Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 397

Chiến Lệ Xuyên vừa tắt video thì nhận được tin nhắn do Trạch Ngôn gửi cho anh, bảo anh lên xem Weibo.
Lúc này Weibo đã3 hoàn toàn sôi sục.
Năm hotsearch đầu tiên đều có liên quan đến Cảnh Thiên.
#Vân Tiêu vụng năm trăm triệu đô 1la Mỹ mua xe tặng người đẹp
#Gia thế của Ảnh đế Vân Tiêu
#Tình yêu hư ảo của Vân Tiêu và Cảnh Thiên bị lộ
#Couple màn ảnh Vân Tiêu Hình Mỹ Kỳ sụp đổ
#Xe concept Maybach
Nhìn mấy tiêu đề này, Chiến Lệ Xuyên dùng3 tay lại, sắc mặt thay đổi liên tục không kiềm chế được. Anh nhìn tiêu
đề một lúc lâu, sau khi chuẩn bị tốt tâm lý mới mở tiê8u đề đầu tiên ra.
Trong đó là một chùm ảnh.
Đế Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào Cảnh Thiên với ánh mắt chiều chuộng, còn Cảnh Thiên thì dồn hết toàn bộ tâm
trí vào chiếc xe concept Maybach kia.
Có ảnh Cảnh Thiên ngồi trên xe, có ảnh Cảnh Thiên bước từ trên xe xuống, có ảnh cô cười tươi rói, nói chuyện với
người phụ nữ bên cạnh Vân Tiêu.
Nói chung là…
Rất chướng mắt.
Chiến Lệ Xuyên nhìn chằm chằm vào ba người trong ảnh rất lâu, hồi tưởng lại những lời Cảnh Thiên nói với anh
hôm nay.
Cô nói chỉ cần không ly hôn thì cô sẽ không rời khỏi anh.
Khi nghe thấy câu nói này, giác quan thứ sáu của anh đã thấy sai sai.
Hoảng loạn, chua chát, luyến tiếc, ngơ ngẩn, bất lực… rất nhiều cảm xúc nghẹn lại trong tim.


Chiến Lệ Xuyên chầm chậm đưa tay áp lên ngực, sự khó chịu này không kém cạnh gì cơn đau khi phát bệnh do suy
tim.
Chiến Lệ Xuyên chưa bao giờ nhận ra rằng mình lại có thể rung động với một người như thế, lúc này anh đã hiểu ra
vị trí của Cảnh Thiên trong anh như thế nào.
Không phải vì tò mò với cô, cũng không phải vì cô đã cứu anh năm lần bảy lượt, mà là sau thời gian bên nhau, anh
đã vô thức rung động với cô. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ rời khỏi anh, anh nghĩ dù cô rời khỏi anh, cô cũng sẽ
trở thành một đoạn quá khứ trong cuộc đời anh như những người qua đường khác thôi.
Nhưng…
Anh không muốn cô trở thành vị khách qua đường trong cuộc đời của mình.
Cô nên là một phần trong cuộc đời của anh.
Hai người đã là vợ chồng rồi.
Không ai có thể chia tách họ.
Không muốn ở lại bên cạnh anh, có lẽ vì cô nghĩ anh không tốt bằng người đàn ông khác.
Đó là lỗi của anh.
Chiến Lệ Xuyên nhanh chóng kết nối với Trạch Ngôn, khuôn mặt nghiêm nghị của Trạch Ngôn xuất hiện trên màn
hình.
“Nói với luật sư, trước khi trời sáng, tôi muốn chuyển 40% cổ phần của Trung Bác cho mợ chủ.”
Trạch Ngôn gật đầu ngay lập tức: “Vâng.”
“Đúng rồi cậu chủ, cô hai đã đọc được bài đăng trên Weibo rồi, ban nãy còn làm ầm lên đòi vào, tôi và quản gia Từ
đã chặn cô ấy ở ngoài. Tôi thấy ban nãy cô ấy còn gọi điện cho bên cụ hai nữa.”
Chiến Lệ Xuyên khẽ nheo mắt: “Thế thì chuyển thêm 40% cổ phần của Xuyên Đầu cho mợ chủ.” “… Vâng.” Trạch
Ngôn liếc nhìn Chiến Lệ Xuyên: “Thể bên cụ hai.”
“Bên tập đoàn Cẩm Thành bảo ông ta kết toán toàn bộ chi phí nguyên vật liệu trước đi, không kết toán thì sẽ ngừng
cung cấp lượt hàng phía sau. Ngoài ra…”


“Vâng.”


“Tiết lộ chuyện công ty Huy Hoa ăn bớt vật tư, rút ruột công trình với chủ đầu tư.”


“Vâng.”


Trạch Ngôn nghe Chiến Lệ Xuyên nói vậy, suýt nữa là cười thành tiếng. Mấy người này cũng thật là, tưởng không đăng ký công ty bằng tên mình thì anh sếp này không tra ra được đấy? Trạch Ngôn lắc đầu, mặc niệm cho đối phương.

Bình Luận (0)
Comment