Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 436

Quan Vũ Thần hi hi ha ha cười đùa với Cảnh Thiên rồi mới nghiêm túc: “Bên Tịnh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, tuy khó
vào được trụ sở chính của Thánh Đi3ện, nhưng cũng không phải là không có cách. Chỉ tội vào thì dễ, muốn khênh
quan tài từ bên trong ra, còn phải đem lên xe nữa thì khá là rắc rối,1 nhưng Tịnh bảo chắc chắn anh ta sẽ hoàn
thành nhiệm vụ. Chỉ cần chị có thể đảm bảo là Đỗ Ngôn Tranh không quay lại Thánh Điện thôi.”
Cả9nh Thiên suy nghĩ một lát rồi bảo: “Thôi, cô bảo Tịnh là không cần phiền phức như thế nữa đâu.”
“Ô? Không trộm xác nữa ạ?”
“Khôn3g trộm nữa, bảo anh ta cho nổ cái xác là được rồi, không cần chuyển đi nữa.”
“Ha????”
“Nổ rồi thì cũng tan tành xác pháo, coi nh8ư là thiêu vậy.”
Quan Vũ Thần: . II
“Được… được rồi. Chị vui là được.”
Cho nổ xác luôn là tiện nhất.
Nhưng…
Hơi ác quá.
“Có một chuyện đợt trước bạn nên quên mất. Có một xưởng sản xuất bánh trung thu tên là “Hương vị của mẹ, là
xưởng làm bánh trung thu của mẹ Tần Dịch. Bây giờ bọn họ đang lợi dụng tên tuổi Tân Dịch để làm cho vay mức
thấp. Đợt này tôi đã liên tục vay năm mươi triệu từ công ty bọn họ, bây giờ chuẩn bị cho bọn họ một vố rông luôn.
Nguyên liệu làm nhân bánh trung thu của nhà đó quảng cáo hồi mới bắt đầu và bây giờ hoàn toàn khác nhau, cô
cho người đi làm bản so sánh chi tiết bánh của bọn họ và bánh cùng mức giá từ nhập nguyên liệu đến sản xuất, rồi
đến khi đưa vào thị trường, sau đó gửi sang cho tôi.” “Vâng, đại ca. Em đảm bảo sẽ lấy được tài liệu trong thời gian
ngắn nhất.”
Cảnh Thiên sắp xếp tất cả mọi việc của Cảnh Kiệt xong xuôi, cùng cậu ăn bữa cơm tối rồi mới quay lại bệnh viện.
Nhà họ Cảnh có đi tìm Cảnh Kiệt hay không, đó không phải là chuyện của cô. Tại bệnh viện, Trạch Ngôn thấy
Cảnh Thiên đã về thì tỏ ra ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Sao thế?” Thấy ánh mắt Trạch Ngôn lấp loáng, Cảnh Thiên hỏi.


Trạch Ngôn ngần ngừ nói: “Cô Bùi lại đến nữa rồi.”
Cảnh Thiên: …
Thấy mợ chủ không nói gì, Trạch Ngôn sợ cô trút giận lên đầu đại ca nhà mình, vội vàng nói: “Cậu chủ hoàn toàn
không muốn ngó ngàng đến bọn họ, nhưng cậu Đỗ đích thân dẫn cô ta đến, cô hai còn giúp bạn họ lừa cậu chủ
sang phòng khách, cậu chủ mới phải bất đắc dĩ gặp bọn họ.”
Cảnh Thiên nghe xong bèn quay người bỏ đi.
“Mợ chủ!”
Trạch Ngôn hốt hoảng đi lên ngăn cô lại.
“Cậu chủ thực sự không có bất cứ quan hệ gì với cô Bùi cá, mợ đăng tin bất kỳ lời nào mà cô Bùi và cậu Đỗ nói.
Họ…”
“Ai mà chẳng biết suy nghĩ của bọn họ, làm sao mà tôi tin bọn họ được? Tôi chỉ nghĩ A Xuyên Buôn rất hòa nhã với
người khác, hơn nữa anh ấy đi lại bất tiện, không thích hợp để động chân động tay, thế nên nếu bọn họ nóng máu
lên định lừa A Xuyên, tôi nghĩ tôi nên để bọn họ bình tĩnh lại một chút.”
Trạch Ngôn: …


Trong lúc nói chuyện, Cảnh Thiên đã đi lấy một xô gỗ đầy đá rồi đồ đầy nước lạnh.
Trước ánh mắt ngơ ngác của Trạch Ngôn, cô xách cái xô gỗ rất lớn đầy ắp nước đá lên bằng một tay, khí thể hùng dũng hiên ngang,
không còn sự quyến rũ yêu nghiệt như bình thường nữa. Cô đi về phía phòng khách trong phòng bệnh.
Trạch Ngôn: . III
Anh ta muốn bảo với đại ca một tiếng, nhưng đã không kịp nữa rồi. Chiến Lệ Xuyên đang ngồi ở ghế giữa, Chiến Thư Du ngồi trên
sofa bên trái anh, còn Đỗ Ngôn Tranh và Bùi Uyển Linh thì ngồi trên sofa bên phải anh. Thấy Cảnh Thiên đi vào, cuối cùng khuôn
mặt đang sầm sơ của Chiến Lệ Xuyên cũng có dấu hiệu sáng lên.

Bình Luận (0)
Comment