Lạc Hồng Ký

Chương 44

Chẳng biết Tiểu Bất Tử đã ở trên hòn đảo này được bao lâu. Hắn cũng không muốn biết. Một cuộc sống tách biệt hẳn so với những tranh đoạt, khổ đau đang diễn ra từng ngày trên đất Lạc Hồng thực sự dễ chịu?

Đêm…

Tiểu Bất Tử nằm dài trên bãi cát, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao. Thỉnh thoảng, một vệt sao băng vạch ngang nền trời khiến hắn cảm thấy như tâm hồn mình bị rạch ra như vậy.

Tiểu Linh ảo ảnh chỉ ngồi trầm ngâm nhìn hắn, một lúc lại ngước mắt ra phía biển. Biển đêm chỉ một màu đen, mặt nước lăn tăn nhè nhẹ, in bóng bầu trời cao vợi trên kia. Phía sau lưng, gió thổi lồng lộng, hòa lẫn vị mặn của biển và mùi thơm của hoa cỏ.

-Này!

Tiểu Bất Tử chợt cất tiếng khiến cho Tiểu Linh ảo ảnh đang ngắm biển giật mình nhìn về phía hắn, chờ đợi.

-Ta nên gọi ngươi là gì nhỉ?

Hắn chầm chậm nói.

Tiểu Linh ảo ảnh khuôn mặt chợt lộ vẻ khó nghĩ. Thanh kiếm này cũng chẳng biết nên gọi mình là gì, trong hình hài một con người. Hình như, nó cũng chẳng phải vật vô tri vô giác. Nó là thần kiếm, lại có thể biến hóa ra đủ mọi hình dạng. Và hình như thanh kiếm này cũng có suy nghĩ, cảm xúc.

-Ta không biết, hay cứ gọi là Xung Thiên Kiếm đi.

Tiểu Linh ảo ảnh trả lời.

-Không, ta không muốn gọi bằng cái tên đó. Để ta nghĩ một cái tên cho ngươi… Thiên Thiên thì sao nhỉ?

Tiểu Bất Tử đề nghị.

-Thiên Thiên! – Tiểu Linh ảo ảnh mỉm cười, nó cảm thấy thú vị với cái tên này.

-Được, vậy ta gọi là Thiên Thiên nhé.

Tiểu Bất Tử gật gù, xem chừng rất ưng ý cái tên mà hắn nghĩ ra cho thanh kiếm.

Tiểu Linh ảo ảnh chợt toàn thân nhè nhẹ tỏa ra bạch quang. Dường như nó cũng đồng ý với sự thay đổi này. Tiểu Thiên, nghe cũng không đến nỗi nào.

-Ngươi giúp ta một việc nhé. – Tiểu Bất Tử nói tiếp.

-Ngươi nói đi. – Thiên Thiên đăm chiêu, không rõ tên Tiểu Bất Tử này muốn gì nữa

-Tiểu Linh là một người rất quan trọng với ta. Và sư tỷ cũng thế.

Tiểu Bất Tử thở dài, trải lòng. Trong đầu hắn lúc này, những luồng tư tưởng đang đấu tranh hết sức mãnh liệt. Hắn thực sự có tình cảm với ai đây? Tiểu Linh hay Song Mai? Đến bản thân hắn cũng chẳng biết, chỉ biết rằng đối với hắn, cả hai người này đều rất quan trọng.

-Thì sao?

Thiên Thiên khuôn mặt nghi vấn, hỏi hắn.

- Ta cũng không biết. Nhưng nếu ngươi có thể, thì hãy giữ mãi hình bóng hai người đó bên ta, để ta luôn nhớ về họ, mãi mãi không quên được. Dù sao giờ đây chỉ còn mình ta trên cõi đời này.

Tiểu Bất Tử thở dài, nói.

Thiên Thiên mỉm cười nhè nhẹ, chợt những luồng kim quang chầm chậm phát ra. Bãi biển rực một thứ ánh sáng êm dịu, nhìn vào đó người ta có cảm giác ấm áp hết sức.

