Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 153

HIỆU QUẢ NHANH CHÓNG


Lồng ngực nặng trĩu đến mức hô hấp không thông đột nhiên như tìm được miệng cống, lập tức thải lượng khí đã
tích tụ kia ra3.


Mặc dù ngoài mặt Chiến Lệ Xuyên không có biểu cảm gì, nhưng sau khi cảm nhận được tác dụng của thuốc, đôi
mắt b1ình tĩnh không dao động của anh trở nên vô cùng thâm sâu u ám.


Anh đã nghe thấy những gì hội trưởng Ngô nói vừa r9ồi. Biết rằng viên thuốc này rất quý giá, hơn nữa số lượng
không nhiều, không đủ để chống đỡ được bệnh tình của anh.
3


Nhưng…


Anh luôn cảm thấy mình không cần phải lo lắng về loại thuốc này.


Chiến Lệ Xuyên luôn nhìn Cả8nh Thiên, còn tất cả mọi người đều nhìn anh,


Bởi vì sau khi uống viên thuốc này, sắc mặt anh đã được cải thiện nhanh chóng. Nước da vốn dĩ nhợt nhạt và xám
xịt, lúc này màu xám đã mờ đi, trên khuôn mặt đã xuất hiện nét hồng hào bình thường. “Tăng lên rồi! Huyết áp của
cậu ba tăng lên rồi!”


Huyết áp tăng lên khiến sắc mặt Chiến Lê Xuyên tốt lên rõ rệt, tất cả mọi người trong phòng, ngoài Chiến Nhân
Cẩm và Chiến Vũ Hằng ra, những người khác đều cười vui vẻ. Chiến Vũ Hằng luôn nhìn Cảnh Thiên, không biết
anh ta đang nghĩ gì.


Còn Chiến Nhân Cẩm biết rằng lần này chị thứ của họ nhất định sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.


Tác dụng của loại thuốc này… sao lại tốt như vậy!!!


Ngay cả giáo sư Tần của Viện Nghiên cứu Y học Lawrence cũng trợn tròn mắt. Bởi vì trong nhận thức của ông ta,
người có thể làm ra loại thuốc thần kỳ như vậy chỉ có một người, đó chính là Saka – đại ca thực sự đứng sau Viện
Nghiên cứu Y học Lawrence.


“Mợ ba, tôi có thể mạo muội hỏi mợ một câu không?” Tần Dục hỏi. “Mời ông.”


“Cô có biết ai là người làm ra loại thuốc này không?” Ánh mắt của Tân Dục có sự chờ mong.


Những câu trả lời lạnh lùng và xa cách của Cảnh Thiên đã giới thắng một gáo nước lạnh vào ông ta.


“Không biết.”


Hội trưởng Ngô ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Mợ ba, nghe nói cô tìm bạn để lấy thuốc, xin hỏi bạn có là ai? Có thể cho chúng tôi phương thức liên hệ không?”


Cô biết ngay là tùy tiện lấy ra một lọ thuốc sẽ xuất hiện chuyện phiền phức này mà, may mà trên đường đến đây cô đã làm xong toàn bộ thủ tục rồi.


Vì vậy lúc này cô chỉ nói: “Nói là bạn bè nhưng thực ra cũng không tính, chỉ là tôi từng giao dịch mua bán với cậu ta, biết cậu ta có một lọ thuốc như vậy nên tôi mới dùng hai mươi triệu để mua một họ. Nhưng bây giờ cậu ta thật sự không còn nữa rồi.”

Bình Luận (0)
Comment