng tiêu diệt hai người tu đạo Kim đan trung kỳ, thậm chí có thể giết chết vài người tu đạo Kim đan sơ kỳ một cách dễ dàng.

- Được! Ngươi chọn ta. Vậy để ta xem pháp thuật của Thanh Quang tông có gì kỳ diệu?

Nhưng vào lúc này, Thái Thúc cũng bay lên mà lướt trong không trung.

Dựa theo bối phận mà nói thì Thái Thúc hoàn toàn là vãn bối của Thiên Ngô Hầu. Nhưng vào lúc này, Thái Thúc mặc bộ trang phục Thái Hư nghê y, với gương mặt như đã biết trước, tạo ra một thứ phong thái phi phàm.

- Đừng nói là ta ức hiếp hậu bối. Ta cho ngươi ra tay trước. - Thiên Ngô Hầu lấy ra một cái hồ lô màu vàng kim rồi để cho nó lơ lửng trên đỉnh đầu. Lão nhìn Thái Thúc với ánh mắt âm độc.

- Cái pháp bảo này là gì?

- pháp lực dao động của nó mạnh như vậy có lẽ là pháp bảo cấp Kim Tiên.

- Đó là Kim Quang hồ lô. Ánh sáng của nó có thể bảo vệ toàn thân. Ngày xưa nó là pháp bảo trong tay đảo chủ Kim Hồ thượng nhân của Hồ Lô đảo. Không ngờ bây giờ lại rơi vào tay lão.

Thiên Ngô Hầu vừa lấy ra cái pháp bảo đó, ít nhất hơn nửa người tu đạo có mặt đều cảm thấy Thiên Ngô Hầu đã tạo thế.

Bởi vì cái Kim quang hồ lô là một cái pháp bảo phòng ngự cấp Kim tiên. Mà pháp bảo phòng ngự cấp Kim tiên có thể ngăn cản lực lượng pháp thuật của người tu đạo tu vi Nguyên Anh đại thành.

Gần như tất cả pháp thuật với mỗi cấp bậc tu vi chỉ có thể phóng ra được vài cái pháp thuật thích hợp. Hiện tại tu vi của Thái Thúc mới là Nguyên anh sơ kỳ. Có cái pháp bảo này với tu vi của Thái Thúc, ít nhất là không có pháp thuật nào phá được sự phòng ngự của nó.

- Nhường cho ta trước? Ngươi đừng có hối hận.

Thái Thúc cũng chẳng thèm nói nhiều chỉ liếc mắt nhìn Thiên Ngô Hầu một cái rồi một vầng sáng màu hồng từ trong tay nàng đột nhiên bay ra, phóng theo mười sợi tơ hồng từ bốn phương tám hướng về phía Thiên Ngô Hầu.

- Pháp bảo này là cái gì?

- Quả nhiên là dựa vào pháp bảo.

Mặc dù Thái Thúc và Thiên Ngô Hầu cách nhau chừng sáu mươi trượng nhưng khi Thái Thúc lấy ra cái pháp bảo đó, tất cả những người tu đạo có mặt đều cảm thấy từng làn pháp lực dao động vọt tới. Không khí trên đỉnh đầu họ bị ép lại khiến cho di chuyển không được bình thường.

- Tới hay lắm.

Thiên Ngô Hầu cười lạnh. Cái Kim quang hồ lô trên đỉnh đầu lão chợt tỏa ra ánh sáng màu vàng tọa thành một màn hào quang bao phủ toàn bộ thân thể của lão vào bên trong. Cùng lúc đó, một sợi tơ màu đen cũng từ đỉnh đầu lão chui ra. Đó là một cái pháp bảo có hình dạng cây châm. Nó đột nhiên lao về phía Thái Thúc.