Tiểu Bất Tử ngạc nhiên, cứ chằm chặp nhìn vào luồng sáng đang ngày càng tỏa ra. Hắn không hiểu Thiên Thiên đang làm gì nữa.

Ánh sáng dần dần dịu đi, hình ảnh một bạch y thiếu nữ xinh đẹp hiện ra trước mặt Tiểu Bất Tử. Hắn như muốn đông cứng lại, đôi mắt không chớp, cứ thế nhìn về phía Thiên Thiên.

-Thiên…Thiên…

Tiểu Bất Tử chẳng biết nói lời gì. Trước mặt hắn, là một mỹ nữ tuyệt sắc, bạch y thướt tha, đang nhìn hắn mỉm cười.

Nhìn bạch y thiếu nữ, Tiểu Bất Tử vừa thấy giống Song Mai lại vừa thấy giống Tiểu Linh. Chính xác thì Thiên Thiên đã biến hóa ra một người, có hình dáng được dung hòa từ hai vị cô nương khiến tâm thần Tiểu Bất Tử không lúc nào yên ổn.

-Thực ra…ý ta không phải như vậy. Nhưng thôi, ngươi cứ giữ hình dáng này đi.

Tiểu Bất Tử chẳng hiểu vì sao thốt ra được lời nói này. Vốn hắn định nhờ thần kiếm biến hóa ra Song Mai rồi Tiểu Linh, cứ thế thay phiên nhau để Tiểu Bất Tử luôn có thể nhớ về hai người con gái ấy. Chẳng ngờ Thiên Thiên lại dung hòa hai hình dáng ấy để tạo nên một người con gái tuyệt sắc trước mặt Tiểu Bất Tử.

-Ngươi đưa tay đây.

Thiên Thiên mỉm cười, với đôi tay đẹp đẽ về phía hắn.

Tiểu Bất Tử khá ngạc nhiên nhưng cũng đưa tay tới.

Hai bàn tay chạm vào nhau. Là thật, không phải hư ảo. Tiểu Bất Tử khẽ kêu lên, một cảm giác da thịt tràn tới khiến hắn ngạc nhiên không thôi. Vì sao giờ hắn có thể chạm được vào thanh kiếm chứ không phải hư ảo như trước? Ánh mắt Tiểu Bất Tử như một câu hỏi khó.

-Tại sao lại như vậy? – Tiểu Bất Tử cất tiếng, thanh âm chứa đầy sự ngạc nhiên không thôi.

Thiên Thiên mỉm cười không nói gì chỉ khẽ lắc lắc đầu. Chẳng ai có thể nghĩ, người con gái xinh đẹp tuyệt trần này là một thanh kiếm thần cả.

Sóng biển rì rào như một bài ca đượm buồn. Tiểu Bất Tử và Thiên Thiên ngồi đó, nhìn về phía chân trời, trong lòng nặng trĩu tâm sự.

***​

Con chim Lạc non cứ quấn quít bên Tiểu Bất Tử khiến hắn phải phì cười. Cái điệu bộ của nó hệt như một con chó bên người chủ. Bao nhiêu năm rồi, nó chỉ lớn được một chút. Cũng bởi giống linh điểu này có thời gian phát triển rất lâu.

Tiểu Bất Tử đi đâu, nó cũng bay theo. Lúc hắn ngồi ngắm biển, nó ở bên cạnh, rúc vào trong lòng mà ngủ.

Thần Lạc Linh Điểu thấy con của mình thân thiết với Tiểu Bất Tử thì sự căm ghét dần biến mất, không như lần đầu tiên nó gặp hắn. Lúc đó, chỉ thiếu chút nữa là Tiểu Bất Tử bị nó lao tới tấn công. Hóa ra, con Thần Lạc Linh Điểu này đi theo lão Long Thần Quân ra hòn đảo hoang vu này.

