Là Thiên Sư Không Phải Đạo Sĩ

Chương 43.4 - Chương 43.44

Chương 43

Phong Tuyền kể chuyện sinh động như thật, đáng tiếc vẫn chẳng hù dọa nổi ai.

[Nể mặt hai đóa hoa trên mặt streamer nên tôi gửi cho cái icon này: Ối, sợ quá đi mất.]

[Ông nói nghe ảo ma thế, người trong cả khu phố biến mất á? Thế thì chẳng náo loạn khắp nơi à.]

[Chiếu theo lời streamer thì có thể là hiện tượng ma quái đấy, dù sao nếu là hiện tượng ma quái thì không thể cứ thế công khai ra được.]

[Người ta bài trừ mê tín dị đoan bao nhiêu năm nay rồi mà streamer còn tin cái này hả?]

Phong Tuyền nhún vai: "Theo lý thì không, nhưng đời mà, ai biết được."

Hắn lại tiếp tục tiến về phía trước, càng lúc càng tới gần khu vực phong tỏa, dây cảnh báo đã xuất hiện trước mắt. Phong Tuyền ngó qua, con đường này còn kéo dài rất xa, trên những tòa nhà hai bên đường treo đầy các biển quảng cáo, bên dưới là một trung tâm thương mại đồ sộ, gần đó còn có một công viên.


Khu vực vốn dĩ phải huyên náo sầm uất, nay hắn lại không hề ngửi được hơi thở của sự sống trong bầu không khí kia.

Hắn chắp tay, khẽ cúi người lạy một cái rồi giơ điện thoại lên cao, vừa lẩm bẩm "tôi là công dân tốt tuân thủ luật pháp" vừa khom mình chui qua dây cảnh báo.

Giờ hắn thật sự đã bước chân vào khu phong tỏa rồi.

[Nói thật là ở đây vắng tanh không một bóng người trông rùng rợn vãi.]

[Thật, dân trong này đi đâu hết rồi? Tôi cũng người Cổ Sơn đây mà chưa nghe nói có vụ di dân quy mô lớn nào cả, chả lẽ người ta biến mất tiêu thật rồi?]

[Xem xem streamer có phát hiện được gì không đi.]

Lúc này, vẻ mặt Phong Tuyền đã trở nên rất nghiêm túc. Hắn nhíu mày, vừa đi vừa cẩn thận nghe ngóng, hít ngửi mùi hương lẫn trong không khí.

Sạch sẽ tựa như một thành phố chết... nhưng lại không có mùi của cái chết.


Quả là khó lòng giải thích được.

Khu vực này thuộc trung tâm thành phố, là vùng tương đối phát triển, phần lớn diện tích đã bị phủ kín bởi xi măng cốt thép, tuy vậy hắn vẫn có thể thấy được một mảng màu xanh. Hắn bước về phía trước, bàn tay buông xuống bên mình, đầu ngón tay lơ đãng quét qua một phiến lá xanh nhẵn bóng.

Hắn rất nhạy bén với linh thể, vậy mà hiện giờ lại chẳng hề cảm nhận được sinh mệnh từ bụi cây này. Hắn cau mày thử chuyển sang một khóm cây khác, vẫn không có gì thay đổi.

Thật không thể tưởng tượng được. Không có tử khí, nhưng cả một khu phố, thậm chí đến cả khóm cây lại không có chút sự sống nào sao?

Hắn vừa đi vừa suy nghĩ về sự kỳ quái của nơi này, bất giác đã đi vào rất sâu.

Một khúc nhạc rộn ràng đột ngột vang lên. Phong Tuyền quay đầu lại, thì ra hắn đã tới công viên rồi.


Những tấm biển hiệu vẽ hình dễ thương, hai cột trụ trong suốt như thủy tinh lấp lánh dưới ánh mặt trời đặt hai bên đường, trong mỗi cột có một chùm bóng bay nhẹ nhàng đung đưa.

Điệu nhạc thiếu nhi tươi sáng vang vọng trong không gian thành thị trống trải, cảm giác quái dị như con rết lạnh toát bò dọc sống lưng người. Hòa theo tiếng nhạc, vài trò chơi trong khu vui chơi đột nhiên cũng bắt đầu tự vận hành, ngẩng đầu lên có thể thấy bánh xe đu quay khổng lồ đang chậm chạp chuyển động, vòng quay ngựa gỗ khẽ kẽo kẹt lắc lư.

