La Phù

Chương 509

Cái bóng người trong suốt đó chính là Nguyệt Ẩn. Ngày đó Băng Trúc Quân cũng bị y đánh nát thân thể. Vào lúc này, đám người Lạc Bắc cũng không phát hiện được y trở về từ lúc nào mà ẩn nấp trong đám mây mỏng đó. Nhưng Độc Nhân vương phát hiện ra rồi tương kế tựu kế làm như không phát hiện, đợi lúc Nguyệt Ẩn ra tay mới đánh cho y bị trọng thương.

Vào lúc này, ánh mắt của Nguyệt Ẩn như không thể tin nổi vào việc vừa mới xảy ra. Lực lượng chân nguyên của Độc Nhân vương không làm cho y cảm thấy mạnh như Lạc Bắc, nhưng Nguyệt ẩn có thể khẳng định được vừa rồi cho dù là Lạc Bắc cũng chưa chắc phát hiện được một đòn của mình. Nhưng nhìn Độc Nhân vương thì lại như phát hiện ra từ trước.

Độc Nhân vương cười lạnh rồi liếc mắt nhìn cái ngọc phù Côn bằng trong tay. Vừa rồi y dựa vào cái thứ này đã phát hiện ra chỗ Nguyệt Ẩn nấp. Mặc dù Côn Băng ngọc phù chỉ tồn tại với thời giain hạn chế nhưng cũng đủ sức để cho y trốn thoát khỏi bị bên Lạc Bắc đuổi giết. Với y như thế là đã đủ.

- A?

Sau khi đánh cho Nguyệt Ẩn bị thương, liếc nhìn ngọc phù Côn Bằng một cái, Độc Nhân vương cũng không thèm để ý tới Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân cứ như việc hai người không chạy là chuyện của họ. Y chẳng thèm quan tâm tới việc hai tên đệ tử của Hoàng Vô Thần chết hay sống. Nhưng bất ngờ, Độc Nhân vương chợt nhíu mày khi thấy một cái điểm đỏ có tốc độ kinh người trên ngọc phù đang lao thẳng tới chỗ bọn họ và Lạc Bắc.

Y gần như vừa mới quay đầu lại đã thấy một vầng sáng đỏ như máu đang lao tới rất nhanh.

- Tinh huyết độn?

Ánh mắt của Tô Tích Thủy và Tề Vân Hân vừa mới thoát ra khỏi những bông tuyết đỏ như máu đều trở nên lạnh lùng.

Vầng sáng đỏ như máu trong hư không lao tới với một tốc độ cực nhanh. Người tới đúng là Đông Bất Cố. Vào lúc này, thân thể của y liên tục tản ra những tia sáng đỏ như máu. Do biết tình hình không ổn cho nên y bất chấp tổn thất máu tươi của mình sử dụng Tinh huyết độn trong Ma môn mà vượt qua những người khác chạy tới đây.

Khi Đông Bất Cố tới nơi cũng nhìn thấy Độc Nhân vương đánh bay Nguyệt Ẩn. Y chẳng hề chần chừ, mặc dù còn cách đám người Độc Nhân vương tới cả mấy trăm trượng nhưng Bạch cốt xá lợi màu trắng đã lao ra hóa thành vô vàn tia sáng chẳng khác nào có hàng ngàn cái quỷ trảo bao phủ đám người Độc Nhân vương vào bên trong.

- Đi mau! Nếu không đi thì ngay cả mạng cũng không còn.

Cũng vào lúc này, Tô Tích Thủy liền nói với Tề Hân Vân như vậy. Ở phía sau cái Thiên thủ huyết phật đã phóng ra những đạo huyết quang về phía bọn họ. Hơn nữa bọn họ có thể thấy phía sau Đông Bất Cố cũng xuất hiện mấy vầng sáng với tốc độ kinh người. Rõ ràng, đám người Đông Nhan và Thái Thúc đã quay lại.

Rầm!