Tiểu Bất Tử mồ hôi nhễ nhại, cuốc mấy khoảnh đất hoang để trồng rau. Cũng đã mấy tháng hắn ở trên hòn đảo này với Long Thần Quân.

-Nghỉ tay đi, uống chút nước.

Long Thần Quân đem một bình nước tới khoảnh ruộng mà Tiểu Bất Tử vừa khai hoang được, nó khá rộng rãi.

Tiểu Bất Tử bỏ chiếc cuốc xuống, đi về phía Long Thần Quân. Hắn ngồi xuống, cầm bát nước uống ực một cái. Không ngờ, vị Đại Đế Long Thần ngày nào lại mang nước cho nó uống.

Long Thần Quân nhìn Tiểu Bất Tử, mỉm cười nói:

-Rốt cục là thanh kiếm đã chính thức phục tùng ngươi rồi.

-Lão nói gì cơ?

Tiểu Bất Tử ngạc nhiên. Phục tùng? Chẳng phải trước đây hắn là chủ nhân của thanh kiếm này sao?

-Đúng là ngươi có bảo vật mà không biết rõ lai lịch.

Long Thần Quân lắc đầu nói.

-Lão nói xem.

Tiểu Bất Tử nhìn tới, ánh mắt vô cùng tò mò.

-Năm đó, Cao Lỗ Sơn có lấy được nguyên liệu độc nhất trong thiên hạ. Hắn sử dụng loại nguyên liệu này để chế ra thần binh mạnh nhất trong lịch sử, tức là Xung Thiên Thần Kiếm.

-Điều đó ta biết, sư phụ có kể với ta. – Tiểu Bất Tử gật đầu.

-Số nguyên liệu đó vẫn còn một nửa. Khi ta tìm thấy hắn ở nơi cất giấu Xung Thiên Thần Kiếm, vốn ta không thể lấy được bảo khí này vì lời nguyền mà Xung Thiên Thánh Vương khi xưa đã lập.

Tiểu Bất Tử chợt à lên một tiếng. Hóa ra ngày xưa lão Long Thần Quân này cũng đã khám phá ra câu chuyện này.

-Tuy không sở hữu được Xung Thiên Thần Kiếm nhưng lão vẫn còn một nửa nguyên liệu kia. Vì vậy Cao Lỗ Sơn đã làm cho ta thanh Bạch Long Kiếm.

“Ồ!” – Hắn thốt lên, hóa ra pháp bảo của Đại Đế Long Thần và của hắn đều có chung một nguồn gốc. Câu chuyện Cao Lỗ Sơn chế thần binh cho Đại Đế Long Thần chẳng ai biết cả và nó cũng không được lịch sử chép lại. Vậy là những món thần bình bảo khí mà Cao Lỗ Sơn chế ra đã thêm một chiếc.

-Nhưng ta không hiểu, lão kể chuyện này cho ta thì có liên quan gì đến việc Thiên Thiên phục tùng ta?

Long Thần Quân nhìn hắn với thái độ là lạ, đoạn đứng lên, ra hiệu cùng đi về phía cái am.

Tiểu Bất Tử lập tức đi theo Long Thần Quân trở về. Cả hai bước vào trong am. Hắn ngồi xuống bàn trà chờ đợi, Long Thần Quân lặng lẽ đến bên điện thờ, thò tay nhấc túi vải đang bọc thanh kiếm, đem ra chỗ Tiểu Bất Tử đoạn đặt xuống trước mặt.

Tiều Bất Tử nhìn thanh kiếm được bọc trong chiếc túi vải thì vô cùng tò mò. Hắn để ý thấy tấm vải này dường như có điều gì đó lạ kỳ. Trên tấm vải là nhiều những ký tự rất lạ, lại có cả những dấu hiệu của phật môn. Trong đầu Tiểu Bất Tử lờ mờ hiểu rằng thanh kiếm đang bị phong ấn trong chiếc túi này.

