Lá Thư Từ Biệt - Lê Trì

Chương 46

Phó Kiệu Lễ xử lý xong công việc, cùng cô trở về Nam Đài ăn Tết.

Hai bên gia đình vốn đã quen biết từ trước, nên Tết năm nào cũng cùng nhau sum họp.

Bọn họ đã kết hôn nhiều năm, cha mẹ hai bên thỉnh thoảng lại hỏi chuyện con cái, nhưng cả hai vẫn chưa có ý định này. Vì thật ra, thời gian thật sự họ ở bên nhau không nhiều—trước kia thì xa cách quá lâu, bây giờ lại mỗi người một công việc bận rộn. Thời gian dành cho nhau ít ỏi đến mức, thỉnh thoảng còn có cảm giác như đang trong giai đoạn yêu đương, cứ muốn bù lại từng khoảng trống của những năm trước.

Những chuyện này phần lớn đều do Phó Kiệu Lễ đứng ra trả lời. Anh rất tự giác, thản nhiên thừa nhận công việc hiện tại quá bận, chưa thể có thêm tinh lực để chăm sóc con cái, hẹn vài năm nữa rồi tính.

Anh nói rất bình tĩnh, kín kẽ, không để lộ chút sơ hở nào.

Sau khi vất vả ứng phó xong đủ mọi loại xã giao với người lớn lẫn trẻ con, cô kéo Phó Kiệu Lễ ra ngoài đi dạo. Hai người bước trên con đường quen thuộc, có chút cảm giác như ngày xưa còn đi học, cùng nhau trốn người lớn ra ngoài chơi vậy.

Cô chợt nhớ lần trước cùng anh đi ăn lẩu, còn lo trên người ám mùi lẩu sẽ bị người khác phát hiện, để lộ hành tung của hai đứa đêm đó. Nhưng Phó Kiệu Lễ lúc ấy mặt không biến sắc, đã nghĩ sẵn lời giải thích đâu vào đấy. So với hình tượng học sinh ngoan ngoãn trong mắt cha mẹ và thầy cô mà cô từng biết, quả thật là khác hẳn. Hình như đó cũng là lần đầu tiên cô thấy Phó Kiệu Lễ nói dối.

Có điều, mấy năm nay, vì cô mà anh nói dối cũng không ít. Nên cô mới nhận ra: thì ra anh cũng rất giỏi mấy chuyện này.

Ví dụ có lần dì Đỗ và bác Phó từ xa lên thăm, vừa vào nhà đã thấy mâm cơm ăn xong chưa dọn còn để y nguyên trên bàn, áo khoác thì vứt bừa trên ghế sofa, cuộn tròn lại, còn cái chăn mỏng cô hay đắp lúc nằm xem phim cũng cuộn luôn thành cục.

Tất cả những thứ ấy đều là "tác phẩm" của cô. Những ngày nghỉ hiếm hoi được ở nhà, cô thường nằm ườn ra rồi lười chẳng buồn dọn, tính chờ ngủ dậy rồi thu dọn sau, ai ngờ dì Đỗ và bác lại đến đúng hôm đó.

Thật ra họ cũng không phải người khó tính hay trách mắng gì, nhưng cô thì ngượng. Tính cô đôi khi hay sĩ diện một chút.

Phó Kiệu Lễ đã nhắn tin cho cô từ lúc ra sân bay đón họ, nhưng cô ngủ say quá nên không đọc được.

Đến lúc cô tỉnh dậy thì họ đã tới nơi. Và cô nghe thấy Phó Kiệu Lễ đang điềm nhiên nói trong phòng khách:

"Tối qua tan làm về tôi phải tăng ca ở nhà, đến lúc làm xong thì mệt quá nên ăn cơm rồi ngủ luôn. Hôm nay đi làm cũng bận liên tục, vừa tan tầm về mới thu dọn được chút. Dao Dao hôm qua đi chụp ảnh bên ngoài, đường xa lại lạnh, về tới nơi là ngủ luôn. Con không nỡ để cô ấy phải dọn nữa. Để con lên xem cô ấy thế nào."

