Lá Thư Từ Ánh Trăng

Chương 1

1.

Sắp tốt nghiệp đại học rồi, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm viết thư tình cho Thời Nghiên Lễ.

Thấp thỏm không yên đợi tận mấy ngày, cuối cùng vào một buổi tối nào đó nhận được tin nhắn của Thời Nghiên Lễ.

Ba chữ với hàm ý mờ ám: Đến nhà tôi?

Rõ ràng tôi biết rằng lời mời này quá phù phiếm, nhưng vẫn đi, thậm chí còn mặc một bộ váy màu đen gợi cảm mà trước giờ tôi không dám mặc.

Trên đường đến nhà anh ấy, tôi như bước đi trên mây vậy, cả người đều như đang bay bổng.

Nhưng khi mở cửa nhà anh ấy, tôi sững sờ.

Trong phòng khách có mấy người đàn ông đã uống quá chén, ánh mắt đều nhìn về phía tôi mang theo vài phần dò xét mờ ám.

Thời Nghiên Lễ uể oải dựa vào bên quầy bar, giữa các ngón tay thon dài mở nắp chai rượu sâm-panh, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng mờ nhạt.

Người phụ nữ xinh đẹp nhón chân bám vào vai cậu ấy, hất cằm hướng về tôi: “A Lễ, bạn gái nhỏ cậu tới tìm sao?”

Thời Nghiên Lễ với giọng điện xa cách: “Sinh viên vừa học vừa làm ở phòng thí nghiệm thôi.”

Đúng thế, 4 năm đại học, thân phận của tôi chính là làm trợ lí cho anh ấy ở phòng thí nghiệm, yên lặng như cái bóng luôn đi theo anh ấy.

Yêu thầm giống như một chất độc mãn tính, nhiều năm âm thầm ngấm vào xương tuỷ.

Rốt cuộc tôi không kiềm chế được, bày tỏ lòng mình với anh ấy.

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn tôi từ trên xuống dưới, không biết có ý gì mà lại cười: “Nhìn cách ăn mặc này, không giống tâm tư của một sinh viên đâu.”

Tôi đứng dưới ánh mắt trầm ngâm của mọi người, ngượng ngùng túm chặt lấy góc váy.

Thời Nghiên Lễ: “Em Phương Di, giúp tôi dọn dẹp một chút chứ?”

Ồ.

Thì ra anh ấy gọi tôi đến nhà chỉ là vì giúp anh ấy dọn dẹp đống lộn xộn sau khi uống rượu mà thôi.

“Được.” Tôi cúi đầu hoảng loạn đi về phía phòng bếp.

Lời nói của người phụ nữ nhìn thấu lòng người ở phía sau truyền đến: “Cô ấy thích cậu đấy.”

Sau đó những người đàn ông phụ hoạ theo cười lớn, tình cảm vụng về của tôi, bọn họ đều nhìn thấy rất rõ.

Có người đàn ông nói đùa: “Cô gái nhỏ thích cậu như thế, chi bằng chấp nhận luôn đi.”

Tôi xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu, vùi đầu dùng sức cọ rửa ly cốc, nhưng trái tim lại đập liên hồi, vểnh tai lên căng thẳng mong đợi động tĩnh bên ngoài.

Dưới tiếng nước chảy rào rào, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng giễu cợt ngạo mạn của Thời Nghiên Lễ: “Nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”

Người đàn ông đó lại cười: “Cô gái nhỏ cũng khá xinh đẹp đấy, trâu già gặm cỏ non mà cậu vẫn không vui sao?”

Thời Nghiên Lễ chậm rãi hỏi lại: “Ai lại thích một người khuyết tật chứ?”
Bình Luận (0)
Comment