Một tiếng nổ vang lên rồi một vầng sáng màu đỏ chợt bùng lên rục rỡ khiến cho giữa hàng vạn cái quỷ trảo xuất hiện một lỗ thủng lớn rồi Độc Nhân vương vọt ra ngoài.

Cái pháp bảo này của Đông Bất Cố cũng không bao vây được Độc Nhân vương. Tuy nhiên dưới sự chặn giết của Nguyệt Ẩn cũng như Đông Bất Cố lại khiến cho y tức giận. Y không bỏ chạy mà còn đứng lại, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng:

- Chỉ với các ngươi mà muốn ngăn cản ta? Tô Tích Thủy! Tề Hân Vân! Hai người các ngươi đi trước. Ta ở lại cản phía sau.

Độc Nhân vương nhìn mấy vầng sáng đang bay tới mà nói vậy.

Trong khoảng khắc đó, do tốc độ phi độc của Độc Nhân vương quá nhanh nên khi y bị Nguyệt Ẩn ngăn cản, vị trí của y cách đám người Lạc Bắc tới mấy trăm trượng. Cho nên bọn họ cũng không thể tham gia trận chiến ngay được. Mà khi nghe thấy âm thanh đó của Độc Nhân vương, Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân cũng quyết định bỏ chạy nên đều hóa thành những vầng sáng. Cũng đúng lúc này, Lạc Bắc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Nam Cung Tiểu Ngôn chợt thấy thiếu nữ áo trắng loạng choạng, khí huyết trên người như yếu đi.

- Hâm Duyệt! Muội có sao không? - Sắc mặt của Lạc Bắc hoàn toàn thay đổi.

- Thạch Đầu ca ca! Có thể gặp được huynh, muội rất vui. - Thiếu nữ áo lông trắng nở một nụ cười tươi rói:

- Cái tên kia thật đáng ghét, không ngờ dám đánh chúng ta.

Vừa mới dứt lời, một cây trường cung màu xanh đồng cũng xuất hiện trong tay nàng rồi một làn pháp lực dao động liền từ tay nàng tản ra kèm theo một thứ hơi thở và âm thanh ù ù như muốn xuyên thủng trời cao.

Thứ hơi thở hùng mạnh đó khiến cho người ta phải chấn động.

- Không ổn!

Độc Nhân vương như chợt hiểu mình quyết định sai cái gì đó khiến cho gương mặt kiêu ngạo của y chợt trở nên trắng bệch. Nhưng vào lúc này, ánh mắt của thiếu nữ đã nhìn chăm chú về phía y. Trong nháy mắt, hai mắt của nàng như biến thành một cái lốc xoáy mà rút ra một thứ gì đó từ người Độc Nhân vương. Cùng lúc đó, thiếu nữ di chuyển mấy viên bảo thạch trên thần cung Toái Hư khiến cho nó hình thành một thứ bùa vô cùng huyền ảo.

- A!

Độc Nhân vương hét lên một tiếng kêu chói tai. Theo tiếng kêu đó, Nguyên Anh của y lập tức thoát ra khỏi đỉnh đầu, trong tay Nguyên Anh vẫn còn cầm một viên ngọc màu đen. Nguyên Anh của y bay ra liền tách khỏi nhục thể mà bỏ chạy về hai phía. Nhưng vào lúc này, trong không gian lại vang lên tiếng hư không sụp đổ và vỡ vụn.

Một cột sáng với khí tức hủy diệt đột nhiên xuất hiện phía sau thân thể và Nguyên Anh của Độc Nhân vương. Trong lúc Nguyên Anh còn chưa kịp bỏ chạy, cột sáng đã bao phủ toan bộ khiến cho Độc Nhân vương tan biến.

- A!

Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân đều vô cùng kinh sợ mà hét lên chói tai.

Lúc trước, Độc Nhân vương vô cùng mạnh và thần bí vậy mà dưới một đòn của thần cung Toái Hư không ngờ lại không chống được tới một chút ngay cả thân thể và Nguyên Anh cũng không thể bỏ chạy mà tan biến.