Cô ở trong phòng ngủ nghe anh giải thích rành rọt đâu vào đấy, không hề lắp bắp hay chần chừ. Sau đó, anh đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng khép cửa lại phía sau.

Anh đi tới trước mặt, cô vội nhỏ giọng hỏi:

"Anh sao không nói với em là ba mẹ sắp tới rồi chứ..."

Cô nghe xong, còn chưa quên đùa một câu: "Vừa rồi em còn đang nghĩ, làm sao giả bệnh để phối hợp anh che giấu cơ."

Anh cong mắt cười, xoa nhẹ lên đầu cô, dịu dàng nói: "Ba mẹ chỉ ngồi một lát rồi đi ngay, em cứ ngủ tiếp đi."

Nhưng cô hơi ngại tiếp tục ngủ, dù gì cũng là ba mẹ anh: "Hay là em dậy đi thì hơn."

"Anh chút nữa còn phải tiễn họ ra sân bay. Trời lại lạnh như vậy, em không cần ra đâu."

Cô phối hợp ho khan hai tiếng làm nền, nhưng vẫn lo lắng hỏi: "Nhưng... sẽ tin không?"

Dù gì Phó Kiệu Lễ từ nhỏ đã là đứa con gương mẫu, được ba mẹ dạy dỗ rất kỹ. Sao họ lại không nhìn ra chứ?

"Hẳn là tin."

"Hẳn là?" – cô nheo mắt nhìn anh.

Anh cong mắt cười, "Không tin cũng chẳng sao. Dù sao em cũng là vợ anh cưới về, anh cam tâm tình nguyện chịu đựng, người khác có thể làm gì được?"

Cô nghẹn một chút, "Anh nói vậy nghe cứ như là em luôn bắt nạt anh vậy."

"Không có đâu, Dao Dao rất ngoan. Dù có bắt nạt anh, anh cũng thích bị em bắt nạt." Nói rồi anh cúi xuống đắp lại chăn cho cô, còn hôn lên trán một cái, "Ngủ đi, anh tiễn xong sẽ về liền."

Vì cô, anh có thể nói dối hết lần này đến lần khác, người khác có tin hay không không rõ, nhưng cô thì hiểu rõ, sự nuông chiều trong mắt anh, không thể nào giấu được. Như lời anh nói, anh tự nguyện, người khác đâu can thiệp được.

Nhưng thấy anh nói dối quá thuần thục, cô không nhịn được đè vai anh xuống, nửa đùa nửa thật uy hiếp: "Nếu anh dám nói dối em thì xong đời anh đấy."

Thật ra cô biết, anh không nỡ làm điều gì có lỗi với cô. Anh ngoan ngoãn để mặc cô khi dễ, một tay còn đỡ eo cô sợ cô động mạnh ngã xuống giường, giọng ngoan đến không thể ngoan hơn, "Anh sẽ không lừa Dao Dao đâu."

Anh tốt với cô đến mức, đôi khi cô cũng thấy như mình đang bắt nạt anh. Mẹ cô cũng từng khuyên cô: nên đối xử với người ta tốt một chút. Dù gì anh cũng là người khiến bao người thương nhớ, lỡ đâu bị cô chọc giận rồi đi tìm ai khác dịu dàng hơn thì sao?

Tuy rằng đôi khi chính cô cũng cảm thấy anh quá dễ khiến người ta thích, nhưng nếu ai khác nói vậy, cô lập tức phản bác: "Không đời nào. Anh ấy chỉ thích mình con, hoa nào cũng không bằng con."

Mẹ cô vốn chỉ sợ cô quá kiêu, ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, ai ngờ nghe cô nói vậy tự tin mười phần, ngược lại bật cười: "Nhìn con thế này, mẹ chẳng còn gì phải lo."

"Lo gì cơ?"