Mọi người đang xem livestream không khỏi rùng mình.

[Sao rợn thế! May mà không phải ban đêm, không thì tôi cũng chả dám xem nữa.]

[Đừng sợ, bây giờ là 10 giờ sáng, khu vui chơi bình thường cũng có vài trò được hẹn giờ chạy mà.]

[Nhưng sao vừa đúng lúc streamer đến thì nó lại thành quái quỷ thế, không phải là ông cho người sắp xếp trước đấy chứ?]
Phong Tuyền đăm chiêu nhìn công viên không một bóng người, sau đó bỗng quay qua nhìn màn hình, hỏi: "Có nên vào trong chơi một lúc không nhỉ? Hình như không cần trả tiền đâu."

Dứt lời, hắn lại tự bật cười: "Thôi bỏ đi, để lúc khác đi với Doãn Tùng."

Đang tiếp tục đi sâu vào khu phố, Phong Tuyền bất chợt dừng lại. Hắn nghiêng đầu về bên phải lắng nghe vài giây, đổi hướng đi về phía đó.

Hắn nghe thấy tiếng người.

[Sao streamer tự nhiên chuyển hướng thế?]

[Chắc là phát hiện cái gì rồi.]

[Không phải chuyện kinh dị gì đấy chứ?]

Rẽ vào con đường nhỏ này, tiếng người nói chuyện càng thêm rõ.

"Cái gì mà phố quỷ, lấy đâu ra mấy thứ mê tín dị đoan ấy, toàn là do có người đứng sau bày trò lừa bịp thôi. Tôi chả tin, mọi người cứ ở đấy xem tôi vạch trần bí mật của khu vực phong tỏa này nhé."
"Ha ha, mọi người thích xem là được, nhất định tôi sẽ lôi kẻ đầu sỏ dựng chuyện ra ánh sáng."

Phong Tuyền đến gần người đang vừa giơ điện thoại vừa lùi vào bên đường kia, kịp thời lên tiếng trước khi cậu ta va vào mình: "Chào."

"Úi!" Đối phương giật mình nhảy dựng, thiếu chút quăng luôn điện thoại đi. Nhìn thấy Phong Tuyền, cậu ta cả giận hỏi: "Cậu là ai?! Đến đây làm gì?"

Phong Tuyền lắc lắc chiếc điện thoại đang bật chế độ quay của mình: "Đến livestream. Trùng hợp ghê, hình như cậu cũng thế à?"

Cũng là streamer? Anh chàng kia lia mắt đánh giá Phong Tuyền, lập tức chuyển sang thái độ đối địch.

"Livestream chuyện kinh dị đấy à? Ầy, thanh niên bây giờ đúng là, vắt mũi chưa sạch đã đòi bon chen, hễ thấy ở đâu có cái gì mới cái gì lạ là chạy đến ngay, cũng không tự biết mình có cái khả năng ấy không." Nói rồi anh ta nhìn vào màn hình di động của mình, bồi thêm một câu: "Chờ xem thằng nhóc kia sợ phát khóc nhé."
Phong Tuyền không rõ tại sao người đối diện lại có ý thù địch với mình, có điều nếu anh ta cũng là người từ bên ngoài tới mà không phải cư dân trong khu phong tỏa thì hắn không cần phí sức quan tâm.

Hắn gật đầu với người đó: "Tôi cứ tưởng anh là dân ở đây, nếu không phải thì tôi đi đây."

"Ấy, chờ chút." Thấy Phong Tuyền định đi, streamer kia vội gọi hắn lại, hai mắt đảo láo liên: "Cùng là streamer cả, có khi đi một vòng lại gặp, hay là chúng ta cứ đi chung luôn?"