-Ngươi nghĩ đúng đó, là Bạch Long Kiếm đã bị phong ấn trong chiếc túi này.

Tiểu Bất Tử chợt lắp ghép các dữ liệu lại với nhau. Hắn tin rằng thanh kiếm này chính là nguồn gốc của ma khí trong người Long Thần Quân nên ông ta mới đem nó đi phong ấn.

-Nhưng không phải vì nó là tà kiếm nên ta phong ấn. Ài, ài, chỉ là…ta giờ đây đã quy phật pháp, lại ở một mình trên đảo, không thể để một nữ nhân bên cạnh được.

Tiểu Bất Tử cảm thấy khó hiểu nhưng hình như nó cũng đã phần nào đoán ra được tính chất của thanh kiếm này. Long Thần Quân nói rồi thở dài nói đoạn đưa bàn tay thô ráp, nứt nẻ, kéo tấm vải xuống. Thanh kiếm từ từ lộ ra sau lớp vải bọc. Tiểu Bất Tử hồi hộp ngắm từng phần của thanh kiếm xuất hiện.

Đúng là một tuyệt phẩm của thiên hạ. Kiếm trắng tinh, không một tì vết nào xuất hiện trên thân, tựa như một tờ giấy trắng mà người ta chưa viết gì lên đó.

Khi tấm vải được bỏ ra hoàn toàn, rất nhanh chóng, thanh kiếm chợt rực lên một đạo bạch quang chói lọi, hệt như lúc Long Thần Quân nắm lấy Xung Thiên Thần Kiếm khi trước.

Kiếm sáng rực rỡ rồi dịu dần, khi bạch quang tắt ngấm, thanh kiếm chợt rung lên nhè nhẹ rồi bất ngờ vút bay vọt ra phía cửa. Khi bạch quang vừa chạm đất, ánh sáng lại bùng lên, chớp nháy liên hồi. Từ đạo bạch quang bùng ra lung linh, ánh sáng tràn ngập tỏa ra bốn phương tám hướng. Rồi nhanh chóng, bạch khí tụ lại, thoáng một cái đã xuất hiện hình hài một bạch y thiếu nữ xinh đẹp siêu phàm khiến Tiểu Bất Tử ngây người ra nhìn.

Bạch y thiếu nữ đứng nơi cửa, ánh mắt u buồn nhìn về phía Long Thần Quân. Tiểu Bất Tử ngó thấy lão cũng nhìn thanh kiếm, có điều mục quang chẳng chút rung động.

-Ngài vẫn khỏe chứ? Không có ta ở bên cạnh, cũng đã mấy trăm năm rồi.

Bạch y thiếu nữ cất giọng u uất, lời nói như trách móc, hờn giận.

Lúc này, Thiên Thiên từ ngoài cửa bước vào, thấy bạch y thiếu nữ thì sững người, khẽ a lên một tiếng.

Bạch y thiếu nữ nghe tiếng động sau lưng, vội ngoảnh người lại, nhìn thấy Thiên Thiên, ánh mắt chợt rung động.

Cả hai người đứng ngây ra nhìn nhau, tựa như thân quen từ xưa vậy.

***​

Ánh nắng khe khẽ xiên qua ô cửa sổ, chiếu vào bên trong am. Tại bàn trà, bốn người lặng lẽ ngồi đó. Ánh mắt Thiên Thiên như dính chặt vào bạch y thiếu nữ kia và cô ta cũng nhìn Thiên Thiên một cách tương tự như vậy.

Tiểu Bất Tử không giấu được sự kinh ngạc, hết đưa mắt nhìn bạch y thiếu nữ rồi lại quay sang Long Thần Quân.

Long Thần Quân khẽ mỉm cười, cất tiếng giới thiệu:

- Đây là Bạch Kiếm Nữ.

Bạch y thiếu nữ nghe Long Thần Quân gọi tên mình, chợt ánh mắt chớp động, hướng về phía lão, gò má hơi ửng đỏ, khóe miệng dường như nở một nụ cười. Đã lâu lắm rồi, Long Thần Quân mới gọi cái tên này. Bao lâu? Có lẽ từ khi lão trốn lên hòn đảo này.

