Là Tôi Đã Giết Cô Ấy

Chương 18


Chuyển ngữ: Lê
Beta: Thuỷ Tiên
Trần Triệu Trung rời khỏi văn phòng, nhân lúc ông ấy ra ngoài, Lương Hi tiếp tục nhìn nội dung trong danh sách, không lâu sau, cô lại thấy một cái tên quen thuộc ở trang cuối cùng – Chu Mộng Ni.

Như những gì Chu Mộng Ni từng nói, quả thật hai người họ từng học cùng khối nhưng không cùng lớp.

Lương Hi cầm máy ảnh chụp danh sách lại, sau đó cô gấp gọn danh sách lại và đặt chúng ngay ngắn trên bàn trà.

Cô đợi chừng mười phút mà Trần Triệu Trung vẫn chưa về.

Trong văn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, Lương Hi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài xem tình hình thế nào.

Khi cô vừa mới bước ra khỏi cửa thì nhìn thấy đầu hành lang bên kia, Trần Triệu Trung dẫn theo một giáo viên nữ mặc váy đen, phong thái trang nhã đi tới.

Trần Triệu Trung thấy Lương Hi đứng ở cửa thì vẫy tay, chào hỏi với cô.

“Xin lỗi, lỡ việc lâu quá.” Trần Triệu Trung lớn tiếng xin lỗi Lương Hi: “Vừa nãy bên văn phòng có chút việc phải nán lại.”
Lương Hi xua tay tỏ ý không sao.

Chờ hai người đến gần, cuối cùng Lương Hi cũng đã nhìn thấy rõ dáng vẻ của giáo viên nữ kia, trông bà ấy khoảng tầm hơn bốn mươi tuổi, trên đầu có mấy sợi tóc bạc, trên bộ váy đen còn vương lại chút bụi phấn.

“Đây là cô Vương Thải Ngọc, là giáo viên chủ nhiệm trước kia của Lâm Tiểu Hà.” Trần Triệu Trung nói với Lương Hi.

“Chào cô Vương, tôi là Lương Hi.” Lương Hi vươn tay ra và tự giới thiệu.


“Chào cô.” Vương Thải Ngọc nghiêm nghị, bà ấy bắt tay Lương Hi một cái tượng trưng: “Vừa nãy chủ nhiệm Trần nói với tôi rồi, Tiểu Hà em ấy…” Vương Thải Ngọc hơi dừng lại: “Rốt cuộc đã chết thế nào?”
“Cô… vẫn nhớ cô ấy ạ?”
“Đương nhiên là nhớ rồi, em ấy là một trong số học sinh giỏi nhất mà tôi từng dạy… Haiz, đứa bé này số khổ quá, cớ sao lại rơi vào kết cục này cơ chứ.” Vành mắt Vương Thải Ngọc nhòe ướt.

Lương Hi cảm thấy cô Vương có cảm tình sâu đậm với Lâm Tiểu Hà, cô nói chuyện với Vương Thải Ngọc, chẳng nén nổi sự nặng nề nơi tâm trạng: “Cô à, liên quan tới nguyên nhân xảy ra sự việc, chúng tôi vẫn đang điều tra.

Còn nguyên nhân cái chết của cô ấy, là chết do nghẹt thở.”
“Nghẹt thở?” Giọng Vương Thải Ngọc trở nên run rẩy, bà ấy nhìn Lương Hi với vẻ khó mà tin nổi: “Là sao?”
“Chúng tôi tìm thấy cô ấy ở trong một rừng đào, cổ cô ấy bị thắt bởi một sợi dây thừng, treo trên cây đào.”
“Hả…” Vương Thải Ngọc càng thêm hoảng hốt: “Tự sát?”
“Vấn đề này chúng tôi vẫn đang điều tra, hôm nay tôi tới đây là để tìm hiểu tình hình với mọi người.” Lương Hi nói, đồng thời nhìn sang Trần Triệu Trung.

Vương Thải Ngọc thở dài, bà ấy chậm rãi đi vào văn phòng, ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh cửa.

