Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 147

TẤT CẢ ĐỀU LÀ LỖI CỦA CHIẾN NGHỆ HÒA


Cô ta nhìn Cảnh Thiên một cách vô cùng căm ghét, nuốt cơn giận trong lòng xuống rồi nói một cách nhún nhường
và ấm ức: “Ông trẻ,3 chuyện này thực sự là lỗi của cháu. Cháu chưa làm rõ tác dụng của thuốc mà đã tùy tiện vứt
loại thuốc quý giá nhường này đi. C1háu xin lỗi!”


Chiến Quân Khải bên cạnh cũng lên tiếng ngay: “Bác cả, thực sự xin lỗi. Lần này đúng là Nghệ Hòa đã làm s9ai,
nhưng bác cũng biết mà, nó vẫn luôn rất trung thành với A Xuyên, bác bỏ qua cho nó lần này đi.”


Bị Cảnh Thiên bôi đ3en ghê quá, Chiến Nhân Cẩm cũng không thể không bước ra, ông ta nói: “Đúng vậy anh cả,
chuyện này Nghệ Hòa đã biết sai rồi, sau8 này nó sẽ không làm như vậy nữa, hơn nữa ban nãy Nghệ Hòa cũng đã
bị Cảnh Thiên tát một cái rồi mà, không phải sao?”


Nói xong, ông ta lại nhìn sang Cảnh Thiên, khuôn mặt nặng nề tràn ngập vẻ cảnh cáo: “Cảnh Thiên, nếu loại thuốc
này đã quý giá như thế, sao ngay từ đầu cháu lại không nói ra? Nếu cháu nói với mọi người từ đầu rằng bạn cháu
khó khăn lắm mới có được loại thuốc này, hơn nữa còn là hàng hiếm, làm sao Nghệ Hòa lại có thể tùy tiện vứt thứ
quý giá như thế đi được, dẫn đến thuốc bên trong bình bị rơi ra? Thanh niên làm gì cũng phải để ý một chút chứ!”


“Im miệng!”


Ông cụ Chiến hoàn toàn không muốn nghe nữa. Trong suy nghĩ của ông, Cảnh Thiên là người tạo ra thuốc thần,
còn Chiến Nghệ Hòa là người đổ thuốc thần đi, thế nên tất cả đều là lỗi của Chiến Nghệ Hòa! Không có nhưng nhị
gì hết!


“Chiến Nghệ Hòa 2 tuổi hay là 3 tuổi? Chẳng lẽ nó không hiểu được rằng đồ của người khác, cho dù tốt hay xấu thì
nó đều không có tư cách động vào à? Hay là nó nghĩ nó có tư cách xử lý đồ của nhà họ Chiến, nếu không tốt thì nó
có thể làm chủ, vứt thử đó đi? Các người nghĩ bản thân là cái gì thế? Hay là tôi thực sự đối xử tốt với nhà các người
quá, khiến nhà các người quên lời thề năm xưa rồi?”


Câu nói này động chạm hơi nhiều. Ông cụ Chiến Nhân Cẩm, Chiến Quân Khải và Chiến Quân Hàng nghe ông cụ
Chiến nói xong đều đồng loạt biến sắc. Năm xưa, bố mẹ của hai ông cụ đã qua đời khi hai ông mới mười mấy tuổi,
Chiến Nhân Cẩm muốn độc chiếm tài sản nên liên thủ với họ hàng, đuổi người anh ruột Chiến Nhân Hạo của mình
đi.


Kết quả là vì còn quá trẻ nên không hiểu rõ lòng người, không có sự bảo vệ của người anh cả thông minh Chiến
Nhân Hạo, đám họ hàng long lang dạ sói đó đã đoạt lấy tài sản của Chiến Nhân Cẩm một cách dễ dàng.


Không những Chiến Nhân Cẩm không lấy được một xu nào từ số tài sản của bố mẹ, ông ta còn có cùng kết cục như
Chiến Nhân Hạo.


Không có tài sản của bố mẹ, hai anh em lại có kết cục hoàn toàn khác nhau.


Hơn ba mươi năm sau, ông cụ Chiến Nhân Hạo đã trở thành chủ tịch của AUPU Group, danh tiếng hiển hách, ai ai
cũng hay, ảnh chụp thường xuyên xuất hiện trên tạp chí kinh tế. Còn cả nhà ông cụ Chiến Nhân Cẩm thì lại sống
một cách vô cùng nghèo khổ.


Điều đáng mừng duy nhất có lẽ là năm xưa Chiến Nhân Cẩm đã cưới được một cô vũ nữ không chốn nương thân
làm vợ. Cô vũ nữ đỏ xinh đẹp nên ngoại hình con cháu đời sau của Chiến Nhân Cẩm cũng khá khẩm.


Chiến Nhân Cẩm thấy anh trai mình sống tốt quá nên xin tha thứ, ông cụ Chiến Nhân Hạo cũng tha thứ cho ông ta, còn tốt bụng cho cả nhà ông ta 5% cổ phẩn, nhưng yêu cầu là: ông không cần anh em, ông chỉ cần một con chó trung thành.


Cả nhà Chiến Nhân Cẩm đều nghèo đến mức không còn gì mà ăn, gặp được người anh giàu như thế, đừng nói đến chuyện làm chó, dù có phải làm cục phân chó thì ông ta cũng chấp nhận!


Ban đầu, Chiến Nhân Cẩm luôn cố gắng làm một con chó trung thành để giành lấy sự công nhận của anh cả. Hơn hai mươi năm sau, tuy ông ta lại trở nên hợm hĩnh nhưng giữa anh em vẫn bình thường. Chiến Nhân Hạo cũng chưa bao giờ để Chiến Nhân Cẩm phải khổ.


Nhưng hôm nay, ông cụ Chiến lại đột ngột nhắc đến “lời thề” giữa hai người. Điều này khiến Chiến Nhân Cẩm cảm thấy sợ hãi và bất an, nhưng cũng cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment