Lạc Đường - Thán Tây Trà

Chương 11

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Phía chân trời vương lại chút bóng chiều tà, nhưng ánh mặt trời không chiếu xuống nữa, trời dần trở tối.

Châu Dật ngồi ở ghế sau nhìn những tia sáng cuối ngày. Dường như chúng đang đấu tranh một lần cuối cùng với bóng tối, đượm chút bi tráng rồi lại ra sức tỏa sáng đến giây chót, cho đến khi hóa thành tro tàn.

“Chị, chị đói chưa?” Tứ Mã quay đầu hỏi.

Cả ngày hôm nay cô chỉ ăn nửa phần cơm trảo được Đinh Tấn đưa lên. Lúc này gần mười giờ đêm, đúng là dạ dày hơi trống rỗng.

Nhiệt Hắc lái xe: “Chợ đêm Mạc Ấp có rất nhiều đồ ăn ngon. Lát nữa tụi em mua về cho chị, để chị nếm thử mỹ thực Vực Thành nha.”

“Sao lại phải mua về?” Châu Dật quay đầu, “Đưa tôi đến chợ đêm luôn không phải tốt hơn à.”

“Ờm…” Nhiệt Hắc nghẹn họng. Anh ấy không biết nói dối, chỉ có thể thành thật, “Đội trưởng Đinh kêu tụi em phải đưa chị về khách sạn trước khi trời tối.”

Tứ Mã phụ họa: “Đúng rồi. Chị, muộn rồi ra ngoài không an toàn đâu.”

Châu Dật không dao động: “Không phải có hai cậu đi chung à. Sao nào, hai cảnh sát mà không bảo vệ nổi tôi?”

Nhiệt Hắc cứng cổ, cất cao ngữ điệu: “Chị, chị đừng coi thường tụi em. Tuy không giỏi bằng đội trưởng Đinh, nhưng chúng em cũng không tệ đâu.”

“Vậy thì…” Châu Dật nói, “Trực tiếp đến chợ đêm.”

Tứ Mã trừng mắt với Nhiệt Hắc, không xem tình huống bây giờ thế nào, lòng tự trọng còn mạnh như vậy.

Anh ấy cười trừ, quay đầu khó xử nói: “Chị, tụi em không dám cãi ‘nệnh’ của đội trưởng Đinh. Anh ấy sẽ trừng phạt tụi em chết mất.”

Biểu cảm của Châu Dật vẫn hờ hững, không hề lay động lòng trắc ẩn với vẻ mặt đáng thương của anh ấy, thậm chí còn thấy buồn cười. Cô ngả người về trước: “Cậu gọi anh ta, tôi nói cho.”

“Chuyện này…”

“Nhanh lên.”

Tứ Mã gãi đầu, cảm thấy giọng ra lệnh của Châu Dật không khác gì đội trưởng Đinh.

Tứ Mã bấm điện thoại. Châu Dật bật loa, đợi ba giây đã có người tiếp.

“Cô ta lại sao nữa?”

Đinh Tấn mở miệng đã hỏi, chữ “cô ta” thêm cả chữ “lại” có thể nói là vô cùng vi diệu lại hết sức rõ ràng.

Tứ Mã và Nhiệt Hắc đều xấu hổ ho nhẹ một tiếng. Ánh mắt nhìn con đường phía trước, vành tai lại dựng thẳng tắp.

Châu Dật đưa điện thoại đến bên miệng, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười nhẹ bẫng: “Cô ta muốn đến chợ đêm ăn gì đó.”

Đầu kia im lặng trong nháy mắt, lúc mở miệng giọng đã trầm hơn: “Châu Dật.”

Châu Dật không để ý đến sự cảnh cáo trong giọng anh, nói tiếp: “Nếu anh không yên tâm thì có thể đến đó tìm tôi.”

Nói xong cô cũng mặc kệ ý anh thế nào, dứt khoát tắt điện thoại.

Châu Dật đưa điện thoại cho Tứ Mã, sau đó ngả lưng tiếp tục nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Nhiệt Hắc và Tứ Mã nhìn nhau, đều vô cùng bội phục Châu Dật. Đây là lần đầu tiên họ thấy đội trưởng Đinh thua thiệt, đúng là cô không hề sợ anh, còn có xu hướng muốn đè đầu.

Nhưng dù sao họ cũng là người của Đinh Tấn, dĩ nhiên vẫn đứng về phía anh.

Tứ Mã ngập ngừng: “Chị, chợ đêm đông đúc, mấy gã người xấu còn chưa bị bắt, nếu chị đi sẽ rất nguy hiểm. Tụi em vẫn ‘lên’ đưa chị về khách sạn thì hơn.”

“Cậu cũng nói mấy người đó là người xấu, chúng không trốn thì mắc gì tôi phải trốn? Tôi phạm pháp sao?” Châu Dật khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt từ chối, “Không về.”

“…” Tứ Mã nhanh mồm dẻo miệng cũng hiếm khi cứng họng. Hình như logic này không có vấn đề, nghe còn khiến người ta căm phẫn là sao nhỉ?

“Có phải nếu cứ mãi không bắt được bọn chúng, cả đời tôi cũng không được ra ngoài luôn không?” Châu Dật không chờ Tứ Mã nghĩ xong đã chêm thêm một câu.

“Chuyện này…” Tứ Mã suy sụp, vẻ mặt đưa đám, từ bỏ chống cự, “Chị, chị muốn ăn gì?”

Có được câu trả lời mình muốn, Châu Dật vừa lòng mỉm cười.

Những chuyện xảy ra mấy ngày nay, đấu súng, đuổi giết… trước đây cô chưa bao giờ chạm trán, thậm chí có thể nói là những chuyện hoang đường đến cực điểm. Nói cô hoàn toàn không sợ là không thể nào. Hơn nữa hồi còn rất nhỏ cô cũng từng bị bắt cóc.

Nhưng vì một ngày nào đó sẽ chết mà không thể sống tốt hôm nay sao? “Kim triêu hữu tửu kim triêu túy [1]” là quan niệm sống của Châu Dật. Vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn không phải cách làm của cô.

[1] Một câu thơ trong bài Tự Khiển – La Ẩn, dịch nghĩa là “Hôm nay có rượu thì hôm nay uống,”, bày tỏ thái độ sống tích cực dù cho ngày mai như thế nào.

Chỉ có nước chết thì mới ngừng chảy, mà cô là một dòng nước chảy siết. Nếu đã đến rồi, cô phải thưởng thức chuyến đi này, yêu ma quỷ quái gì cũng không ngăn cản được cô.

Đêm ở Vực Thành tới muộn, hiển nhiên cuộc sống về đêm cũng lùi lại theo. Bình thường giờ này người dân địa phương mà ăn thì đều là ăn bữa khuya. Vực Thành ăn cơm chiều rất sớm, cho nên muốn tới chỗ náo nhiệt thì có thể đến chợ đêm.

Từng quán ăn vặt nối tiếp nhau trong chợ đêm Mạc Ấp, thịt dê xiên, lương bì [2], thịt quay vàng ươm, dê nướng nguyên con, bánh nang nhân thịt [3]… Còn có rất nhiều món ăn nổi danh mà Châu Dật không thể kể hết. Cô vốn không phải người thích ăn, ăn không có ý nghĩa gì với cô, no bụng là được. Nhưng nhìn những gian hàng rực rỡ muôn màu, còn cả những món ăn đang tỏa hương thơm, cô cũng hiếm khi thấy ngứa ngáy tay chân.

[2] Lương bì: là một món ăn Trung Quốc giống mì được làm từ lúa mì hoặc bột gạo. Nó là một món ăn đặc sản có nguồn gốc từ ẩm thực của tỉnh Thiểm Tây, nhưng hiện đã lan rộng ra nhiều nơi khác ở Trung Quốc, cụ thể là khu vực miền Bắc và miền Trung.

