La Phù

Chương 657

- Chẳng lẽ huynh cảm thấy có gì đó bất ngờ? Không thể có chuyện đó. Càng huynh! Ta và huynh cũng tận mắt thấy Đồng Chập sơn chủ đi vào, cho dù có người nào lẻn qua mắt chúng ta vào được thì cũng không thể khống chế được Đồng Chập sơn chủ mà không ảnh hưởng tới cấm chế.

Người tu đạo Thiên Lan hư không ở bên phải lên tiếng.

- Có lẽ cẩn thận một chút vẫn tốt. Lão Liễu! Ngươi ở đây chờ. Ta vào trong xem.

Người tu đạo Thiên ở bên trái nói xong lập tức lao vào trong địa lao. Chỉ trong thời gian mấy hơn thở, người tu đạo Thiên Lan hư không đứng ở ngay lối vào chợt nghe thấy một tiếng hét kinh hãi khiến cho y biến sắc vội vàng vọt vào trong.

- Càng huynh! Có chuyện gì vậy?

Người tu đạo Thiên Lan hư không kia vừa mới lấy ra một cái pháp bảo giống như cái thương thì thấy người tu đạo Thiên Lan hư không vào trước đang đứng ngây người như phỗng:

- Sao có thể như vậy?

Khi người này lao tới đó thì y cũng không thể tin nổi vào mắt mình khi phát hiện trong tất cả các cái động không còn thấy bóng dáng của người Côn Luân hay huyền môn chính đạo. Còn những tiếng kêu thảm thiết vẫn vọng ra đều là của những người tu đạo Thiên Lan hư không tham gia bức cung.

Trên đỉnh đầu của một người tu đạo Thiên Lan hư không còn có một chậu than đỏ thi thoảng mấy giọt than nóng từ trong chậu chảy thẳng xuống người y.

Một người tu đạo Thiên Lan hư không khác thì trên người có hơn mười vết thương. Một đám sâu độc đang vây kín quanh miệng vết thương mà cắn xé.

Trên đỉnh đầu của một người tu đạo Thiên Lan hư không khác còn cắm hơn mười cây châm, đỉnh châm còn có ảnh lửa.

...

Tới khi hai người tu đạo Thiên Lan hư không kia kịp phản ứng thì mặt cắt không còn giọt máu vội vàng lao ra ngoài phóng tín hiệu. Có điều lúc này Lạc Bắc và Mạc Thiên Hình đều ở trong Vân Mông Thần thoi cách Côn Luân tới mấy ngàn dặm.

- Lạc Tiên sư bá! Thái sư thúc tổ.

Một tên đệ tử Côn Luân có đôi mày kiếm lao ra từ phong ấn của Lạc Bắc.

Sắc mặt tên đệ tử Côn Luân đó vẫn còn có một chút bình tĩnh. Y chính là tên đệ tử Côn Luân sử dụng Man Hoang chiến cổ trong trận chiến với Thiên Lan hư không. Vốn người đó chỉ biết Lạc Bắc nhưng trong trận chiến đấu của Côn Luân y cũng nhìn thấy Lý Dã Hạc đối đầu với Thiên Lan hư không vì vậy mà cũng biết thân phận của lão.

Thái thượng trưởng lão đối với đệ tử bình thường chính là nhân vật tối cao gần với chưởng giáo.

- Tạm thời Côn Luân chúng ta bắt tay với Lạc Bắc. Hắn có một số điều thắc mắc muốn hỏi ngươi. Ngươi biết gì thì hãy nói cho hắn biết.

Lý Dã Hạc cũng không nói nhiều mà trực tiếp ra lệnh cho y.

- Đệ tử tuân lệnh.

Ánh mắt của tên đệ tử Côn Luân đó không giấu được sự khiếp sợ nhưng cũng không nói gì chỉ gật đầu.

- Khi Thiên Lan hư không tấn công Côn Luân, ngươi là người sử dụng Man Hoang chiến cổ. Mà bản thân cái pháp bảo đó là ta cho Hoài Ngọc, tại sao lại lọt vào tay ngươi? - Lạc Bắc nhìn tên đệ tử Côn Luân hỏi:

- Ngươi có biết Hoài Ngọc không?

