Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 298

Nhìn thấy Chiến Lệ Xuyên, ông cụ vội vàng hỏi han tình hình, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.


Có nhiều người cùng diễn với Chiến Lệ Xuyên như3 vậy, đương nhiên Cảnh Thiên không nhìn ra được.


Chiến Lệ Xuyên nhìn thấy ông thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.


Nhìn mái tóc1 bạc phơ của ông, nghĩ đến lúc trước mình xin được chết nhân đạo, anh cảm thấy rất có lỗi với ông.


Ông cụ hỏi han ân cần, sau khi hàn huyê9n một lúc, ông không làm phiền cháu trai và cháu dâu ở bên nhau nữa.


Vừa đi ra ngoài, ông cụ gặp Chiến Thư Du đang đi lên.


“Ông nộ3i, ông định đi à?” Chiến Thư Du chào hỏi.


“Ừ, tập đoàn còn một số việc cần xử lý. Hiện tại bên phía A Xuyên cũng không có nhiều việc như v8ậy nữa, nếu
cháu rảnh thì cùng ông đến tập đoàn để giải quyết công việc đi.”


Kể từ sau khi A Xuyên bị liệt, người trước đây chưa từng tranh giành điều gì như Chiến Thư Du bắt đầu khai chiến
với Chiến Vũ Hằng, ông cụ chỉ không muốn công ty vốn dĩ đã chưởng khí mù mịt lại càng loạn thêm, cho nên mới
luôn không để cho Chiến Thư Du nhúng tay vào thôi. Điều này làm cho Chiến Vũ Hằng có được cơ hội.


Tuy nhiên thời gian gần đây biểu hiện của Chiến Thư Du rất đáng khen, ông cụ rất yên tâm nên mời cô đến tập
đoàn.


Chiến Thư Du liếc nhìn vào bên trong rồi nói: “Ông nội, ông chỉ cần theo dõi Chiến Vũ Hằng thật chặt chẽ là được,
cháu không yên tâm lắm về A Xuyên, cháu muốn ở lại đây. Ngày mai cháu sẽ cùng ông tham gia cuộc họp hội đồng
quản trị được không ạ?”


Ông cụ lập tức ngăn cản: “A Xuyên khó lắm mới chờ được Thiên Thiên về, cháu để cho thằng bé ở cùng với vợ mình
đi. Cháu cũng không còn nhỏ nữa, mau tìm ai đó rồi kết hôn thôi.”


“A Xuyên như thế này, cháu làm gì còn tâm trạng kết hôn nữa? Ông cũng không muốn cháu vì người đàn ông khác
mà bỏ chuyện của A Xuyên sang một bên chứ? Ông nội, cháu nói rồi, cháu sẽ ở bên A Xuyên cả đời, trừ khi thằng bé
khỏe lại.”


Nghe thấy lời nói của Chiến Thư Du, ông cụ rất yên tâm. Dù sao thì trong bốn tháng qua, người chị gái Chiến Thư
Du này rất xứng đáng với vai trò của mình. Ông cụ gật đầu: “Ông biết tấm lòng của cháu dành cho A Xuyên, cũng
cảm ơn cháu đã luôn đối xử tốt với A Xuyên như vậy.”


Chiến Thư Du nghe vậy thì không vui.


“Ông, ông đối xử tốt với A Xuyên, cháu có khen ông không?”


Ông cụ: …


“Vậy thì cháu tốt với A Xuyên cũng không cần khen ngợi, cháu không thích lời khen như vậy.”


“Được được! Mấy đứa đều có chính kiến của mình, ông già như ông không bằng được mấy đứa. Nhưng cháu
muốn ở bệnh viện thì cứ ở, đừng vào trong làm phiên chúng nó. Bây giờ A Xuyên không muốn bị cháu làm phiền
đâu.”


“Cháu biết rồi, ông về ạ.”


Sau khi hàn huyện một lúc, cả ông cụ Chiến và Chiến Thư Du đều rời đi. Chỉ còn lại Chiến LệXuyên và Cảnh Thiên
trong phòng bệnh.


Hai cái bóng đèn là Trạch Ngôn và Vận Chu đã không thấy tăm hơi từ lâu.


Cảnh Thiên liếc nhìn chiếc ly đã cạn nước, tranh thủ lúc rót nước cho Chiến Lê Xuyên, cô lại thêm nước kinh tuyền vào cho anh.


Cô luôn không thể hiểu được, người này đã uống nước linh tuyền của cô rồi, cô còn truyền nguyên khí cho nữa, sao lại vẫn khó chịu nhỉ?


Sức khỏe kém đến vậy à?

Bình Luận (0)
Comment