Một lúc lâu sau, Vương Thải Ngọc vẫn luôn im lặng, như thể là đang lấy lại bình tĩnh từ dòng cảm xúc bi thương.

Lương Hi yên lặng ngồi xuống bên cạnh Vương Thải Ngọc, trong nháy mắt, cô cảm thấy mình quá sức tàn nhẫn, đáng lẽ ra cô không nên nói cho Vương Thải Ngọc về sự thật Lâm Tiểu Hà không còn trên đời mới phải.

“Một đứa trẻ thông minh như thế, đã điên rồi thì chớ, lại còn chết không rõ ràng như thế.

Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà!”
“Ai nói không phải vậy đâu.” Trần Triệu Trung nói hùa theo: “Số phận của con người ấy à, không tài nào nói rõ ra được, cũng chẳng thể hiểu rõ, đứa trẻ này, đúng là đáng tiếc thay.”
“Cũng tại tôi, thầy nói xem, nếu lúc đó tôi quyết đoán hơn một chút, nhất quyết bắt em ấy về, có phải là em ấy sẽ không xảy ra chuyện này không?”
“Trong chuyện này, sao có thể trách cô cho được?” Trần Triệu Trung tức giận và vô cùng bất bình: “Nói thẳng ra là do bố mẹ vô văn hóa, tầm nhìn nông cạn, chỉ biết cái lợi cực kỳ nhỏ bé trước mắt, để tôi nói thẳng ra thì chỗ tiền đi làm thêm ấy có nhiều hơn tiền dư lúc đi học không? Đúng là làm bậy làm bạ.”

Vương Thải Ngọc: “Dù gì tôi cũng là giáo viên của em ấy, lòng tôi vẫn luôn áy náy.”
Vương Thải Ngọc và Trần Triệu Trung cứ thầy một câu tôi một câu mà thảo luận về chuyện này.

Lương Hi ngồi ở một bên chăm chú lắng nghe.

“Haiz.” Vương Thải Ngọc nói: “Cô cảnh sát, xin lỗi nhé, nói lạc đề mất rồi, cô muốn tìm hiệu chuyện gì liên quan tới em ấy? Nhất định là tôi biết gì thì sẽ nói nấy.”
“Nói gì cũng được ạ.” Lương Hi lấy giấy bút trong túi ra, chuẩn bị ghi lại lời Vương Thải Ngọc nói.

Vương Thải Ngọc cau mày nhớ lại một lúc, sau đó mới thong thả nói: “Vậy thì tôi nghĩ ra đến đâu thì nói đến đấy nhé.

Tiểu Hà rất thông minh, rất nỗ lực, bình thường mỗi lần thi cử em ấy đều đứng top đầu của lớp, mấy bạn học đều rất thích em ấy.

Gia đình em ấy có điều kiện khó khăn, vì để em ấy tiếp tục đi học, nhà trường đã miễn học phí cho em ấy.

Nhưng sang học kỳ hai năm lớp mười, nhà em ấy xảy ra chuyện, bố em ấy không cho em ấy đi học nữa, đứa bé này bị bố lôi về không được mấy ngày thì tinh thần không còn bình thường nữa.”
Lương Hi hỏi: “Cô ấy có mâu thuẫn gì với người khác ở trường không ạ?”
Vương Thải Ngọc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Hẳn là không, không phải tôi đã nói rồi sao, quan hệ giữa em ấy và các bạn đều rất tốt.”
Lương Hi cúi đầu, đăm chiêu.