Mặc dù gương mặt của lão rất bình thường nhưng kinh nghiệm đấu pháp của lão lại hết sức phong phú. Chỉ trong tích tắc, lão cũng có thể phán đoán ra được cái pháp bảo mà Thái Thúc phóng ra rất mạnh. Hơn nữa, căn cứ vào pháp lực dao động thì nó phải là một thứ cổ bảo hiếm có. Tuy nhiên lão cũng đồng thời phán đoán cái Kim quang hồ lô của mình ít nhất có thể ngăn cản được một lần tấn công của Thái Thúc.

Mà có thể ngăn cản được một lần là đã đủ rồi.

Cây châm màu đen của lão cũng là một cái pháp bảo cấp tiên. Thái Thúc tấn công không được, đối mặt với Hóa Huyết hắc châm của lão cũng phải nghĩ cách bảo vệ mình. Có như vậy, Thiên Ngô Hầu sẽ đoạt lại tiên cơ.

- Cái này là Hóa Huyết hắc châm.

- Người tu đạo Nguyên Anh trung kỳ ra tay đúng là không tầm thường. Chỉ sợ lần này, Thái Thúc sẽ phải thua.

Trên bình đài rộng lớn, ánh mắt của rất đông người tu đạo đều lóe sáng. Thiên Ngô Hầu ra tay hết sức t nhẫn, nhìn không hề thấy có dấu hiệu nương tay. Rõ ràng là lão nghĩ với nhiều người tu đạo có mắt như vậy, Lạc Bắc đã nói thế thì cho dù có giết chết Thái Thúc, hắn cũng không thể làm gì được. Mà vào lúc này, phần lớn người tu đạo cũng nhận ra suy nghĩ của Thiên Ngô Hầu.

- Sao lại thế này?

Điều khiến cho toàn bộ người tu đạo ở đây giật mình đó là chính vào lúc này, Thái Thúc lại nở nụ cười lạnh. Mười sợi tơ màu hồng kia đột nhiên cuộn lại tạo thành một vầng sáng ngăn chặn Hóa Huyết hắc châm.

Cùng lúc đó, Thái Thúc duỗi tay khiến cho một cột sáng từ trong tay nàng lao ra rồi biến thành bẩy vầng sáng mờ. Nhìn cả bẩy vầng sáng giống hệt như cái đuôi của con khổng tước đập thẳng vào Kim quang hồ lô trên đỉnh đầu Thiên Ngô Hầu.

- Không hay! Không ngờ lại là Khổng Tước bảo giám.

Thiên Ngô Hầu đang định điều khiển Hóa Huyết hắc châm của lão vòng qua vầng sáng màu hồng tuy nhiên bị bẩy vầng sáng mờ đánh trúng, ánh sáng của Kim Quang hồ lô đột nhiên biến mất khiến cho ánh sáng bao phủ quanh người Thiên Ngô Hầu cũng không còn. Kim quang hồ lô vẫn lặng lẽ lơ lửng trên cao nhưng không hề có lấy một chút phản ứng.

Không hề có chút chần chừ, trong lúc Thiên Ngô Hầu đang khiếp sợ, một tiếng nổ lại vang lên. Hai cột sét màu tím to bằng cánh tay người nối tiếp nhau đánh trúng người lão.

- A!

Thiên Ngô Hầu rống lên thật to, toàn thân cong lại. Những tia chớp màu tím giống như con rắn lượn khắp trên người lão. Tuy nhiên lão lập tức giơ tay chộp lấy Kim quang hồ lô, rồi một vầng sáng màu xanh xuất hiện bao phủ lấy, đưa lão nhanh chóng chạy khỏi Thương Lãng cung. Trong ánh mắt của lão lúc này chỉ còn sự kinh hoàng và oán độc.

Lão có Kim quang hồ lô trong tay, thầm nghĩ có thể đánh được Thái Thúc, chiếm lấy tiên cơ. Nhưng lão thật sự không ngờ nó bị Thái Thúc phá được. Mặc dù lúc này, đạo pháp thuật của Thái Thúc chỉ có tốc độ nhanh, không gây thương tổn quá nặng cho lão. Nhưng lão biết rõ, Thái Thúc có cái pháp bảo vừa công vừa thủ như vậy, lại có thêm Khổng Tước bảo giám trong tay, tốc độ thi triển pháp thuật của Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu lại nhanh hơn pháp thuật phòng ngự của mình nên nếu đánh tiếp, lão khó có thể chiến thắng.