Vào lúc này, xung quanh thiếu nữ hay nơi cột sáng đi qua đều tạo thành lốc xoáy giống như một cái lỗ đen. Đồng thời đã biết trước thần cung Toái Hư có thể tiêu diệt cả người tu đạo cấp Kim Tiên nhưng khi tận mắt chứng kiến uy lực của nó, toàn bộ mọi người cũng phải rung động.

Uy lực của thần cung Toái Hư thật sự khá kinh khủng. Ngay cả hai người Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy cũng không thể ngờ được một người tu đạo Nguyên Anh kỳ vậy mà không có lấy một chút khả năng ngăn cản đã tan biến thành mây khói.

Cái cảnh tượng này cơ bản xóa bỏ hoàn tonaf những suy nghĩ, khái niệm trong đầu hai người Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân. Bọn họ chỉ cảm thấy một sự khủng bố bao phủ khắp trí não khiến cho mình chỉ còn có một chữ "Trốn" mà thôi.

Sau tiếng hét kinh hãi và chói tai, Tề Hân Vân liền cắn nát đầu lưỡi rồi phun ra một ngụm máu tươi khiến cho nó hóa thành một vầng sáng màu tím mờ bao phủ lấy mình và Tô Tích Thủy. Ngay lập tức vầng sáng co lại rồi như bị một cái hồ lô hút lấy mà biến mất. Ngay lập tức Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy biến mất, khi xuất hiện thì đã cách vị trí ban đầu chừng bảy, tám mươi trượng.

Khi xuất hiện lại, pháp lực dao động trên người Tề Hân Vân hết sức run rẩy cho thấy phương pháp bỏ chạy của y so với tinh Huyết độn của Đông Bất Cố còn tổn thất tu vi hơn nhiều. Nhưng sau khi bỏ chạy bảy, tám mươi trượng, y không hề dừng lại mà tiếp tục phun ra một búng máu tươi, hóa thành ánh sáng tím tiếp tục bao phủ mình và Tô Tích Thủy.

- Sao lại thế này?

Mấy vầng sáng bám sát sau Đông Bất Cố đúng là Đông Nhan, Thái Thúc và Ly Nghiêu Ly. Khi mấy người đó xuất hiện cũng kịp nhìn thấy một đòn long trời lở đất của thần cung Toái Hư khiến cho Độc Nhân vương tan biến. Mà dường như thần cung Toái Hư lại được bắn ra ở trong Yêu vương liên thai khiến cho đám người Đông Nhan, Thái Thúc vừa khiếp sợ uy lực khủng bố của nó mà vừa không hiểu tại sao thần cung Toái Hư lại ở cùng một chỗ với Lạc Bắc.

Cùng lúc đó, sau khi sử dụng thần cung Toái Hư giết chết Độc Nhân vương, khí tức trên người thiếu nữ cũng trở nên hết sức mỏng manh. Gương mặt mang nụ cười hạnh phúc, thiếu nữ ngã xuống nhưng được Lạc Bắc lập tức đón lấy ôm vào người.

Vốn khi Độc Nhân vương bị đánh chết. Đám người Đông Bất Cố lại quay về thì cho dù Tô Tích Thủy và Tề Hân Vân có bất chấp tổn thất tu vi để bỏ chạy cũng khó có thể thoát được. Nhưng đám người Đông Nhan và Lạc Bắc hơi chần chừ khiến cho cả hai người Tề Hân Vân nắm được cơ hội. Lại thêm mấy vầng sáng màu tím lóe lên, trong nháy mắt cả hai đã bỏ chạy không còn thấy bóng dáng.

- Đông Nhan! Cô ấy bị pháp bảo của đối phương đánh trúng. Mau xem muội ấy bị làm sao.

Lạc Bắc cũng chẳng thèm để ý tới Tề Hân Vân và Tô Tích Thủy, thậm chí cũng chẳng quan tâm tới thần cung Toái Hư, mặc kệ nó rơi xuống trong Yêu vương liên thai mà nói với Đông Nhan như vậy.

