Là Thiên Sư Không Phải Đạo Sĩ

Chương 14

Doãn Tùng độ lượng nói: "Không vấn đề gì. Thế thì... Giao cho cậu xử lý cũng được."

Anh ta nhìn lướt qua đám âm linh trong phòng, những vong hồn bị ánh mắt này quét tới đều không khỏi sợ run.

Phong Tuyền phát hiện dường như các âm linh rất e ngại Doãn Tùng, cả Đoàn Vũ vừa rồi cũng không ngoại lệ. Chỉ không biết rốt cục anh ta là ai, trước kia hắn chưa từng nghe nói có người nào lợi hại như anh ta vậy.

Chẳng lẽ là ngôi sao mới nổi trong khoảng thời gian hắn chết đi sống lại?

Quả thật là thời nào cũng có người tài, Phong Tuyền nhìn bóng lưng Doãn Tùng đầy tán thưởng, hệt như ông lão đang nhìn đứa con cháu giỏi giang nhà mình.

Doãn Tùng hoàn toàn không biết suy nghĩ của Phong Tuyền, anh ta chau mày đăm chiêu một lát, hỏi: "Cậu có ý định gì?"

Phong Tuyền nhìn cảnh vật cũ kỹ xung quanh, lại nhìn các vong hồn nhân viên y tế và bệnh nhân trước mặt, xoa xoa cằm: "Quỷ vực này có lẽ được sinh ra bởi âm khí và oán niệm từ các âm linh kia. Giờ không có Đoàn Vũ, ở đây không có nguy hiểm hay tính công kích gì, cũng không phải nơi có vào không có ra nữa."


Doãn Tùng gật đầu đồng ý.

Phong Tuyền tiếp tục: "Đầu tiên phải tu sửa lại bệnh viện một chút, mang thêm vào một số dụng cụ y tế."

Doãn Tùng tán thành, các vong linh đang chen chúc trong phòng cũng gật đầu lia lịa.

Phong Tuyền: "Tôi thấy còn có xe buýt đi qua đây, đường sá cũng rất ổn. Không thể bỏ hoang được, bệnh viện phải mở lần nữa... Các bác sĩ ở đây cả chứ, giơ tay lên xem."

Các vong linh giơ tay trả lời.

"Bọn tôi ở khoa cấp cứu."

"Tôi ở khoa ngoại lâm sàng."

"Tôi ở phòng y học cổ truyền."

"Tôi ở khoa hồi sức."

"Tôi ở..."

Phong Tuyền bẻ ngón tay suy xét, không ngờ bác sĩ của các phòng khoa đều có mặt đầy đủ, chẳng lẽ cả bệnh viện đều chết hết? Xem ra khi về phải tìm hiểu một chút.

Doãn Tùng cẩn thận nghe các âm linh nói, vừa định quay đầu thuật lại với Phong Tuyền thì hắn đã bắt đầu giảng giải: "Bác sĩ ở đây hết là tốt rồi. Thế này nhé, tôi với Doãn Tùng sẽ sửa tuyến đường xe buýt chạy, đưa các loại hồn ma đến đây, kể cả mấy người gặp tai nạn giao thông bị xe nghiền nát, người bị chém chết, bị hủy dung vân vân đều đưa đến hết, coi như đây là một trạm trung chuyển, mọi người chữa cho họ trông đẹp trai xinh gái, không ảnh hưởng bộ mặt thành phố rồi cho họ xuất viện đi đầu thai nhé... Còn mọi người ở đây, chắc ai cũng tự hiểu là từ khi quỷ vực này hình thành bằng oán khí của mình thì đã bị tính là trợ giúp Đoàn Vũ làm việc ác, cho nên mọi người mới bị nhốt lại không ra ngoài được đúng chứ. Nếu trạm trung chuyển hoạt động thì coi như là công đức của mọi người, khi nào đủ công đức sẽ ra ngoài được, lúc ấy cứ đến tìm tôi, tôi giúp mọi người siêu độ đầu thai."