- Bạch Kiếm Nữ!

Tiểu Bất Tử khẽ kêu lên. Bạch Kiếm Nữ quay người nhìn hắn, nở một nụ cười rất tươi. Thật đúng là thần tiên giáng trần. Đôi mắt nàng đen lánh, khuôn mặt kiêu sa, mái tóc dài, phủ kín xuống đôi vai thon thả.

- Là Bạch Kiếm Nữ!

Long Thần Quân gật gật đầu, mục quang nhìn về phía Bạch Kiếm Nữ. Dường như ánh mắt đó ẩn chứa nhiều tâm sự khó nói của một bậc quân vương trong thiên hạ. Nó ào ạt, mạnh mẽ, chất chứa sự hối hận không nguôi.

- Chúng ta đã hẹn ước cùng lên chín tầng trời….

Bạch Kiếm Nữ nhẹ nhàng nói, hướng về phía Long Thần Quân khiến ông ta lập tức thu hồi mục quang, quay ra phía cửa sổ, nơi ánh sáng đang tràn ngập vào.

- Nàng đừng nói nữa. Chuyện xưa rồi!

Long Thần Quân lắc lắc đầu, tựa như muốn chôn kín một quá khứ sai lầm.

Thiên Thiên và Tiểu Bất Tử nhìn nhau khó hiểu. Hình như giữa Long Thần Quân và Bạch Kiếm Nữ đã xảy ra một câu chuyện gì đó. Nghe cái cách Bạch Kiếm Nữ nói với ông ta, thì có vẻ hai người…yêu nhau. Nhưng sao có thể, một là người còn một chỉ là thanh kiếm vô tri.

Tiểu Bất Tử sắc mặt hốt hoảng, lắp bắp:

- Lẽ nào…hai người….

Bạch Kiếm Nữ nhìn Tiểu Bất Tử, gật đầu

- Ngày xưa chúng ta đã từng yêu nhau.

- Nhưng ngươi chỉ là một thanh kiếm!

Tiểu Bất Tử nói như rên rỉ, với hắn sự việc này quả là quái dị.

- Thứ nguyên liệu làm nên Bạch Kiếm Nữ và Thiên Thiên là linh khí trời đất, vốn không thể dùng lý thuyết của phàm nhân để giải thích. Khi Cao Lỗ Sơn trao cho ngươi Xung Thiên Thần Kiếm, lão cũng chẳng biết có sự lạ này. Chính ta cũng không biết.

Long Thần Quân nói.

- Rồi sao?

Khuôn mặt Tiểu Bất Tử lộ ra vẻ tò mò, lập tức giục.

- Năm đó, ta và Thiên Thu giao đấu một trận long trời lở đất. Pháp môn tà đạo Vạn Quỷ Chú tầng thứ mười hai đã khiến ta suýt nữa thì vong mạng. Chính lúc đó, Bạch Kiếm Nữ đã hiện thân, giúp ta giành được phần thắng lợi. Lúc đó ta chỉ nghĩ là một sự biến hóa của thanh kiếm nhưng kể từ khi ta đặt cho nàng một cái tên thì….

Long Thần Quân kể một mạch rồi thở dài.

- Lão đặt tên cho thanh kiếm là Bạch Kiếm Nữ?

Tiểu Bất Tử mắt tròn xoe, ngó sang Bạch Kiếm Nữ. Nàng khẽ gật đầu xác nhận.

- Khi chủ nhân chính thức gọi kiếm bằng một cái tên, nó sẽ phục tùng người đó vô điều kiện. Và nếu nhân kiếm hợp nhất, ngươi sẽ trở thành vô địch.

Long Thần Quân nói, ánh mắt như hồi tưởng lại quá khứ năm xưa.