- Thế này là do khí huyết đang yếu đi rất nhanh.

Đông Nhan cảm nhận được sự lo lắng của Lạc Bắc liền nhanh chóng lướt tới trước mặt hắn mà chẳng hỏi xem có chuyện gì xảy ra. Sau khi liếc nhìn thiếu nữ trên tay Lạc Bắc, nàng liền lấy một viên thuốc nhét vào tay hắn rồi đồng thời nhanh chóng bắn ra hơn mười sợi chỉ bạc đâm vào người thiếu nữ.

Sau khi bắn mười sợi chỉ vào người thiếu nữ. Đông Nhan nhanh chóng bóp nát hai viên đan dược màu đỏ rồi dùng chân nguyên cuốn lấy nó chia ra thành hơn mười sợi tơ mỏng theo mười sợi chỉ bạc mà thẩm thấu vào trong cơ thể của thiếu nữ.

Sau khi hoàn thành hai động tác, Đông Nhan không hề dừng tay mà tiếp tục phóng ra hơn mười hạt châu với đủ mọi loại ánh sáng khác nhau lơ lửng bên trên thiếu nữ.

Sau khi mười hạt châu to bằng hạt đậu nành xuất hiện, cơ bản những hạt châu đều không có gì thay đổi chỉ có trên hạt châu màu xám chợt tản ra những đốm lửa.

- Đây là Ngân Từ xạ tuyến.

Nhìn thấy đốm lửa màu bạc trên hạt châu màu xám, Đông Nhan chớp mắt rồi thu hồi toàn bộ những hạt châu và nói với Lạc Bắc.

Lạc Bắc liếc mắt nhìn quanh thấy mặc dù hơi thở của Nguyệt Ẩn hơi tán loạn nhưng cũng không phải lo tới tính mạng liền nói:

- Ngân từ xạ tuyến là cái gì? Thương tích của muội ấy thế nào?

- Ngân từ xạ tuyến là một loại xạ tuyến trong không gian loạn lưu, nó có thể xuyên qua gần như toàn bộ Tinh kim, tinh thạch và nguyên khsi trong trời đất. Chỉ có điều khi xuyên qua những thứ đó, uy lực của nó sẽ giảm đi một chút. Có thể nói gần như toàn bộ pháp bảo, pháp thuật chỉ có thể làm cho nó yếu đi mà không thể đánh nát được. Cái loại Ngân từ xạ tuyến này chỉ có một thứ là Kim tinh tinh thạch mới có thể khắc chế. Nhưng cả hai thứ này chỉ có thể lấy được trong không gian loạn lưu. Nhất là Ngân từ xạ tuyến, nghe nói nó là một thứ đặc biệt trong Thiên Lan hư không. Mà vào thời thượng cổ thì Thiên Lan hư không còn khó tới hơn cả Tử Kim hư không, cũng chỉ có một vài môn phái mới tới được. Hiện tại cơ bản không một ai có thể tới được, lại càng không thể lấy Ngân từ xạ tuyến để luyện pháp bảo. Người này là ai mà lại có pháp bảo luyện chế từ Ngân Từ xạ tuyến như vậy? - Đông Nhan nhìn Lạc Bắc rồi nói nhanh:

- Ngân Từ xạ tuyến ăn mòn khí huyết trong cơ thể rất mạnh khiến cho con người suy sụp rất nhanh. Cho dù trong giới tu đạo thượng cổ cũng rất sợ thứ này. Có điều ngươi cứ yên tâm, mặc dù ta chưa từng nhìn thấy Ngân Từ xạ tuyến nhưng lại biết cách cứu. Hơn nữa cô ấy bị trúng không nhiều Ngân Từ xạ tuyến lắm, chỉ cần ta lập tức sử dụng thuật Hoán huyết là có thể cứu được cô ấy. Tuy nhiên Ngân từ xạ tuyến cần phải có dược lực liên tục chống đỡ, phải để cho người của Hiên Hồ tông giúp ta và ít nhất cũng phải bế quan tới mấy tháng mới có thể khiến cho thân thể và Nguyên Anh của cô ấy thôi yếu đi mà cứu được. Nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm. Chỉ sợ ta không thể giúp ngươi luyện chế đan dược khác để đối đầu với Côn Luân trên thị trường giao dịch.