"Lo con làm người ta giận bỏ đi."

"Anh ấy không nỡ đâu."

"Phải rồi, nhà mình có Thi Thi được cưng chiều, mẹ cũng yên tâm."

Cô hiểu rõ Phó Kiệu Lễ khiến người khác thương mến cỡ nào. Từ nhỏ đến lớn anh luôn là đứa trẻ được yêu quý. Ánh mắt theo đuổi từ khi còn đi học đến lúc đi làm, thay hết lượt này đến lượt khác. Càng về sau, sự nghiệp càng vững vàng, người anh tiếp xúc cũng toàn là những cô gái xuất sắc có vài người giỏi đến mức ngay cả cô cũng phải ghen tị, đôi khi không tránh được chút mặc cảm.

Đặc biệt là khi có người thể hiện tình cảm với anh một cách quá rõ ràng, cô sẽ lập tức cảm thấy cảnh báo rung mạnh.

Có lần, sau khi người kia đi rồi, cô cố tình bắt anh cõng mình. Anh không chần chừ gì, ngoan ngoãn khom lưng. Ghé sát vào lưng anh, cô rụt rè hỏi: "Vừa rồi... cô gái đó hình như rất xinh phải không?"

Anh "ừ" một tiếng.

Anh trả lời quá thật khiến cô nghẹn lời. Nói không xinh thì là nói dối rõ ràng, mà thật thì... khó nghe quá!

Nhưng Phó Kiệu Lễ luôn nhìn thấu được suy nghĩ của cô, không cần cô nói thêm câu nào, anh liền dịu dàng nói: "Nhưng mắt anh chỉ thấy Dao Dao. Mãi mãi cũng chỉ thích Dao Dao thôi."

"Thích em cái gì chứ?" – cô cố tình hỏi.

"Thích Dao Dao cười."

"Em đâu phải lúc nào cũng cười."

"Thích Dao Dao làm nũng."

"Em dữ như vậy mà gọi là làm nũng à?"

"Em nói gì cũng giống làm nũng cả."

"Thật không đó?"

"Ừ."

"Vậy anh hôn em một cái."

Anh bật cười, "Anh đang cõng em đó, hôn kiểu gì?"

"Ngốc. Anh không biết đặt em xuống rồi hôn à, hoặc đợi vào xe, về nhà cũng được, em có nói phải hôn ngay đâu."

Cô nằm trên lưng anh, vui vẻ tận hưởng sự cưng chiều này. Nghe thấy anh khẽ "ừ", nơi đuôi mắt cũng mang theo ý cười, những gợn ghen tuông và tự ti trong lòng cô cũng tiêu tan hết. Người khác có tốt đến đâu thì sao chứ, anh đã nói, mãi mãi sẽ ở bên cô.

Cô ôm cổ anh, không nhịn được hôn lên má: "Không đợi anh đâu, em tự hôn luôn."

Anh nghiêng mặt về phía cô, "Bên kia cũng muốn."

Cô bật cười khúc khích, vẫn hôn thêm một cái, còn cố tình chọc anh: "Anh dạo này dính người quá nha, học ai thế?"

Anh cũng cười, trả lời không chút do dự: "Tại vì thích Dao Dao."

Tính cách hai người rất khác. Cô hoạt bát kiêu kỳ, còn anh thì trầm ổn kín đáo. Nhưng sống chung lâu ngày, hai người dần bị ảnh hưởng bởi thói quen của nhau. Cô thích làm nũng, anh cũng học theo đôi chút.

Cô thích nhìn đôi mắt anh khi cười cong cong dịu dàng, thích nghe anh gọi tên cô bằng giọng điệu đầy yêu thương.

Cô thích những biểu cảm ấy—chỉ có khi đối diện với cô, anh mới lộ ra. Chỉ thuộc về một mình cô.