Nơi đây vắng vẻ, những nội dung có thể quay anh ta đều đã quay rồi, tất nhiên cũng chẳng còn con quỷ nào đột nhiên nhảy ra cho anh ta livestream nữa. Tên streamer trông như công tử bột mới xuất hiện này chắc hẳn là một tên nhát gan, lát nữa anh ta làm bộ hù dọa hắn một chút chẳng phải sẽ có trò hay để phát cho mọi người xem sao. Tuy mặt thằng nhóc đó bị vẽ hai đóa hoa nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng hắn đẹp trai hơn anh ta – tức là một đối thủ nguy hiểm, những người xem livestream của anh ta đã thấy mặt hắn rồi, nếu mỗi người một ngả thì chưa biết chừng họ sẽ đổ sang livestream của hắn hết, chẳng thà cùng đi vẫn hơn.
Phong Tuyền không quan tâm tới mục đích streamer kia muốn mình đồng hành, chỉ là hắn cũng khó có thể mặc cho anh ta đi lung tung trong khu vực này, lỡ xảy ra chuyện gì sẽ không hay lắm, bởi vậy đành đồng ý: "Được."

Người đối diện nhiệt tình chìa tay: "Tôi là streamer Andy, cứ gọi tôi là Andy."

Phong Tuyền chạm tay một cái với anh ta, giới thiệu: "Phong Tuyền."

Streamer này thoạt trông khoảng hai lăm hai sáu tuổi, tóc nhuộm vàng óng, ăn diện rất thời thượng. Trong lúc anh ta vừa đi lên trước vừa livestream, Phong Tuyền xem phần bình luận tại livestream của mình, đã có người xem giới thiệu về anh ta cho hắn.

Andy là một streamer mảng kinh dị rất nổi tiếng - không phải kiểu chuyên đi khám phá nhà ma, tìm kiếm các sự kiện bí ẩn, ngược lại, anh ta là kiểu streamer "phản kinh dị". Anh ta cũng giống những streamer kinh dị khác, rất thích tìm hiểu khám phá, thấy ở đâu có chuyện lạ sẽ chạy tới ngay, nhưng điểm khác biệt là anh ta có hứng thú với việc tìm ra kẻ đứng sau những sự kiện ấy, cũng nổi tiếng nhờ sự dũng cảm không biết sợ là gì của mình.
Đúng lúc này, một luồng khí trong lành rất nhẹ chợt lướt qua bên má Phong Tuyền, giọng nói của Doãn Tùng thầm thì bên tai hắn: "Chúng tôi tới rồi."

Hắn khẽ cười, nâng ngón tay thấm linh lực gõ nhẹ vành tai, tiếc rằng luồng khí kia đã hoàn toàn tiêu tán.

Phong Tuyền theo Andy đi dạo hồi lâu cũng chẳng phát hiện thứ gì, thậm chí Andy còn kéo hắn xông vào một nhà dân không khóa cửa. Bên trong căn nhà không một bóng người, trên bàn vẫn đặt cốc trà nguội ngắt đã bám một tầng bụi.

Suốt dọc đường đi Phong Tuyền luôn im lặng, không quấy rầy tới Andy mải mê thao thao bất tuyệt với màn hình điện thoại. Thế nhưng sau khi họ đi một vòng rồi trở về bên cạnh công viên, hắn bỗng nhiên mở miệng: "Chúng ta đi đằng kia đi."

Andy bực bội cau mày liếc qua, thấy Phong Tuyền chỉ vào một lối đi nhỏ cách họ không xa: "Bên kia kìa."
Livestream vẫn đang tiếp tục, Andy không thể cãi nhau với người đồng hành chỉ vì chút mâu thuẫn ý kiến nho nhỏ, huống hồ ngẫm lại chính mình cũng dự định đi về phía đó xem xét, anh ta bèn giả bộ rộng lượng nói: "Được rồi, nghe lời cậu một lần, để xem có phát hiện ra cái gì không?"

Phong Tuyền mỉm cười, xung phong đi trước.

Tiếng bước chân dần dần tới gần.

Không phải bước chân của Andy phía sau. Đó là một nhóm năm, sáu người vừa xuất hiện nơi ngã rẽ.

"Ai đấy?" Một thanh niên dẫn đầu nhóm người quát lên, nhanh nhẹn vung kiếm gỗ đào nhắm thẳng vào Phong Tuyền.

Phong Tuyền đáp: "Là người."

Thanh niên nhíu mày, không buông kiếm: "Người? Không phải khu phố này không có ai à, người ở đâu ra?"

Phong Tuyền nhún vai: "Các anh đến bằng cách nào thì chúng tôi cũng đến bằng cách ấy, tất nhiên là đi đến rồi."
Người nọ nổi cáu toan nói gì đó, nhưng một cô gái bên cạnh đã cản cậu ta lại.