- Bế quan mấy tháng? Chuyện này không sao. Mà phải lập tức sử dụng thuật Hoán huyết? - Lạc Bắc nghe thấy Đông Nhan nói vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm, nuốt viên đan dược Đông Nhan đưa cho. Mặc dù nói thiếu Đông Nhan, tình hình ở các thị trường giao dịch sẽ sóng gió, khó khăn hơn nhiều. Nhưng vào lúc này, không bị thần cung Toái Hư cũng không phải là chuyện vội vã.

Sau khi nghe Đông Nhan nói vậy, đám người Đông Bất Cố lập tức không giấu được sự mừng rỡ. Mặc dù vào lúc này họ không biết tại sao lại có sự thay đổi như vậy, thần cung Toái Hư lại đột nhiên về bên người Lạc Bắc nhưng bọn họ biết rõ nếu có thể cứu được thiếu nữ thì có ý nghĩa vô cùng quan trọng với bên mình.

- Đúng thế! Nếu không lập tức thi triển thuật Hoán huyết thay đổi hết khí huyết trong người muội ấy đi thì Ngân Từ xạ tuyến sẽ tạo thành sự tổn thương lớn với cơ thể của cô ấy, cứu trị sẽ gặp phiền toái. - Đông Nhan lập tức gật đầu nói:

- Việc này không nên để chậm phải lập tức tìm một chỗ trong Thập Vạn đại sơn rồi bắt đầu. Ta còn có một vài thứ dược vật phải chuẩn bị ngay. Ta sẽ đưa cho ngươi.

- Được! Ngươi muốn thứ linh dược gì cứ đưa cho ta. Ta sẽ lập tức chuẩn bị. - Đông Bất Cố không để ý tới chuyện điều tức mà gật đầu nói.

- Tỷ tỷ Đông Nhan.

Đúng lúc này, thiếu nữ đang nằm trong tay Lạc Bắc chợt lên tiếng. Bây giờ, nhìn nàng không hề có có một chút phong thái của thích khách lạnh lẽo mà hết sức ngoan ngoãn. Vừa rồi nghe Lạc Bắc gọi, nàng biết được tên Đông Nhan nên nói:

- Trước tiên muội có thể nói chuyện với Thạch Đầu ca ca một chút không?

- Cái này...

Hiện tại cảm nhận rõ rệt uy lực của Ngân Từ xạ tuyến, Đông Nhan muốn sử dụng thuật Hoán Huyết đối với thiếu nữ càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên nét mặt của nàng lại khiến cho Đông Nhan không thể từ chối. Hơn nữa, Đông Nhan biết thi triển thuật Hoán Huyết thay đổi toàn bộ khí huyết trong cơ thể của thiếu nữ còn cần phải dùng dược vật để bồi bổ lại khí huyết mới. Quá trình này phải duy trì liên tục cho tới khi toàn bộ Ngân Từ xạ tuyến biến mất. Trong khoảng thời gian này, hoạt động của nàng là thấp nhất cho nên sau khi thi triển thuật Hoán Huyết xong, thiếu nữ đó sẽ phải ngủ say ít nhất là hai, ba tháng nữa. Nếu muốn nói với Lạc Bắc câu gì thì cũng phải đợi tới mấy tháng sau. Hơn nữa còn phải trong trường hợp không có gì khác thường xảy ra. Sau khi do dự một chút, Đông Nhan liền gật đầu rồi lấy hai viên thuốc mà cho thiếu nữ nuốt.

- Thạch Đầu ca ca... Tại sao huynh lại trở thành truyền nhân của La Phù, trở thành Thất Hải yêu vương? - Thiếu nữ nhìn Lạc Bắc mà nở nụ cười thỏa mãn:

- Không thở ngờ được người mà muội vẫn dùng thần cung để ra tay lại là huynh.

Lạc Bắc hơi run rẩy khi nghe tiếng của thiếu nữ. Hắn như vượt qua thời gian nhớ lại cái đêm ở bãi tha ma đó:

- Lúc muội được Thất thải long chu đón đi, ta được tông chủ La Phù thu nhận làm đệ tử. Ngày đó, người đón muội đi là người của Côn Luân?

- Đúng vậy! Muội bị đưa vè Côn Luân rồi được Lạc Tiên sư tôn nhận làm đệ tử. - Thiếu nữ nhìn Lạc Bắc cũng hơi run rẩy:

- Sau đó muội cầu sư tôn Lạc Tiên đi tìm huynh nhưng không thấy.

- Muội vẫn không quên huynh?

Lạc Bắc gần như hiện ra cảnh tượng mình và thiếu nữ nương tựa vào nhau. Nhưng hắn có thể khẳng định được thiếu nữ này chính là cô bé năm đó bởi vì có một vài thứ tình cảm và cảm giác không thể nào giả được.

- Bây giờ huynh hoàn toàn khác so với trước kia, làm sao vừa mới gặp muội có thể nhận ra huynh được?

- Không ngờ cô ấy và Lạc Bắc lại quen biết nhau từ trước rồi một người được đưa về Côn Luân còn một người lại được Nguyên Thiên Y nhận làm đệ tử.

- Cô ấy được sự thừa kế của Lạc Tiên, một trong số thập đại kim tiên Côn Luân, lại là người sử dụng thần cung Toái Hư, nhưng hiện tại cô ấy và Lạc Bắc quen biết nhau. Côn Luân không chỉ mất đi một đệ tử có tu vi không tầm thường mà còn mất cả thần cung Toái Hư. Chẳng lẽ Nguyên Thiên Y thật sự nhìn thấu nhân quả, đã tính tới cái kết quả của ngày hôm nay?

Nhất thời nghe thiếu nữ và Lạc Bắc nói chuyện với nhau, đám người Nạp Lan Nhược Tuyết và Đông Nhan liền xuất hiện suy nghĩ như thế.

- Ánh mắt của ngươi hoàn toàn giống với trước kia. Trước kia cho dù vào thời điểm khó khăn nhất thì ánh mắt của huynh vẫn không hề có ý khuất phục. - Thiếu nữ nhìn Lạc Bắc rồi trả lời:

- Nếu không có sự quan tâm của huynh thì muội đã chết lâu rồi... Sau khi muội được đưa về Côn Luân vẫn nghĩ một mình huynh không biết sẽ như thế nào? Một mình huynh có làm sao không? Cho nên muội cố gắng tu luyện, mong một ngày có thể ra khỏi Côn Luân để tìm được huynh. Muội vẫn sợ quên mất hình dạng của huynh, hoặc sau này thấy huynh lại không nhận ra cho nên mỗi ngày muội đều nghĩ tới hình dạng của huynh. Mỗi ngày muội đều vẽ đi vẽ lại những hình dạng đó... Muỗi nghĩ những thứ mà huynh có thể thay đổi. Cho nên mỗi ngày muội vẽ tranh đều nghĩ tới những khả năng huynh có thể thay đổi cho dù là nhỏ nhất. Hiện tại trong đầu muội có cả một ngàn khả năng huynh có thể thay đổi như thế nào. Nên mặc dù bây giờ nhìn huynh rất khác so với trước kia nhưng trong mắt muội lại hết sức quen thuộc. Không biết tại sao huynh có thể trở thành truyền nhân của La Phù, có thể trở thành Thất Hải Yêu Vương nhưng lần đầu tiên muội nhìn thấy huynh liền cảm thấy chính là huynh. Cho nên muội mới nói lại cái câu đêm hôm muội được đưa đi mà huynh đã nói với muội.

Bình Luận (0)
Comment