“Chị, chị muốn ăn gì?” Nhiệt Hắc dò hỏi Châu Dật.

“Có đề cử gì không?”

“Nhiều ‘nắm’.” Tứ Mã ân cần nói: “Nếu chị muốn ăn mì, ‘lơi’ ‘lày’ có mì trộn thịt, mì kéo sợi [4], mì vàng, mì thịt bò… Muốn ăn thịt, thịt bò thịt dê thịt ngựa thịt gà thịt bò Tây Tạng đều có hết.”

[4] Mì kéo sợi (Laghman): là một món ăn Trung Á gồm mì kéo, thịt và rau.

Anh ấy nói một loạt, Châu Dật càng không biết chọn gì.

Nhiệt Hắc nghĩ Châu Dật vừa đến Vực Thành chưa được bao lâu, hỏi: “Chị, đã ăn Dapanji [5] chưa?”

[5] Dapanji hay chong texse toxu qorumisi, là một loại gà hầm. Đó là một món ăn phổ biến có nguồn gốc từ Tân Cương, Trung Quốc.

Châu Dật lắc đầu. Cô ở Cổ Mộc Lí Nhĩ chưa được hai ngày đã bị trói đi, trên đường ăn bụi đất là nhiều nhất.

“Tới Vực Thành mà chưa ăn Dapanji thì khác gì chưa đến.” Tứ Mã lập tức vỗ tay, “Chủ đề chính của chúng ta đêm nay là… ăn gà.”

Hạ quyết tâm, ba người họ ngồi xuống một bàn trống ở một gian buôn bán đắt hàng. Trước khi ngồi, Nhiệt Hắc và Tứ Mã còn cố ý quan sát xung quanh, không phát hiện gì khác thường và nhân vật đáng nghi nào mới ngồi xuống.

Tứ Mã đi gọi món, lúc quay lại trên tay cầm một miếng dưa Hami, anh ấy đưa cho Châu Dật: “Em nói với chú bán trái cây bên cạnh chị ‘nà’ người nơi khác tới chơi. Chú ấy bảo chị ‘lếm’ thử dưa Hami ngọt nhất thế giới.”

Châu Dật nhìn sang sạp trái cây, thấy dưa Hami chất đống trước sạp thì ngạc nhiên.

Dưa Hami ở Vực Thành lớn như quả bí đao, nhưng tròn hơn.

Tứ Mã nói: “Chị nếm thử xem.”

Châu Dật cắn một miếng, còn chưa bắt đầu nhai đã cảm thấy lưỡi ngọt đến phát ngứa.

Nhiệt Hắc chờ mong nhìn cô: “Thế nào, ngọt không?”

“Ngọt lắm.” Châu Dật nói thật.

Nhiệt Hắc cười, còn pha chút kiêu ngạo: “Nho và dưa Hami Mạc Ấp chị ăn đều đang vào mùa, chị tới đúng dịp thật.”

Chợ đêm tấp nập tiếng người, tiếng chủ sạp rao bán, tiếng khách tán gẫu, còn có cả tiếng hát giao hòa nhau. Nhưng không hề ầm ĩ, chỉ đơn thuần náo nhiệt, mang hơi thở nhân gian, thoảng hương vị ấm áp.

Châu Dật ăn hết miếng dưa, răng ngọt như sắp mềm đi.

Cô vừa để vỏ dưa xuống, bỗng nghe thấy Nhiệt Hắc kêu: “Đội trưởng Đinh, ở đây.”

Đinh Tấn nghe tiếng quay đầu, ánh mắt không nghiêng không lệch trực tiếp dừng trên người Châu Dật.

Sau khi anh đến gần, lần lượt nhìn Nhiệt Hắc và Tứ Mã. Anh chỉ quét mắt rất nhẹ, nhưng một cái liếc mắt này cứ như 50kg vật nặng đã ở trên lưng họ.

Nhiệt Hắc và Tứ Mã nổi da gà.

Tứ Mã nịnh nọt kéo ghế đặt bên cạnh Châu Dật, sau đó cúi người làm tư thế mời: “Đội trưởng Đinh, ngồi đi.”

Đinh Tấn không nói chuyện, kéo ghế ra sau, ngồi xuống.

Anh còn chưa mở miệng, Châu Dật đã đọc được sự không hài lòng trong mắt anh.

Châu Dật như không cảm giác được, lại cố ý muốn chọc anh giận, nghiêng đầu nhìn anh, ngữ điệu rất nhẹ nhàng: “Tới nhanh nhỉ.”

Đinh Tấn mở miệng muốn dạy dỗ cô theo bản năng, nhưng đối mặt với đôi mắt đẹp kia, lời muốn nói lại tuột xuống cổ họng.

Cô không phải đội viên của anh, anh không thể nào đối đãi với cô như với Nhiệt Hắc và Tứ Mã, cao giọng mắng mỏ cô một trận lúc cô phạm sai lầm. Càng làm Đinh Tấn bực mình là anh mơ hồ đoán được, dù anh có giáo huấn cô thật nặng, cô cũng sẽ không để trong lòng, có khi còn cắn ngược lại anh.

Lúc cứu cô ra khỏi ma trát, hai người họ nghi ngờ lẫn nhau. Khi đó cô còn xem như khách sáo, ít nhất biết nghe lời, hai ngày nay thì đã hoàn toàn bộc lộ bản chất.

Đinh Tấn cảm thấy trên mạng đánh giá vô cùng chuẩn xác… khó gần.

Anh kiềm chế: “Cô đã đồng ý với tôi trước khi trời tối sẽ về khách sạn.”

“Anh từng xem Ỷ Thiên Đồ Long Ký chưa?”

Đinh Tấn không biết cô lại định nói gì.

Châu Dật nói: “Trước khi Ân Tố Tố chết đã nói với Trương Vô Kỵ ‘phụ nữ càng đẹp càng gian dối’, anh không biết à?”

Mặt mày Đinh Tấn sa sầm.

Nhiệt Hắc và Tứ Mã kẹt giữa hai người họ, nhìn trái nhìn phải, không dám ho he một câu.

Lúc này, chủ sạp bưng một cái khay lớn tới bàn họ: “Mấy đứa gọi Dapanji và Laziji [6] phải không?”

[6] Laziji: là một món ăn của ẩm thực Tứ Xuyên. Nó là một món xào, bao gồm những miếng gà được tẩm ướp sau đó chiên giòn, thêm ớt khô Tứ Xuyên, tương đậu cay, ớt Tứ Xuyên, tỏi và gừng. Hạt mè nướng và hành lá cắt lát thường được dùng để trang trí món ăn. Thực khách dùng đũa gắp từng miếng gà ra bát, để riêng phần ớt.

Tứ Mã vội đáp: “Đúng đúng đúng.”

Chủ sạp để Dapanji xuống rồi lại bưng Laziji lên. Châu Dật nhìn cái mâm to bự chảng, hai mâm đã chiếm hết cả cái bàn.

“Nhiều thế này ăn sao hết?”

Nhiệt Hắc đáp: “Không nhiều đâu, bộ đội chúng em ăn còn nhiều hơn.”

Châu Dật nhìn anh ta: “Bộ đội?”

Biểu cảm Nhiệt Hắc đình trệ, vẫn là Tứ Mã cứu cánh: “Đội cảnh sát, cậu ta lanh mồm lanh miệng nói sai đấy.”

“À.” Châu Dật không để trong lòng.

Chủ sạp bưng chén đũa lên, lại để thêm một bầu hồng trà.

Châu Dật cầm đũa, đảo mắt thấy ba người kia vẫn ngồi yên, cô lại buông đũa, cầm bầu trà lên rót ly hồng trà, hương trà lượn lờ.

Cô quét mắt nhìn Nhiệt Hắc và Tứ Mã, cuối cùng đẩy ly trà đến trước mặt Đinh Tấn: “Đến cũng đã đến rồi, anh đừng xụ mặt nữa. Anh không ăn hai cậu ấy cũng không dám ăn kìa.”

Nhiệt Hắc và Tứ Mã cười gượng, trong lòng quả thực cảm động rơi nước mắt.

“Mai anh đưa tôi đến Cổ Mộc Lí Nhĩ, làm cho tôi tấm thẻ căn cước tạm thời để tôi về Ngư Hải. Hôm nay xem như bữa ăn tiễn tôi đi, lòng dạ anh sẽ không hẹp hòi vậy chứ.”

Châu Dật nói vậy cũng xem như là chịu thua, tuy không được chân thành cho lắm.

Họ vốn là những người quăng tám sào cũng không tới, giờ quen được nhau cũng là trời xui đất khiến.

Đinh Tấn cầm đũa: “Ăn đi.”

Nhiệt Hắc và Tứ Mã như được giải huyệt, lập tức cầm đũa ăn uống thỏa thích.

Hai món Dapanji và Laziji đều có thịt gà, nhưng cách bày trí và vị hoàn toàn bất đồng. Dapanji nghiêng về sắc vàng, ngoại trừ thịt gà còn có khoai tây, hành tây, ớt xanh và rau dưa, phía dưới còn có mì kéo. Laziji là món thịt gà thái hạt lựu siêu cay, ngoài gà thì toàn ớt cay đỏ chót, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta đổ mồ hôi.

Châu Dật nếm cả hai, mới ăn vài phút trán đã lấm tấm mồ hôi.

Đinh Tấn nhìn thấy, lúc này mới chợt nhớ ra cô là người phương nam.

“Không ăn cay được?” Anh hỏi.

Châu Dật buông đũa, gương mặt đỏ bừng, cổ cũng có mồ hôi.

“Được.” Cô uống chút trà, “Nhưng món này của các anh… cay quá.”

Nhiệt Hắc phì cười: “Ớt Vực Thành chúng em cay xé cổ.”

Châu Dật dùng tay quạt mặt, quay đầu thấy bàn bên cạnh bày mấy chai thủy tinh xanh biếc. Lúc này cô mới phản ứng lại, thảo nào cảm thấy thiếu gì đó.

“Mấy cậu không uống rượu sao?”

Nhiệt Hắc và Tứ Mã nghe vậy thì nhìn Đinh Tấn.

Ai bảo đàn ông Tây Bắc không biết uống rượu? Nói đến uống rượu, họ cũng không vừa đâu.

Nhiệt Hắc và Tứ Mã nghe tiếng cụng ly thì đã ngứa ngáy, nhưng giờ họ có nhiệm vụ trong người, uống rượu hỏng việc. Hơn nữa lãnh đạo trực tiếp ngồi bên cạnh, người trong đội đều biết Đinh Tấn chấp hành quân kỷ rất nghiêm.

Châu Dật nhìn theo ánh mặt họ, lập tức hiểu ra. Cô nhìn về phía Đinh Tấn, nhướng mắt cố ý hỏi: “Anh không biết uống à?”

Đinh Tấn không để ý tới sự khiêu khích của cô, nhưng Nhiệt Hắc đứng ra che chở cho đội trưởng: “Tửu lượng của đội trưởng Đinh tụi em không phải số một thì cũng là số hai trong đội đấy.”

Châu Dật cười mờ ám: “Thật sao?”

“Chị muốn uống rượu à?” Tứ Mã hỏi.

“Thôi bỏ đi.”

Đinh Tấn nhận thấy cô lại nhìn anh, sau đó nói: “Uống một mình không thú vị.”

“Chờ lần sau chị tới Vực Thành, tụi em sẽ uống với chị.” Nhiệt Hắc ra vẻ tự hào, “Bia Ô Tô [7], ngon cực.”

Tứ Mã lanh lẹ chêm thêm một câu: “Lúc chúng em không có nhiệm vụ.”

Châu Dật mỉm cười, ánh mắt lành lạnh.

Lần sau sao, duyên bèo nước gặp nhau thôi, gặp lại được hay không không chắc.

______
Bình Luận (0)
Comment