Cô gái mặc quần soóc đen và áo khoác ngắn cùng màu, tóc đuôi ngựa buộc cao, thoạt trông rất hoạt bát. Cô ta thoáng cau mày, nói: "Ở đây nguy hiểm lắm, để tôi dẫn các cậu ra ngoài."

Phong Tuyền còn đang bận tìm bóng dáng Doãn Tùng phía sau đoàn người nên chưa kịp lên tiếng, Andy đã bước lên trước, bất mãn tranh cãi: "Có nguy hiểm gì? Tôi đi suốt từ sáng đến trưa cũng chả thấy ma nào, với lại cô là gì mà đòi bắt bọn tôi ra ngoài? Cô là cán bộ quản lý trật tự đô thị chắc?"

Mấy lời tranh luận ầm ĩ xung quanh đều chẳng lọt được vào tai Phong Tuyền, hắn tìm một lát, rốt cuộc cũng tìm được bóng người đang đứng tách xa khỏi nhóm thiên sư, thoạt trông có vẻ thật lạc lõng.

Không chỉ vậy, hắn còn thấy một cô gái khá quen mặt đang đứng bên kéo cánh tay anh - chính là thiên sư của gia tộc họ Phó đã từng tranh chấp với hắn khi mua lôi phách táo mộc ở chợ quỷ.
Khiến hắn nhìn mà nóng cả ruột.

... Tất nhiên hắn không căng thẳng vì chuyện cô gái kia tiếp cận Doãn Tùng, anh đương nhiên sẽ không để mặc cho người khác động tới mình. Điều hắn lo là anh mới lần đầu xuất hiện, nếu lỡ đắc tội nhà họ Phó, sau này làm việc sẽ vô cùng khó khăn.

---

Hết chương 43

---

Chương 44

Khi bàn tay của cô gái họ Phó chỉ còn cách ống tay áo mình hai centimet, rốt cục Doãn Tùng cũng cử động.

Anh lùi một bước, liếc mắt cảnh cáo cô gái, rút ra một chai nhỏ từ túi quần - chính là chiếc quần có đến tám, chín túi mà anh thích nhất - rồi phun về phía cô ta. Cũng không rõ thứ đó là gì, chỉ thấy cô gái nọ lập tức lùi về phía sau vài bước.

Lúc này Doãn Tùng cũng đã nhìn thấy Phong Tuyền, khẽ gật đầu với hắn.

Phong Tuyền kín đáo nhếch mép, lòng thầm thắc mắc không rõ Doãn Tùng đã mang theo nước hoa trong người từ bao giờ vậy.
Andy vẫn đang bất mãn lớn lối cãi cọ, Phong Tuyền bèn nhân cơ hội quan sát đoàn người trước mắt. Ngoài Doãn Tùng và cô gái họ Phó, trong nhóm còn có ba thiên sư khác: một người đàn ông mặt chữ quốc - hẳn là người dẫn đội, hắn chưa từng gặp, không rõ ông ta thuộc gia tộc nào; một nam một nữ trẻ tuổi còn lại chính là hai điều tra viên của Cục thiên sư được phái tới gặp hắn để hỏi về vụ án ở huyện Lâm Sơn, không biết gia tộc, linh lực không tệ, ắt hẳn cũng chăm chỉ tu hành.

Thấy Andy đã tranh cãi tới đỏ mặt tía tai, Phong Tuyền lại gần gõ nhẹ lên vai người đồng hành của mình. Cơn nóng giận của anh ta tức thì xẹp xuống, tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh.

Hắn quay đầu nhìn nữ thiên sư trước mặt Andy, cô ta vẫn lạnh lùng đứng đó bất động. Hắn chìa tay ra, nói: "Tôi tên Phong Tuyền, là streamer. Cô muốn chúng tôi đi thì dù sao cũng nên nói cho chúng tôi biết nguyên nhân, nếu không chúng tôi sẽ không nghe mấy lý do lung tung của các cô đâu."
Vừa nghe tới tên Phong Tuyền, đôi hàng mày của nữ thiên sư kia nhướn lên. Cô ta xem xét khuôn mặt vẽ hai đóa hoa trước mắt, không bắt tay với hắn.

"Tôi là Lưu Nghệ, tới từ Cục thiên sư. Hình như chúng ta gặp nhau một lần rồi?"