Vương Thải Ngọc: “Cô cảnh sát, chẳng lẽ cô cho rằng cái chết của em ấy liên quan đến bạn học?”
“Không phải.” Lương Hi suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nói rõ ràng với Vương Thải Ngọc: “Cô Vương, cô có biết một học sinh tên là Chu Mộng Ni không? Cô ấy cùng khóa với Lâm Tiểu Hà, lớp 80, hình như cô ấy có chút mâu thuẫn với Lâm Tiểu Hà.”
“À… Tôi dạy ngữ văn cho lớp 80 đây.” Cô Vương lẩm bẩm: “Chu Mộng Ni… cái tên này, hình như tôi cũng có chút ấn tượng.”
Lương Hi nói tiếp: “Chu Mộng Ni mở một cửa tiệm băng đĩa ở con phố trong xã Lục Trình, hai năm qua Lâm Tiểu Hà rất hay đến tìm cô ấy gây phiền phức, trước khi Lâm Tiểu Hà chết, có người tận mắt thấy hai người họ xảy ra xung đột.”
“Hả… Vậy ư?” Vương Thải Ngọc nhíu chặt mày lại, như thể là đang nhớ lại từng chi tiết liên quan tới Chu Mộng Ni vậy, một lát sau, bà ấy vỗ đùi, kích động nói: “Tôi nhớ ra rồi, mùa đông năm ấy Lâm Tiểu Hà tới trường, em ấy đánh nhau với Chu Mộng Ni.


Cô bé kia bị Lâm Tiểu Hà đánh vỡ đầu chảy máu, dọa mấy giáo viên bọn tôi sợ gần chết.”
Lương Hi truy hỏi: “Có phải là tháng 2 năm 1994 không?”
“… Hình như phải.” Vương Thải Ngọc gật đầu: “Sao cô biết?”
Lương Hi nói tiếp: “Tôi từng xem bệnh án của Lâm Tiểu Hà ở chỗ bác sĩ Triệu Khải Thái, ông ấy có lưu lại thời gian hai lần Lâm Tiểu Hà nằm viện.”
“À.” Vương Thải Ngọc nghĩ lại vẫn rùng mình, đáp một tiếng: “À, đúng là lần đó… đã dọa chúng tôi sợ.”
Lương Hi nôn nóng: “Cô Vương, cô có thể nói cho tôi biết quá trình của lần đánh nhau đó không?”
“Ừm…” Vương Thải Ngọc phát ra tiếng suy tư theo thói quen, bà ấy nhíu mày, tựa như đang sắp xếp từ ngữ, rủ rỉ mà nói:
“Hôm đó trời rất lạnh, có tuyết rơi, tôi và mấy giáo viên vây quanh lò sửa trong văn phòng, thảo luận về công tác khai giảng.

Ngay lúc bọn tôi thảo luận hăng say thì mọi người ở phòng học đó vây kín hết ba tầng trong lẫn ba tầng ngoài, có một học sinh nữ đứng ở trung tâm của đám người, kêu gào thảm thiết không ngừng.

Tiếng gào ấy à, tôi còn tưởng là đã mất mạng rồi cơ.”
Nói tới đây, Vương Thải Ngọc hít sâu một hơi: “Tôi và ông Tề, à, ông Tề là giáo viên chủ nhiệm lớp 80, tôi và ông ấy cùng nhau chen vào nhóm người đó, nhìn thấy Lâm Tiểu Hà dồn Chu Mộng Ni vào tường, túm tóc cô ấy… Chậc, Lâm Tiểu Hà chỉ mặc hai cái áo mỏng, tóc rối như ổ gà, mặt em ấy bị lạnh đỏ bừng hết cả lên, giày và quần toàn là bùn đất.

Trời ạ, cô không biết giây phút đó tôi khiếp sợ đến nhường nào đâu, một cô gái từng rực rỡ như ánh mặt trời thế mà lại biến thành bộ dạng ấy.”
Có lẽ đó là đoạn ký ức khá khó quên trong cuộc đời đứng trên bục giảng của bà ấy, vì Lương Hi nhìn thấy tay Vương Thải Ngọc đang run rẩy.

“Trong mắt em ấy chỉ có điên cuồng và hung ác, không nhìn thấy bất cứ chút tồn tại nào của lý trí, đầu Chu Mộng Ni đầy máu, rít gào không ngừng.

Nếu không phải ông Tề nhắc nhở tôi vội vàng kéo hai đứa ra, có lẽ lúc đó tôi đã bị dọa đến đơ người luôn.”
“Sau khi kéo người ra, cô ấy có nói gì không?” Lương Hi vừa ghi chép vừa hỏi.

“Tôi và ông Tề bỏ ra bốn, năm phút mới kéo em ấy ra khỏi chỗ Chu Mộng Ni.

