Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 337

Tuy nhiên Chiến Lệ Xuyên lại nói: “Nếu chỉ là những điều này thì sợ rằng tôi không thể nhường lại vị trí giám đốc
điều hành được.”
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Đầu tiên, tôi bị liệt cơ thể chứ không liệt não, trước đây quản lý cả tập đoàn dựa vào đầu óc chứ khô1ng phải là cơ
thể, hơn nữa thời gian tới tôi sẽ tiếp nhận lần phẫu thuật thứ ba, sau lần phẫu thuật này tôi có thể cử động vị trí từ
vùng9 bụng trở lên. Sau này, ngoài việc không thể tùy ý đi lại ra, những việc khác đều không có bất kỳ ảnh hưởng
gì đối với tôi. Hay là mấy ng3ười cảm thấy là giám đốc điều hành của tập đoàn AUPU, tôi cần phải biết các môn thể
thao như đá bóng hoặc bóng rổ? Nếu nhất định cần thì.8..”
Chiến Lệ Xuyên liếc người phụ họa Chiến Vũ Hằng lúc này sắc mặt đang xanh lét, khóe môi anh nhếch lên: “Nếu
nhất định cần phải chơi bóng rổ thì có lẽ tôi ngồi trên xe lăn còn lợi hại hơn những người chân tay bình thường các
người.”
Tất cả mọi người: …
Anh là ông lớn, anh nói gì thì là thế đó.
Nhưng anh nói thì cứ nói đi, tại sao lại bôi nhọ người khác?
“Về phần đã ba tháng qua tôi không quản lý công ty…”
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn các cổ đông lớn và quản lý cấp cao của công ty, rồi tùy ý nói ra thời gian nghỉ phép của họ
mấy năm nay.
Khi tất cả mọi người đều không nói nên lời, anh mới nói: “Công ty có quy định, là quản lý cấp cao, mặc dù không
được nghỉ cuối tuần hay nghỉ lễ như những nhân viên bình thường, nhưng mỗi năm công ty sẽ cho mọi người nghỉ
phép ba tháng. Mấy năm nay mọi người đều nghỉ phép nhiều hơn quy định đúng không? Nhưng một năm 365
ngày, có ngày nào là tôi nghĩ không? Bây giờ tôi bị tai nạn, cho đến bây giờ cũng chỉ là ba tháng mà thôi. Mấy người
dùng lý do này để bảo tôi xuống khỏi vị trí giám đốc điều hành?”
Tất cả mọi người: …
“Nếu vậy thì mọi người đều nộp đơn xin thôi việc cho tôi đi.” Chiến Thư Du lập tức đứng về phía Chiến Lệ Xuyên:
“Con người quan trọng là phải biết đủ, đừng có mà cái gì cũng chiếm hết. Hậu quả của việc này rất có thể sẽ là
không có được gì cả.”
“Thư Du, em có gì ý? Anh cũng chỉ muốn tốt cho tập đoàn thôi.”
Chiến Thư Du bị lời nói của Chiến Vũ Hằng làm cho buồn cười.


“Muốn tốt cho tập đoàn thì nên để A Xuyên tiếp tục làm giám đốc điều hành. Anh cảm thấy đầu óc của anh có thể
thông minh hơn A Xuyên à? Giống như A Xuyên nói đấy, cậu ấy không bị liệt não. Chỉ cần vẫn có não thì cậu ấy có
thể dẫn dắt tập đoàn AUPU. Cùng lắm thì… em làm tay chân của cậu ấy.”
Lời nói của Chiến Thư Du khiến ông cụ Chiến vô cùng vui vẻ.
“Nói hay lắm.”
Ông cụ Chiến – người luôn không tỏ ý kiến, cuối cùng cũng nói ra thái độ của mình.
“Làm chị em, cháu có thể có suy nghĩ như vậy là rất tốt.”
Trong lòng Chiến Vũ Hằng bùng lửa giận, anh ta cảm thấy hôm nay mình lại bị Chiến Thư Du cho một vố.


Anh ta cười lạnh: “Ông nội, nếu nói tập đoàn AUPU là một vương quốc cổ đại thì cháu của ông đều là hoàng tử muốn kế thừa ngôi vua. Ông cảm thấy ngoài người đã được chọn làm thái tử ra, ông có thể có được sự thật lòng từ ai khác nữa? Cháu chỉ nói ra suy nghĩ của mình mà thôi, mà có người lại âm hiểm, đã thối nát từ lâu rồi.”


Chiến Thư Du lại hoàn toàn không sợ Chiến Vũ Hằng gây chia rẽ, cô ta nói: “Em có thể tặng toàn bộ cổ phần trong tay cho A Xuyên ngay lập tức, anh có thể không?”


Chiến Vũ Hằng mở to mắt, cười lạnh: “Được tôi, em tặng đi. Nếu đã nói dễ nghe như vậy thì em hãy tặng trước mặt tất cả mọi người đi!”


Biết ngay rằng anh ta sẽ khích mình như vậy, Chiến Thư Du lấy một tờ tài liệu ra ném cho Chiến Vũ Hằng. “Đây là thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần. Để ủng hộ A Xuyên, sau khi cậu ấy bị liệt, em đã nhờ luật sư chuyển toàn bộ cổ phần của mình sang tên A Xuyên, em chỉ không nói ra mà thôi.”

Bình Luận (0)
Comment