Các âm linh đồng loạt gật đầu.

Nói xong, Phong Tuyền quay sang nhìn Doãn Tùng.

Trong mắt Doãn Tùng đầy ý khen ngợi: "Như thế rất tốt."

Anh ta cảm thấy ý tưởng của người tên Phong Tuyền này rất hợp với mình. Ngẫm nghĩ một chút, anh ta nói: "Chuyện xe buýt cứ giao cho tôi, nhưng tôi muốn nhờ cậu giúp một việc."

Phong Tuyền hỏi: "Nhờ việc gì?"

"Tôi muốn nhờ cậu giúp tôi tìm một chỗ ở."

Phong Tuyền nhìn vẻ mặt thành thật của anh ta, nói đùa: "Nhà tôi rộng lắm mà có mỗi mình tôi, hay là anh cứ đến chỗ tôi ở luôn cũng được."

Doãn Tùng nghiêm túc gật đầu: "Được."

Phong Tuyền:... Anh chàng Doãn Tùng này có phải đạo sĩ trẻ vừa xuống núi không đấy, một tí đạo lý đối nhân xử thế cũng không biết?

Có điều lời đã nói ra rồi, Phong Tuyền không từ chối nữa. Có một người đến ở giúp tòa biệt thự to đùng nhà mình thêm hơi người cũng tốt, dù sao hắn không ghét anh ta.


Sau khi thương lượng về công việc sắp tới với các hồn ma xong, Doãn Tùng phá quỷ vực đưa Phong Tuyền về quán trọ nhỏ nằm trên tầng hai nhà tắm công cộng. Một luồng sáng rọi vào qua lớp rèm mỏng màu xanh nhạt, Phong Tuyền kéo rèm cửa sổ hành lang ra xem, một chiếc xe buýt phanh lại trước trạm dừng xe đối diện.

Cửa xe bật mở, Dịch Bách mặt mày tái nhợt tha Béo Đù và Lan Tương ngủ say tít, vai vác thêm Thương Dương đang ôm đầu anh ta ngủ chảy nước miếng xuống xe.

Phong Tuyền nhìn Doãn Tùng: "Anh có xuống đón họ với tôi không? Bằng không có khi Dịch Bách ném luôn mấy người kia xuống đường mất."

Doãn Tùng lắc đầu: "Tôi phải đi đây."

Phong Tuyền còn chưa kịp hỏi anh ta muốn đi đâu, Doãn Tùng đã tay không mở một lối ra trên tường, nhấc chân bước qua đó.

Sau bức tường là phòng của hắn và Thương Dương, Phong Tuyền ngó vào xem thử, không thấy bóng người. Hiển nhiên đây không chỉ là thuật xuyên tường đơn giản.
Tuy hiện tại mới bốn giờ nhưng nền trời bên ngoài đã mờ sáng. Phong Tuyền đến gõ cửa phòng Lương Hưng Thành: "Lương sư thúc, dậy ăn tào phớ."

Lương Hưng Thành hấp tấp xỏ dép, mắt lim dim chạy ra mở cửa: "Tào phớ, tào phớ có chưa, cho ta một bát."

Phong Tuyền cười tủm tỉm: "Tào phớ ở dưới tầng, Lương sư thúc xuống với con đi, con múc cho sư thúc một bát."

Sau khi xuống tầng, thấy Dịch Bách ngồi trong sảnh chính và hai lớn một nhỏ nằm ngủ không biết trời trăng trên đường, Lương Hưng Thành rốt cục tỉnh táo lại: "Tào phớ ở đâu ra hả? Tào phớ đâu?"

Phong Tuyền đáp: "Ba người kia nằm chiếm mất chỗ của xe bán tào phớ rồi, Lương sư thúc giúp lôi họ vào đi, tí nữa là xe tào phớ đến."