- Đó là do ta biết chỗ để Man Hoang chiến cổ. Ngày đó nhìn thấy Thiên Lan hư không tới tấn công, trong tình hình nguy cấp nên tự lấy ra dùng.

Tên đệ tử Côn Luân hơi do dự mọt chút nhưng thấy Lạc Bắc nhìn mình y liền gật đầu:

- Đúng vậy! Ta biết vị trí của Hoài Ngọc.

Lạc Bắc không nói gì nhưng tên đệ tử Côn Luân kia cũng hiểu ý liền nói tiếp:

- Nàng bị chưởng giáo Hoàng Vô Thần ban cho Thái Hư lão tổ làm thiếp.

- Cái gì?

- Lạc Bắc!

Lạc Bắc không khống chế nổi tinh thần mà run người. Còn đám người Nạp Lan Nhược Tuyết đều hơi biến sắc. Bởi vì vô tình một làn kiếm khí và ý giết người tản ra từ Lạc Bắc nếu không nhờ đám người Nạp Lan Nhược Tuyết ra tay ngăn cản thì tên đệ tử Côn Luân không còn chân nguyên kia đã bị sát khí và kiếm ý giết chết rồi.

- Làm sao mà nàng lại bị Hoàng Vô Thần ban cho Thái Hư lão tổ làm thiếp?

Nhanh chóng thu sát khí và kiếm khí lại, Lạc Bắc hít một hơi thật sâu rồi hỏi tên đệ tử Côn Luân.

Tên đệ tử Côn Luân cười khổ một tiếng rồi nói thật chậm rãi:

- Bản thân Thái Hư lão tổ chính là một vị cao thủ được Hoàng Vô Thần cố gắng chiêu mộ. Có một hôm, sư muội Hoài Ngọc trở lại Côn Luân bái kiến chưởng giáo Hoàng Vô Thần mang theo một viên Tạo Hóa Thêm Thọ đen và hai viên Càn Khôn nhất nguyên đan cùng với Man Hoang chiến cổ. Nàng thỉnh cầu Hoàng Vô Thần cho mình rời khỏi Côn Luân...

- Kết quả Hoàng Vô Thần không cho nàng rời khỏi Côn Luân mà còn bắt lại sau đó đưa cho Thái Hư lão tổ làm thiếp?

Câu nói của tên đệ tử Côn Luân bị Lạc Bắc cắt ngang.

Tên đệ tử Côn Luân chỉ biết cười khổ và gật đầu.

Lạc Bắc trở nên trầm mặc hơi cúi đầu xuống.

Lần này hắn khống chế rất tốt cũng không để kiếm khí lộ ra ngoài tuy nhiên ý giết người trong lòng thì lại càng tăng.

Cuối cùng thì hắn cũng biết được trước kia tại sao Hoài Ngọc lại hỏi xin hắn mấy viên đan dược đó.

Tạo Hóa Thêm thọ đan cùng với Càn Khôn Nhất Nguyên đan đối với người tu đạo vượt qua hai lần thiên kiếp mà nói đều là đan dược quý hiếm. Lúc trước, theo lý thì Hoài Ngọc không có gì để hỏi Lạc Bắc về mấy viên đan dược đó nhưng nàng vẫn muốn có.

Hóa ra nàng định nhờ vào mấy viên đan dược đó coi như trả giá để rời khỏi Côn Luân.

Bởi vì Côn Luân có ân đối với nàng. Trong suy nghĩ thì đối với mấy viên đan dược cùng với pháp bảo như Man Hoang chiến cổ đủ để trả ân nghĩa của Côn Luân đối với mình.

Nhưng Hoàng Vô Thần không những từ chối yêu cầu của nàng còn ban Hoài Ngọc cho Thái Hư lão tổ làm thiếp.

- Thái hư lão tổ! Lại là Thái Hư lão tổ.

Với Thái Hư lão tổ, Lạc Bắc căm thù tới tận xương tủy. Lúc này suy nghĩ của hắn đối với y chỉ có một thứ sát khí ngập trời.