"Đúng, ở huyện Lâm Sơn."

Lưu Nghệ đảo mắt qua Andy đang giễu võ dương oai giơ điện thoại còn bật livestream lên, cô ta biết giờ không thể nhiều lời, đành nói: "Nếu không ra ngoài thì ngoan ngoãn theo chúng tôi."

Andy rất không cam lòng, nhưng thấy Phong Tuyền đã ngoan ngoãn chạy tới cuối đoàn người kia thật, anh ta cũng chỉ có thể cùng đi.

Khi tới gần Doãn Tùng, Phong Tuyền cố ý liếc nhìn nữ thiên sư họ Phó nọ, còn nhân cơ hội đi ngang qua hít thử một cái, mùi dầu gió nồng nặc lập tức xộc vào khoang mũi. Hắn dừng lại ở vị trí cách Doãn Tùng vài bước, vừa cố nhịn cười vừa giấu một tay bên hông, kín đáo viết vài nét vào không khí, thổi tới bên tai Doãn Tùng: "Sao anh chơi ác thế, con gái người ta chọc giận anh à?"
Một thoáng sau, thanh âm của Doãn Tùng cũng lọt vào tai hắn: "Mùi trên người cô ta nồng quá."

Phong Tuyền ngẫm nghĩ một lát, rút ra kết luận cô gái kia chắc hẳn chỉ xịt nước hoa thôi.

"Sao anh lại nghĩ ra chiêu này?"

"Vì Phong Tĩnh."

Hắn nhớ tới Phong Tĩnh lúc nào cũng thơm phưng phức, đã hiểu vấn đề.

Có lẽ bởi hai đóa hoa trên mặt Phong Tuyền nên nữ thiên sư họ Phó không nhận ra hắn, sau khi bị Doãn Tùng ghét bỏ xịt cho một trận cũng vẫn chăm chú nhìn theo anh bằng ánh mắt nóng bỏng.

Phong Tuyền thầm đoán có lẽ cô ta thích Doãn Tùng rồi, dù sao anh vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai mà. Tuy vậy hắn cũng không cảm thấy cô nàng xinh đẹp này có gì đáng gờm, nếu anh có thể bị nữ giới cưa đổ thì hắn sẽ không làm cục nợ quấy rầy anh nữa.

Andy theo sau đoàn thiên sư vẫn đang say sưa livestream: "Cục thiên sư hả? Tôi còn chưa nghe đến cơ quan này bao giờ. Thiên sư thì tôi biết, trong truyện hay có lắm, nhưng mấy cái người này mà là thiên sư thế nào được? Đùa nhau à."
Lưu Nghệ cau mày quay lại nói: "Trật tự."

Andy hừ một tiếng, ngậm miệng.

Livestream của Phong Tuyền đã bị xếp xó từ lâu. Hắn nhét điện thoại vào túi áo, chỉ chừa phần camera ló ra bên ngoài.

Đoàn người càng lúc càng đi sâu vào khu vực phong tỏa. Vùng trung tâm của khu vực này là một khu dân cư rất lớn, vị thiên sư mặt chữ quốc dẫn cả nhóm bước qua cổng khu dân cư.

Andy nhanh chân nối gót nam thiên sư trẻ tuổi tên Lưu Giản Ngôn chạy vượt lên trước Phong Tuyền và Doãn Tùng, vừa vẩy vẩy điện thoại di động vừa than thở: "Sao tự nhiên mất mạng rồi, chả có tí tín hiệu nào cả."

Đã sắp tới trưa, mặt trời trên đỉnh đầu tỏa ánh nắng rực rỡ. Ấy vậy mà vừa bước vào khu dân cư này, Phong Tuyền chợt cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên, có cảm giác như đang bị kẻ nào nhìn trộm.
Hắn đột nhiên khựng lại.

Thấy Phong Tuyền không định đi tiếp, Doãn Tùng cũng dừng chân, hơi nghiêng người tỏ ý hỏi có chuyện gì.

Còn chưa kịp đáp, đôi đồng tử của Phong Tuyền bỗng mở lớn.

Chỉ trong khoảnh khắc, vị thiên sư mặt chữ quốc và hai thiên sư trẻ họ Lưu đã hóa thành một cụm tro bụi nhẹ bẫng tán theo làn gió, biến mất không còn dấu tích.