Cuối cùng Lương Hưng Thành cũng hiểu, hóa ra mình bị lừa xuống đây làm cu li. Ông ta hầm hừ nói: "Lừa cả sư thúc cơ à? Hừ, thôi thì nể tình con có năng khiếu, ta chờ con mang vinh dự về cho đạo quán nhà mình đấy."
Phong Tuyền gật đầu: "Vâng vâng."

Lương Hưng Thành và Phong Tuyền hợp sức kéo ba tên đang say giấc nồng vào nhà. Họ ngủ một mạch tới tận hai giờ chiều mới tỉnh dậy.

Mà lúc này Phong Tuyền, Dịch Bách và Lương Hưng Thành đã lần nữa tới trước nhà Đoàn Cầm.

Phong Tuyền giấu bớt vài chi tiết rồi thuật lại chuyện ở quỷ vực tối qua. Vừa kể tới cái tên "Đoàn Vũ", Lương Hưng Thành bỗng nói: "Sao cái tên này quen thế nhỉ... Chờ ta lấy di động tra một tí."

Dịch Bách đột nhiên lên tiếng: "Tám năm trước Đoàn Vũ chết vì bị đường dây buôn bán nội tạng cơ thể người lấy hết nội tạng, sau khi hắn chết người ta mới điều tra ra khi còn sống hắn là nghi phạm của hơn một trăm vụ buôn bán nội tạng, làm 62 người chết, hắn vốn là thành viên của đường dây tội phạm kia. Một năm sau, chỉ trong một đêm, tất cả mọi người trong bệnh viện trung tâm Nam Thành mà Đoàn Vũ từng nằm viện bỗng chết không rõ nguyên nhân, sau đấy bệnh viện ấy được phá đi xây lại thành bệnh viện trung tâm bây giờ."
Lương Hưng Thành cũng đã tra ra thông tin, hưng phấn nói: "Đây rồi! Hồi trước thấy đưa tin suốt bao nhiêu lâu. Ta xem nào... Đúng như Dịch Bách nói. Ha, cái này gọi là gì ấy nhỉ, gieo nhân nào gặp quả nấy?"

Dịch Bách bĩu môi, móc thuốc lá trong túi ra, ngoắc ngoắc tay gọi Phong Tuyền.

Phong Tuyền: "Có việc gì?"

Dịch Bách nhìn chằm chằm ngón tay hắn: "Cậu biết đánh lửa mà? Châm cho tôi điếu thuốc."

Phong Tuyền:...

Tôi nghiên cứu ra kỹ năng ngầu đét như thế không phải để tiện châm lửa.

Hắn từ chối: "Không châm."

Dịch Bách thất vọng: "Thì thôi."

Cửa vào sân nhà Đoàn Cầm đang mở, Lương Hưng Thành đi đầu khẽ gõ vài cái, bên trong không có tiếng trả lời. Ông ta bèn làm bộ lén lút như tên trộm, quay đầu "suỵt" một tiếng với hai người đi sau, vẫy tay: "Lẻn vào, mau, đừng để ai thấy."
Đáng tiếc Phong Tuyền và Dịch Bách chẳng chịu nghe lời, chỉ có ông ta khom lưng lò dò đi trước.

Vừa vào cửa, nét mặt Phong Tuyền đột nhiên trở nên nghiêm túc. Sau đó Dịch Bách có vẻ cũng đã phát hiện, nhướng mày đầy hứng thú.

"Chờ chút." Phong Tuyền gọi Lương Hưng Thành "Báo cảnh sát đã."

"Báo cảnh sát làm gì?" Ông ta ngơ ngác.

Phong Tuyền giơ tay làm tư thế mời: "Sư thúc vào xem là biết."

Lương Hưng Thành không hiểu chuyện gì, thế nhưng vẫn rón rén bước vào trong. Ông ta thăm dò nhìn quanh xem có người nào không rồi vẫy tay về phía sau, nói cứ như đang phá vòng vây của kẻ địch vậy: "Có thể xông lên."