Đối với một người tu đạo Nguyên Anh kỳ mà nói, mất một cái Nguyên Anh, để có thể ngưng tụ lại ít nhất phải cả trăm năm. Hiện tại, trong tình cảnh không địch lại, Thiên Ngô Hầu không muốn bị Lạc Bắc đánh nát Nguyên Anh nên cố gắng bỏ chạy.

Bị đánh trúng, Thiên Ngô Hầu hóa thành một vầng sáng xanh bỏ chạy rất nhanh nhưng Lạc Bắc lại còn nhanh hơn lão.

- Ngươi quên sự ước hẹn vừa rồi hay sao? Ngươi đã thua thì để lại Nguyên Anh đi.

Chín đạo kiếm cương trong suốt như thủy tinh từ người Lạc Bắc phóng ra vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng mà đánh trúng Kim quang hồ lô của Thiên Ngô Hầu.

Phụp!

Ánh sáng của Kim quang hồ lô rung chuyển, không bị đánh nát nhưng lão sử dụng chân nguyên điều khiển nó chống lại chín đạo kiếm cương vì vậy mà bản thân Thiên Ngô Hầu cũng không chịu nổi. Một đống máu từ miệng lão bắn ra, đồng thời thân thể cũng rơi xuống mấy trượng.

Đúng vào lúc này, một cái bóng gần như trong suốt đột nhiên xuất hiện cách người lão chừng mười trượng. Từ cái bóng đó một tia sáng màu hồng bắn thẳng vào mi tâm của Thiên Ngô Hầu.

Thiên Ngô Hầu cứng hết toàn thân. Trên da thịt và các lỗ huyệt trên người lão đột nhiên bắn ra vô số tia sáng màu xanh. Pháp lực dao động bên ngoài cơ thể cũng bị giảm đi một nửa. Mà trong cơ thể lão như vọng ra tiếng trẻ con kêu lên thảm thiết.

Lần này, Nguyên Anh của Thiên Ngô Hầu bị Nguyệt Ẩn điểm nát.

- Đó là cổ bảo Huyết Phượng La?

- Khổng Tước bảo giám! Bất cứ pháp bảo nào bị ánh sáng của nó đánh trúng sẽ mất đi khả năng.

- Một nhân vật như Thiên Ngô Hầu có thêm Kim quang hồ lô và Hóa Huyết hắc châm vẫn không phải là đối thủ của Thái Thúc.

Mãi cho tới khi Nguyên anh của Thiên Ngô Hầu bị đánh nát rất nhiều người tu đạo mới có phản ứng.

- A! Lạc Bắc! Ngươi dám phá Nguyên Anh của ta. Ngày khác nhất định ta phải bằm thây ngươi ra thành vạn đoạn.

Thiên Ngô Hầu chẳng thèm để ý tới Kim quang hồ lô, loạng choạng phi độn bỏ chạy, chỉ để lại thứ âm thanh thê lương đó.

Nghe thấy câu nói của lão, sắc mặt của phần lớn người tu đạo đều hết sức khó coi. Nhưng bọn họ cũng lắc dầu. Bởi vì họ biết, Thiên Ngô Hầu bị hủy nguyên anh, tu vi tương đương giảm một nửa. Cho dù sau này có muốn tìm Lạc Bắc báo thù thì cũng chẳng uy hiếp được hắn.

Bóng dáng Thái Thúc hơi cử động lập tức chộp lấy Hóa Huyết hắc châm và Kim quang hồ lô vào tay. Nàng cũng chẳng thèm để ý tới Thiên Ngô Hầu bị thương nặng đang bỏ chạy mà quay về đứng sau lưng Lạc Bắc.