Ba người, chớp mắt đã tan biến mất dạng.

Andy đang theo phía sau họ bị cảnh tượng trước mắt hù đến choáng váng, sững sờ đứng ngây ra tại chỗ. Hồi lâu sau anh ta mới hoảng sợ hét lên, ném di động xoay mình bỏ chạy.

Phong Tuyền vội kêu lên: "Khoan đã..."

Nhưng đã muộn. Andy vừa bước một bước, cơ thể đang ở tư thế chạy trốn cũng đã hóa thành bụi đất, bị cơn gió lướt qua thổi tung tứ tán, hòa vào hư không.

Cảm giác bị nhìn trộm lần nữa xuất hiện, Phong Tuyền vội kéo Doãn Tùng tránh khỏi tầm mắt kia, di chuyển tới góc tường bên cạnh phòng bảo vệ không người.
Nữ thiên sư họ Phó cũng bị dọa sợ đến đờ đẫn, quên cả chạy trốn. Phong Tuyền bèn hô lớn: "Mau lại đây!"

Thấy cô gái hoàn toàn không phản ứng, Phong Tuyền cau mày, linh lực hóa thành sợi chỉ nhanh chóng bắn ra toan kéo cô ta về phía mình. Thế nhưng đúng lúc này, ánh mắt nhìn trộm kia dường như lại đổi phương hướng, nếu hắn kéo cô ta tới như vậy thì kết cục của cô ta cũng sẽ giống như bốn người đã biến mất trước đó.

Phong Tuyền đành thu hồi linh lực, vừa kéo Doãn Tùng chuyển vị trí lần nữa vừa bắn một viên đá vào cô gái hòng đánh thức cô ta.

Hai người họ trốn vào phòng bảo vệ, cúi thấp mình, quan sát tình hình bên ngoài qua ô cửa sổ bám bẩn mờ đục.

Nữ thiên sư họ Phó rốt cục đã tỉnh táo lại. Nhìn cảnh tượng trống rỗng trước mắt, cô ta hoảng hốt lùi về phía sau, quay lưng bỏ chạy. May sao kẻ nhìn trộm không hề quét mắt tới đường chạy của cô gái, nhờ vậy cô ta có thể bình an thoát khỏi khu dân cư này.
Phong Tuyền nhìn Doãn Tùng đang ngồi trước mặt mình, hỏi: "Có phát hiện được nguyên nhân không?"

Doãn Tùng lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.

Phong Tuyền nhíu mày: "Tôi có một phán đoán."

Hắn ngẩng nhìn lên bức tường đối diện. Màn hình camera giám sát của khu dân cư vẫn đang hoạt động, mà phần màn hình hiển thị lớn nhất chính là khu vực cổng ra vào khu dân cư. Nhìn qua cửa sổ thủy tinh, có thể thấy chiếc camera gắn trên góc tường đang chầm chậm đổi góc độ theo dõi.

Theo đầu camera di chuyển, ánh mắt nhìn trộm lần nữa xuất hiện.

Phong Tuyền nói ra phán đoán của mình: "Chắc hẳn có liên quan đến cái camera kia. Cứ dựa vào quỹ tích chuyển động của nó, bất cứ ai lọt vào phạm vi giám sát sẽ giống như mấy người vừa nãy... Có điều lạ là họ có vẻ cũng chưa chết, chỉ chưa biết đã bị đưa đi đâu thôi."
Doãn Tùng nói: "Không nên nghĩ nhiều, rời khỏi đây trước đã rồi tính."

Phong Tuyền gật đầu, nắm chặt tay anh, kiên nhẫn đợi cho tất cả camera đều tránh khỏi vị trí cổng ra vào rồi kéo Doãn Tùng chạy khỏi đó.

"Anh có dùng được linh lực không?" Hắn hỏi.

"Được."

"Tìm vị trí của cô gái kia đi, chúng ta dẫn theo cô ta ra ngoài."

Doãn Tùng gật đầu, dùng đầu ngón tay vẽ ra một gợn sóng, nắm tay Phong Tuyền cùng bước vào.

Những chiếc camera gắn dọc con phố bên ngoài khu dân cư đồng loạt chầm chậm chuyển động hướng về nơi họ vừa đứng. Xuyên qua thấu kính, bên trong mỗi chiếc camera lộ ra một mặt lồi tựa như con mắt, chăm chú theo dõi khu vực này.