Mỗi lần cô phải đi quay phim nơi xa, thường vài ba ngày mới trở về. Anh tuy không nói gì, nhưng đêm trước khi cô đi luôn ôm cô rất chặt, như thể cả người đều dính lấy, dùng sự luyến tiếc không lời để giữ cô lại. Mỗi lần cô trở về, vừa mở cửa vào nhà, anh sẽ lập tức xoay người đóng cửa, kéo cô lại hôn. Người ta nhìn anh có vẻ lạnh lùng ít nói, vậy mà mỗi nụ hôn đều mãnh liệt đến nghẹt thở.

Anh từng nói: trước mặt cô, anh không phải người tu hành, chỉ là người thường—người thường có tham vọng, có yêu, có ghen, có không nỡ. Bây giờ, cô càng lúc càng thấy rõ điều đó.

Và tất cả những điều ấy... chỉ cô mới có được, chỉ dành cho cô, một mặt của Phó Kiệu Lễ mà người khác mãi mãi sẽ không bao giờ thấy.

Mấy năm nay đều sống ở Đế Đô, quê nhà những góc phố quen thuộc, những trò vui nhỏ năm nào cũng lâu rồi không gặp lại. Giờ nhìn thấy, thứ gì cô cũng muốn ngắm thêm một chút.

Cô kéo tay Phó Kiệu Lễ, thấy gì cũng muốn nhìn, thấy gì cũng muốn mua.

Tính anh trầm lặng, chuyện gì cũng chiều theo và thích nghi với cô. Trước kia mỗi lần đi cùng nhau, luôn là cô hứng khởi chạy trước một bước, rồi quay đầu lại thấy Phó Kiệu Lễ chưa đuổi kịp, nếu đang vui thì sẽ dừng lại giục anh nhanh lên, còn không thì cứ thế trốn đi trước, mặc kệ anh chậm rãi theo sau.

Khác chăng chỉ là giờ cô đã quen với sự trầm lặng của anh, bước chân cũng chậm lại theo anh.

Chỉ có điều, anh vẫn luôn nắm tay cô. Cô muốn chạy xa hơn một chút cũng không thể.

Như bây giờ vậy.

Cô nghe thấy phía trước có người đang hát biểu diễn, liền kéo tay anh định chạy qua xem. Mới bước ra một bước đã bị anh kéo lại.

Cô quay đầu giục, "Nhanh lên chút, qua kia xem biểu diễn kìa!"

Nhưng vừa quay lại, anh đã đưa tay lên đặt thứ gì đó lên đầu cô.

Cô đứng yên để anh gắn cho xong, cảm giác bên tai có tua rua rủ xuống, khẽ lắc lắc đầu rồi hỏi: "Đẹp không?"

Bên cạnh họ là một quầy nhỏ bán đồ thủ công, trải đầy những món trang sức xinh xắn. Lúc cô quay đầu lo xem náo nhiệt bên kia, anh lại chọn một món trang sức trên tóc mà anh nghĩ là hợp với cô.

Anh ngắm cô, mỉm cười đáp: "Đẹp."

"Anh thấy đẹp là được rồi, nhanh lên nào, em muốn qua đó xem biểu diễn." Cô kéo tay anh rảo bước về phía sân khấu nhỏ.

Cô vẫn thích cái sự nhộn nhịp ở những thị trấn nhỏ như thế này, nhất là vào những dịp lễ Tết. Những đứa trẻ con cứ níu kéo đứng lại xem không chịu rời đi.

Nhưng đúng là họ hát hay thật, cô cũng thích nghe. Nhóm biểu diễn còn tương tác với khán giả, hỏi mọi người có muốn nghe bài nào không. Người bên dưới thi nhau gọi tên bài hát. Cô cũng hùa theo hét lên một câu: "Có thể hát Ngọt ngào của Châu Kiệt Luân không?"

Vị trí của cô khá gần sân khấu, gương mặt lại xinh xắn nổi bật giữa đám đông, nhóm biểu diễn sau khi nghe thì rất nể mặt, thật sự bấm luôn nhạc dạo.