Mấy người Lý Dã Hạc hơi ngạc nhiên nhìn Lạc Bắc. Bọn họ không biết quan hệ của Lạc Bắc với Hoài Ngọc như thế nào, và vì cái gì Lạc Bắc lại tức giận như vậy.

Trong số nhiều người có lẽ chỉ có Nạp Lan Nhược Tuyết là biết Hoài Ngọc có tình ý đối với Lạc Bắc.

Nạp Lan Nhược Tuyết biết Hoài Ngọc có tình ý với Lạc Bắc thậm chí là đơn phương. Tuy nhiên bởi vì nàng cũng hiểu được tình cảm của Lạc Bắc đối với mình. Nhưng nàng cũng hiểu được đối với bất cứ một ai nếu có người lặng thầm yêu mình, làm nhiều điều cho mình thì bản thân cũng sẽ cảm kích, không mong người đó gặp chuyện.

Nếu có người hại nàng, làm cho nàng bị tổn thương thì ngươi chắc chắn sẽ tức giận.

Nạp Lan Nhược Tuyết cũng chẳng hề cảm thấy khó chịu đối với phản ứng của Lạc Bắc mà thậm chí nàng còn nắm nhẹ tay hắn.

.......

- Tại sao ngươi biết chuyện này?

Chỉ một động tác nhỏ nhưng lại làm cho Lạc Bắc kiềm chế được cơn giận và ý giết người của mình. Hắn ngẩng đầu lên nhìn tên đệ tử Côn Luân rồi hỏi.

- Bởi vì ta chính là một trong những người chịu trách nhiệm đưa Tạo Hóa Thêm thọ đan, Càn Khôn Nhất Nguyên đan cùng với Hoài Ngọc sư muội tới cho Thái Hư lão tổ.

Tên đệ tử Côn Luân đó nhìn Lạc Bắc:

- Thái Hư lão tổ là một kẻ xảo quyệt. Nếu như không phải chưởng giáo Hoàng Vô Thần đưa ra nhiều điều kiện như vậy thì y cũng không vô duyên vô cớ làm kẻ địch với ngươi.

- Ngươi có biết động phủ của Thái hư lão tổ ở đâu không?

Lạc Bắc hơi giật mình.

- Động phủ của Thái hư lão tổ ở trong một sơn cốc nơi núi Nam Hoa.

- Núi Nam Hoa nằm trên đường đi tới lăng Thiên Long ở Trung Châu. - Ánh mắt Lạc Bắc chợt đầy sát khí:

- Có điều Hoàng Vô Thần có thể sẽ ở cùng với Thái Hư lão tổ. Chúng ta tới lăng Thiên Long trước rồi tới núi Nam Hoa.

- Chưởng giáo Hoàng Vô Thần?

Tên đệ tử Côn Luân hơi kinh ngạc cho rằng mình nghe nhầm:

- Chưởng giáo Hoàng Vô Thần đã chết trong trận chiến ở Côn Luân rồi mà?

- Nếu chết thì đúng là tốt. - Lý Dã Hạc cười lạnh:

- Chỉ sợ là giả chết để cho Thiên Lan hư không cùng với Lạc Bắc lưỡng bại câu thương sau đó mới xuất hiện thu dọn tàn cục.

- Thái Hư lão tổ... Nếu Hoài Ngọc bị làm sao cho dù ta có lật tung cả giới tu đạo cũng phải khiến ngươi chết.

Trong tiếng cười lạnh của Lý Dã Hạc, Lạc Bắc cũng thầm thề như vậy.

Trong bóng đêm, một rặng núi chập trùng trải dài. Từ trên cao nhìn xuống rặng núi đó chẳng khác nào một con rồng ẩn hiện.

Từng cơn gió đêm bay qua núi làm vang lên những tiếng rít mang theo cả tiếng cành cây khô gãy rơi xuống đất.

graooo

Một loát tiếng sói tru vang lên từ trong dãy núi vọng ra. Từ bốn phương tám hướng có những tiếng sói tru khác đáp lại khiến cho người ta hơi sởn tóc gáy.

Rắc rắc!

Một người thanh niên mặc quan phục võ tướng lưng đeo trường cũng bước đi trên một con đường hơi rộng, đạp gẫy một cành cây khô.

Bình Luận (0)
Comment