Phong Tuyền và Dịch Bách không hẹn mà cùng dừng chân ngoài cửa, chờ Lương sư thúc tự phát hiện ra "bất ngờ" bên trong.

Quả nhiên chưa đầy hai phút sau, trong nhà chợt vọng ra tiếng thét rung trời của Lương Hưng Thành.
"Aaaa! Mẹ ơi!"

Phong Tuyền đứng tựa tường, hỏi Dịch Bách: "Huyết áp Lương sư thúc thế nào? Sức khỏe tốt chứ?"

Dịch Bách trả lời: "Yên tâm, ông ấy là bác sĩ mà, khỏe lắm."

Lương Hưng Thành là bác sĩ? Lại còn là đạo sĩ? Hai nghề phối hợp thế này đúng là kỳ diệu đấy.

Họ vừa dứt lời, Lương Hưng Thành đã vội vội vàng vàng lao ra ngoài, ôm ngực thở hổn hển. Phong Tuyền vuốt vuốt lưng giúp ông ta: "Sư thúc thấy chưa, chưa được chủ nhà cho phép đã vào phòng người ta là không hay đâu."

Lương sư thúc vừa nghe hai chữ "chủ nhà", mặt mũi lập tức tái xanh, gập người nôn ọe. Tiếc là sức khỏe ông ta quá tốt, nôn mãi chẳng ra thêm được gì.

"Báo... Báo cảnh sát." Ông ta nói.

Phong Tuyền lấy điện thoại gọi 110, để Lương Hưng Thành ngồi trên bậc thềm phơi nắng một lát, hắn và Dịch Bách vào nhà. Một người xem xét tình hình Đoàn Cầm, một người đi tìm cô bé theo bên cạnh bà ta hôm trước, thử hỏi chuyện tìm manh mối.
Đến trước cửa phòng ngủ tầng một, Phong Tuyền ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc. Hắn gõ gõ hai cái rồi đẩy cửa vào.

Một căn phòng màu đỏ đập vào mắt hắn.

Máu vẫn đang tràn ra, dòng chất lỏng đỏ nhạt sền sệt rỉ xuống xuôi theo góc ga trải giường, sàn nhà đã loang đầy máu tươi. Trên giường là những mảnh xác không còn nhìn rõ hình dạng bị ruồi bọ bâu quanh, mùi tanh nồng xộc vào khoang mũi.

Một cái đầu người nằm lăn lóc trên mặt đất, mặt hướng về phía tủ đầu giường.

Phong Tuyền bước tới gần giường, ngồi xuống. Suy nghĩ một chút, hắn lấy chiếc khăn tay Doãn Tùng đưa cho mình đêm qua ra, dùng khăn lót tay lật cái đầu kia lại.

Là gương mặt mập mạp của Đoàn Cầm, đôi mắt nhắm chặt bình yên, khóe miệng vương nét cười, thoạt trông hiền lành phúc hậu.

Phong Tuyền nhíu mày nhìn bên trong tủ đầu giường.
Tiếng còi xe cảnh sát dần dần gần hơn.

Dịch Bách vào phòng ngủ, cau mày báo: "Không thấy con bé kia."

Phong Tuyền nói: "Không cần tìm nữa, tôi biết nó ở đâu."

"Ở đâu?"

Hắn nhìn cái đầu còn mang nụ cười của Đoàn Cầm: "Chấp niệm đã hoàn thành, trở về cát bụi đi."

Dịch Bách: "Cậu là đạo sĩ mà sao nói giống hòa thượng thế?"

Phong Tuyền:...

Hắn không trả lời anh ta, chỉ nhìn đầu của Đoàn Cầm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khe khẽ tụng niệm: "Hồn linh phách linh, thất khiếu giai minh... An nhập minh đồ, vô mẫn tinh linh."

Khóe môi mỉm cười của Đoàn Cầm chầm chậm hạ xuống.

---

Hết chương 14

---

Bình Luận (0)
Comment