Ánh mắt em ấy dại ra, trong miệng cứ lẩm bẩm báo thù gì đó…” Vương Thải Ngọc nói đến hai chữ “báo thù” thì bản thân bà ấy cũng có chút ngờ vực: “Chắc là báo thù đấy, đã qua lâu quá rồi tôi không nhớ rõ lắm.

Tôi gọi tên em ấy mà em ấy không phản ứng lại, cũng không nhận ra tôi, sau đó bọn tôi đành phải trói em ấy lại, đưa em ấy đến bệnh viện.”
“Trói lại?” Lương Hi tưởng mình đã nghe nhầm.


“Ừ.” Vương Thải Ngọc gật đầu khẳng định: “Lúc đó em ấy rất kích động, mấy giáo viên bọn tôi và học sinh đều không thể khống chế được, chỉ đành tìm quần áo trói em ấy lại rồi đưa đến bệnh viện.”
Việc này cũng không có gì đáng trách, Lương Hi nghĩ.

“Vậy thì xem ra có khi cô ấy và Chu Mộng Ni có mâu thuẫn gì đó thật.” Lương Hi đăm chiêu: “Lúc đó các cô có hỏi Chu Mộng Ni là có chuyện gì xảy ra không?”
“Có hỏi, nhưng không hỏi kỹ, cô nghĩ mà xem, vốn dĩ tinh thần Lâm Tiểu Hà đã không được bình thường, Chu Mộng Ni lại bị thương như thế, ai lại tranh luận xem hai em ấy có mâu thuẫn gì cơ chứ.” Vương Thải Ngọc nói.

“Xem ra.” Lương Hi bất đắc dĩ thở dài: “Việc này chỉ có mỗi mình Chu Mộng Ni biết thôi.”
Vương Thải Ngọc muốn nói lại thôi.

Một lát sau, bà ấy mới lên tiếng: “Cô cảnh sát, tôi cảm thấy, dù hai đứa trẻ này có mâu thuẫn gì đó thật cũng không đồng nghĩa với việc chắc chắn sẽ giết người, đúng không?”
“Hả?” Lương Hi ngừng bút trong tay, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Vương Thải Ngọc.

“Ý tôi là Chu Mộng Ni không phải loại người có thể ra tay, em ấy cũng là nữ, bình thường con gái rất ít ai có thể làm được chuyện ấy.”
“Mặc dù ít nhưng không có nghĩa là không có.” Lương Hi tiếp tục ghi vào sổ: “Hơn nữa, cũng vì ít mà chúng ta hay quên mất khả năng phạm tội của nữ giới.”
“Tôi vẫn không tin.” Vương Thải Ngọc lắc đầu: “Haiz, có lẽ tôi lớn tuổi rồi, nếu học sinh tôi từng dạy mà làm chuyện mất hết nhân tính ấy thì trong lòng tôi vẫn thấy khó chịu.”
“Tôi hiểu ý cô, bây giờ chúng tôi vẫn đang điều tra, có thể sẽ có khả năng khác.”
Lúc đi ra khỏi phòng giáo vụ đã là buổi trưa.

Lương Hi đi quanh trường một vòng, mặc dù Lâm Tiểu Hà đã rời khỏi nơi này từ lâu nhưng Lương Hi có cảm giác như thế là cô gái ấy vẫn còn sống ở đây, có lẽ cô ấy sẽ chậm rãi chạy bộ trên thao trường, có lẽ sẽ chào những bạn học khác trên con đường trong trường, sẽ nghiêm túc nghe thầy cô giảng bài trong những phòng học sáng sủa kia…
Chắc hẳn cô ấy sẽ rất thích cuộc sống nơi đây.

Nếu không thì cô ấy sẽ không bất chấp gió tuyết mà đi đến trường sau khi tinh thần có vấn đề.

Lâm Tiểu Hà, rốt cuộc trong suy nghĩ rối ren của cô đã có những gì?
Sẽ nghĩ tới quá khứ của mình chứ?
Có nghĩ tới tương lai xa xôi vốn nên thuộc về mình hay chăng?.

Bình Luận (0)
Comment