Thái Thúc thu lấy hai cái pháp bảo của Thiên Ngô Hầu rồi trở lại sau lưng Lạc Bắc với sắc mặt hết sức tự nhiên. Giống như nàng không phải lần đầu đối mặt với một người không cùng cấp bậc với mình.

Nguyệt Ẩn đánh nát Nguyên Anh của Thiên Ngô Hầu xong lại lập tức nhanh chóng biến mất, như chưa bao giờ xuất hiện.

Toàn bộ người tu đạo ở đây có thể nhận thấy được trong số những người có mặt sau lưng hắn thì chỉ có Thái Thúc là tu vi thấp nhất.

Thiên Ngô Hầu có tu vi Nguyên Anh trung kỳ cũng không phải là kẻ ngu. Vậy mà chỉ mới đối mặt, y đã bị Thái Thúc đánh bại, Nguyên Anh bị phá hủy mà bỏ chạy.

Lúc trước, Lạc Bắc đã nói lấy Thiên Ngô Hầu để lập uy, nhưng tới bây giờ, toàn bộ những người có mặt đều vô cùng choáng váng.

..........

- Ta cử hành đại lễ khai sơn. Cho dù ai có mưu đồ gì với ta cũng phải nghĩ kỹ xem mình thế nào.

Âm thanh của Lạc Bắc từ trên cao vọng xuống. Dường như hắn muốn đáp lại câu nói đầy oán độc của Thiên Ngô Hầu để lại khi bỏ chạy. Nhưng tất cả những người tu đạo có mặt ở đây nghe xong lại cảm thấy ớn lạnh.

Sắc mặt của Lạc Bắc hết sức bình tĩnh. Hắn hơi ngẩng mặt lên như đang quan sát sắc trời giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, rồi nói tiếp:

- Đa tạ chư vị đạo hữu vượt cả ngàn dặm tới đây xem lễ. Dâng trà.

Hai tiếng “ dâng trà “ của Lạc Bắc vừa mới dứt, mười mấy tên đệ tử của Thương Lãng cung khi trước lập tức đi tới trước mặt mỗi một người tu đạo dâng lên một chén trà.

- Đây là Linh Vụ tiên trà.

Chén trà được tạo thành từ ngọc xanh, mà nước trà trong đó cũng có màu xanh đậm. Bên trên mặt lớp nước trà có một làn khói lượn lờ tỏa mùi thơm thấm vài gan ruột. Trong số những người tu đạo có mặt cũng có vài người kiến thức rất cao cho nên nhận ra ngay đây là loại trà gì.

Linh vụ tiên trà là một thứ linh thảo độc đáo của trời đất. Chỉ cần thả nó vào trong nước suối không cần phải luyện chế nhưng cũng có công hiệu tẩy tủy phạt cốt. Đối với phần lớn người tu đạo mà nói trong quá trình tu luyện cũng đều đã dùng một ít đan dược hoặc là linh thạch để tăng tu vi của mình. Tuy nhiên rất nhiều đan dược và nguyên liệu độc đáo sẽ lưu lại một ít chất bã, thậm chí nó thấm sâu vào trong cơ thể, máu thịt, kết hợp với xương tủy, rất khó đẩy được chúng ra ngoài.

Một ly nước tra như vậy, dược lực của nó có thể thấm sâu vào trong cơ thể loại bỏ một vài thứ tạp chất không tốt ra ngoài.

Cho dù không phải là người tu đạo được uống Linh Vụ tiên trà cũng có công hiệu cải thiện thể chất rất mạnh. Thêm nữa, Linh Vụ tiên trà không cần phải dùng cách gì để luyện chế, cho dù người nào cũng đều có thể sử dụng. Cho nên hiện tại trong giới tu đạo, loại thảo dược này còn rất ít.

Lạc Bắc nói dâng trà, ngoại trừ thứ Linh vụ tiên trà đó ra, đệ tử Thương Lãng cung tiến lên dâng trà còn đặt bên cạnh một cái bình ngọc màu trắng.

Bình Luận (0)
Comment