- Nhân kiếm hợp nhất? Nghĩa là…

Tiểu Bất Tử ấp úng, vô thức quay ra nhìn Thiên Thiên, thấy nàng chợt ửng đỏ khuôn mặt, dường như đang khe khẽ mỉm cười.

- Đúng, nghĩa là người và kiếm phát sinh tình cảm gắn bó với nhau.

- Nhưng…nhưng sao có thể như thế được? Kiếm và người, vốn khác nhau. Không thể xảy ra chuyện đó được. – Tiểu Bất Tử nói như muốn hét lên. Hắn không thể tin được chuyện này, tuyệt đối không.

Thiên Thiên nghe những lời đó, chợt toàn thân run lên, ánh mắt nàng nhìn hắn chợt chuyển sang một thái độ khác lạ. Hình như nàng khó chịu với những lời nói đó. Hai bàn tay nàng siết chặt vào nhau.

- Ngươi có biết Quỷ Xương Cuồng không?

Bạch Kiếm Nữ chợt lên tiếng khiến Tiểu Bất Tử một giây sững lại. Trí nhớ hắn hiện về câu chuyện của Cao Lỗ Sơn. Lão nhặt được thứ nguyên liệu thần thánh đó sau trận chiến giữa Ma thần thượng cổ là Quỷ Xương Cuồng và đệ nhất thần tướng Cao Thông. Nói về điều này, chắc hẳn Tiểu Bất Tử biết. Liền đó, hắn gật đầu nói:

- Ta Biết Quỷ Xương Cuồng. Đó là ma thần thời thượng cổ.

- Ta và Thiên Thiên đều là cốt nhục của Quỷ Xương Cuồng và Cao Thông. Nói cách khác, bọn ta được sinh ra bởi quỷ thần chứ không phải là thứ kim loại vô tri.

Giọng điệu Bạch Kiếm Nữ như muốn chỉ trích Tiểu Bất Tử, khiến hắn bỗng nhiên tràn đến những cảm giác hối hận. Chợt, Tiểu Bất Tử quay ra nhìn Thiên Thiên, thấy thái độ của nàng ta rất kỳ cục. Ánh mắt nàng đỏ hoe lên.

Nếu tính ra, Thiên Thiên đã ở bên cạnh Tiểu Bất Tử từ rất lâu rồi, nàng đã chứng kiến những phen sinh tử của hắn, chứng kiến cảnh hắn ngu ngơ vì mất trí nhớ. Nàng cũng nhìn hắn đau khổ mà rơi lệ vì hai người con gái. Nhưng dường như hắn đâu biết rằng nàng cũng có một linh hồn như con người.

“Vụt…”

Bạch y khẽ lay động, bóng người vọt qua cánh cửa, hòa vào ánh sáng. Thiên Thiên chợt đứng lên, bỏ chạy ra ngoài.

Tiểu Bất Tử ngây người ra nhìn theo, hắn quả là khó xử trong trường hợp này. Vì sao điều này lại xảy ra với hắn?

- Tiểu Bất Tử!

Bạch Kiếm Nữ khẽ gọi khiến hắn ngơ ngác quay lại, chờ đợi.

- Quỷ Xương Cuồng ngươi có biết là ai không?

Tiểu Bất Tử lắc đầu, hắn chỉ biết đó là ma thần mạnh nhất trong lịch sử Lạc Hồng, ít nhất là trên sách vở ghi chép thế.

- Quỷ Xương Cuồng là nữ vương của quỷ giới. Mấy ngàn năm trước đã lên nhân gian thông qua con đường có tên là quỷ môn. Chẳng ngờ lúc đó Lạc Hồng lại có vị thần tướng mạnh đến vậy.

Bạch Kiếm Nữ kể rồi nhìn hắn nói

- Ngươi đi xin lỗi Thiên Thiên đi.

Tiểu Bất Tử đờ người ra, mất một lúc sau hắn mới vùng chạy ra ngoài, đi tìm Thiên Thiên.
Bình Luận (0)
Comment