Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 430

Giọng Cảnh Thiên rất khẽ và mang âm cuối kéo dài, nghe nhẹ như mây gió, biến ảo mịt mờ, thậm chí còn vương vẻ
gợi cảm chỉ phụ nữ 3mới có. Nhưng…
Lại khiến người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Mọi người nhìn nhau.
Thằng nhóc này không biết1 nói à? Bọn họ cũng có biết đâu! Bọn họ nhận được lệnh đến dọa dẫm thằng nhóc này
rồi đánh nó một trận thôi mà. Nhưng cô gái trư9ớc mặt này là sao? “Đó là cô! Cô! Cô đấy!!! Chạy mau! Không thì
ông chủ cũng không cứu được mấy người đầu!” Đột nhiên tai nghe c3ủa người đàn ông dẫn đầu vọng ra tiếng nói
hoảng hốt.
Tuy mọi người không biết “cô” có ý nghĩa là gì, nhưng họ hiểu câu 8nói cuối cùng.
Ông chủ cũng không cứu được?
Chết mẹ!
Rốt cuộc cô này là thần tiên phương nào?
Người đang lạnh mặt nhìn Cảnh Thiên như sắp đánh nhau với cô, lúc này lại bỗng lộ vẻ hoang mang.
Cảnh Thiên chầm chậm đi về phía người dẫn đầu, người đó quay lưng định chạy thì bị Cảnh Thiên kéo lại.
Đang định đánh trả thì mệnh lệnh truyền sang qua tai nghe: “Mẹ kiếp mày đánh lại thử xem!”
Hån ta: …
Thôi được rồi.
Người dẫn đầu đành phải ngoan ngoãn để Cảnh Thiên túm lấy mình, không dám làm gì.
Khi định thần lại, hắn ta đã chuyển sang bộ dạng khúm núm tươi cười ngoan ngoãn.
“He he he he.”
Cảnh Thiên đã sẵn sàng để đánh nhau: ….
Cảnh Thiên giật giật miệng trước nụ cười hềnh hệch xuất hiện đột ngột.


“Mong cô tha cho, thực ra bọn tôi không hề có ác ý gì đâu. Bọn tôi chỉ muốn dọa thằng nhóc này tí thôi.” đồ.” Cảnh
Thiên nhẹ nhàng lên tiếng.
Người kia sắp phát khóc rồi, hắn ta muốn vùng ra nhưng lại phát hiện rằng tay cô gái này khỏe vô cùng, hắn ta
không thể giãy ra nổi.
Một câu nói u ám vọng đến từ bên kia tai nghe: “Không được bán đứng ông chủ, tự nghĩ cách thoát đi.”
Sau đó thì đối phương cúp điện thoại.
Kẻ dẫn đầu: …
Cha mę oi!!!
Theo ông chủ vào sinh ra tử bao nhiêu năm, đây là lần thảm hại nhất.
Cảnh Thiên hỏi: “Ai sai anh đến đây?”
“Không ai sai tôi cả, thực ra là tôi có chút thù oán cá nhân với bố mẹ thằng bé này.”
“Thế thì vì sao không đánh bố mẹ nó mà đi đánh nó?”
“Thì con cái là tim gan của bố mẹ mà, thế nên bọn tôi muốn đánh nó một trận để trút giận. Cô này, bọn tôi biết sai
rồi, sau này sẽ không dám làm thế nữa. Cô bao dung độ lượng, đừng chấp nhặt với bọn tôi nhé? Ừm… chúng tôi có
thể đến tiền.”
Người này có luyện võ, Cảnh Thiên vừa chạm tay vào phần mạch cổ mạnh mẽ của đối phương là biết rồi.


Nếu mấy người kia cũng có thực lực tương đương với người này thì không có lý gì lại không đánh nhau với cô.
Còn chưa đánh lấy một cái đã “rén” ngay thế này, Cành Thiên thắc mắc. “Là mấy người đốt nhà à?” Người dẫn đầu mím môi.
Nước Z là xã hội pháp chế, đốt nhà rồi bị bắt thì hắn ta phải ngồi tù mấy năm còn gì?
“Nếu mấy người có thù hằn gì với vợ chồng nhà đó thì vì sao lại muốn dạy dỗ con bọn họ hộ bọn họ? Rốt cuộc là mấy người có thù
với bọn họ hay có thù với em trai tôi?” Người dẫn đầu bị hỏi mà đần cả người ra. Tuy không biết “cổ” trước mặt này là ai, nhưng đến
ông chủ mà còn không trêu vào được thì chắc chắn hắn ta càng không thể trêu vào được. Đối mặt với vấn đề liên quan đến tính mạng,
người dẫn đầu động não rất nhanh.

Bình Luận (0)
Comment