*

Nữ thiên sư họ Phó đã chạy khá xa khu dân cư vừa rồi, có điều dựa vào mùi hương - chính là thứ mùi nước hoa khiến Doãn Tùng căm ghét tận xương tủy, hai người vẫn có thể tìm tới ngay gần vị trí của cô ta.
Vừa thấy có người xuất hiện, cô gái kia lập tức trở nên cảnh giác. Sau khi nhận ra hai người họ, thái độ của cô ta vẫn không hề dịu đi: "Các cậu còn sống à?"

Phong Tuyền hỏi lại: "Sao, làm cô thất vọng à? Cô tên là Phó Lan đúng không, tôi thấy Lưu Nghệ gọi cô như thế... Bây giờ việc quan trọng là phải ra khỏi đây đã."

Phó Lan khinh thường: "Tôi sẽ không dắt theo cái của nợ vướng chân như cậu đâu. Cậu điếc không sợ súng tự mò vào đây thì cũng tự đi ra đi." Dứt lời, cô ta quay sang Doãn Tùng, đổi giọng dịu dàng nói: "Doãn thiên sư, chúng ta mau ra ngoài thôi, không biết trên đường này có gì nguy hiểm không nữa."

Phong Tuyền: ??

Hắn nắm tay Doãn Tùng, giơ lên: "Không dẫn theo tôi? Cô chắc chưa?"

Phó Lan kinh ngạc: "Hai cậu quen nhau?"

Phong Tuyền: "Tính chuyện ra ngoài quan trọng hơn. Cô bé ạ, đây không phải chỗ cô nên đến đâu, về nhà tu luyện thêm vài năm đi thì hơn."
Hắn đương nhiên biết muốn thoát ra sẽ không đơn giản như khi đi vào. Hắn đã phát hiện trên phố cũng có rất nhiều ánh mắt nhìn trộm từ trên cao quét xuống, quan sát dựa theo cảm giác thì hẳn là do những chiếc camera giám sát bên đường.

Xem ra họ phải tránh mấy chiếc camera đó.

Có điều đây chính là một vấn đề nan giải. Tại các khu vực thành thị hiện giờ, quả thực không có nơi nào thiếu bóng camera! Đèn đường, biển chỉ dẫn, đèn giao thông, trước cửa các cửa hiệu ven đường,... Cư dân thành phố ngày ngày đều sinh sống dưới vô số con mắt giám sát như vậy, thật sự không thể tránh thoát.

Phong Tuyền bình tĩnh hỏi Doãn Tùng: "Có mở đường đi thẳng ra ngoài được không?"

Doãn Tùng nghiêm túc lắc đầu: "Ở đây hình như có một thứ gì đó như kết giới, không thể mở đường thông trực tiếp từ trong ra bên ngoài được."
Phong Tuyền bỗng nghĩ tới một câu thành ngữ: gậy ông đập lưng ông.

Hắn nói: "Thế thì đành đi vào như nào lại đi ra như thế thôi. Chậc, thật ra tôi còn muốn biết sau khi bị camera giám sát quét được thì sẽ ra sao mà."

Doãn Tùng nhíu mày gõ đầu hắn: "Đừng có nghĩ linh tinh."

Phong Tuyền giơ tay xin hàng.

Hai người đều tập trung bàn luận, vì vậy họ không chú ý thấy Phó Lan đang đi phía sau chợt đảo mắt đề phòng, lén lút lấy từ tay áo ra một cuộn tranh tinh xảo.

Phong Tuyền phân tích: "Góc tường này không thuộc phạm vi bị theo dõi, chúng ta cứ ở đây quan sát một tí, thăm dò quy luật vận hành của mấy cái camera kia rồi đi thẳng qua đường này."

Doãn Tùng đồng ý: "Tạm thời cũng chỉ đành vậy."

Phong Tuyền quay đầu lại: "Cô bé kia... Cô cầm cái gì thế?"

Phó Lan đang xé bức tranh.

Thấy hai người đã phát hiện ra việc mình làm, cô ta cười lạnh: "Tạm biệt, hai cậu cứ ở đây chờ chết đi."
Không gian trước mắt đột nhiên trở nên méo mó, bóng dáng cô ta tức thì biến mất.

---

Hết chương 44

---

Bình Luận (0)
Comment