Cô không ngờ họ lại hát thật, bất ngờ quay sang nói với Phó Kiệu Lễ: "Không ngờ bọn họ thật sự hát bài này luôn đấy!"

Nhưng vừa quay đầu lại, thấy ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm cô, cô sững lại, hỏi: "Anh đang nhìn gì thế?"

"Nhìn em."

Anh trả lời rất nhẹ, rất thật.

Xung quanh vẫn ồn ào náo nhiệt, âm nhạc bắt đầu dâng lên, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại vô cùng yên tĩnh, cứ như thể tất cả xung quanh đều chẳng thể lọt vào mắt.

Cô bỗng nhớ đến chuyện từ thời cấp ba, một lần tan học cùng bạn đi đến căn tin. Khi đó là khung giờ cao điểm, hành lang chen chúc học sinh, đi xuống cầu thang cũng chỉ có thể lề rề từng bước. Cô đợi mãi cũng thấy Phó Kiệu Lễ tan học từ tầng trên đi xuống.

Bạn học đi cạnh quay đầu lại nhìn thấy anh, lập tức kích động thì thầm: "Phó Kiệu Lễ ở đằng sau kìa." Một câu nói khiến cả đám bạn đều quay đầu lại nhìn.

Cô nghe xong cũng quay đầu lại theo.

Cách nhau nửa tầng cầu thang, anh đứng giữa đám đông phía sau, cao gầy nổi bật. Vừa lúc cô quay đầu, ánh mắt anh cũng dừng lại trên người cô. Ánh nhìn đó rất nhạt, nhưng rõ ràng.

Chỉ một cái liếc mắt như thế, cô lập tức quay lại phía trước, tim đập liên hồi mãi không thôi.

Cô lấy điện thoại nhắn tin cho anh, hỏi anh nhìn gì thế.

Khi đó anh cũng trả lời đơn giản chỉ một từ:

— "Em."

"Gió lộng hôm nay, em thử nắm tay anh một lần.

Nhưng trời lại đổ mưa, mưa lớn đến mức anh chẳng còn thấy được em.

Phải đến bao giờ, anh mới thật sự được ở bên em?"

Âm nhạc bên sân khấu dần đi đến đoạn cao trào, giai điệu tràn vào tai họ.

Cô nhìn vào đôi mắt đã từ rất lâu, rất sớm trước kia đã luôn lặng lẽ nhìn cô ấy. Khi đó, chỉ vì một ánh nhìn mà cô hoảng hốt, không biết nên trả lời tin nhắn thế nào. Nhưng bây giờ, cô biết rồi.

Cô cười rộ lên với anh, giọng nói mềm mại như mọi khi nũng nịu:

"Nhìn em thêm chút nữa đi."

Rồi lại được đằng chân lân đằng đầu: "Sau này cũng phải nhìn em."

"Chỉ được nhìn em thôi."

Xung quanh quá đông người, trẻ con chạy nhảy tứ tung, Phó Kiệu Lễ kéo cô sát lại gần mình một chút, dịu dàng trả lời: "Anh chỉ thấy mỗi em thôi."

—————————

[Tác giả có lời muốn nói]

Toàn văn đến đây là kết thúc rồi!

Viết đến đoạn cuối, tôi cảm thấy vẫn nên để cái kết HE ngọt ngào như thế này. Lúc đầu tôi từng định viết BE cơ, thật xin lỗi nếu ban đầu từng làm bạn lo lắng, nếu là BE thì chắc chắn kết thúc sẽ không vui như hôm nay đâu.

Dù từ đây trở đi, câu chuyện của họ sẽ không còn do tôi kể lại nữa, nhưng tôi tin rằng trong thế giới của họ, họ sẽ sống thật hạnh phúc.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, dù có luyến tiếc, tôi vẫn cảm thấy thật vui. Cảm giác như một người mẹ đã nuôi con mình lớn vậy đó TvT...

Bình Luận (0)
Comment