Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 591

“Con tin chị. Con muốn thoát khỏi căn bệnh này hoàn toàn, con muốn cơ thể mình thật khỏe mạnh, sau đó con sẽ có
thể giống như 3chị, đứng bên bàn mổ làm phẫu thuật mười mấy tiếng liền cũng không bị mệt”
Lăng Tư Kỳ: … Trong mắt Cảnh Thiên tràn 1đầy ý cười và cổ vũ khiến khuôn mặt nhỏ bé của Lăng Thiên Thần đỏ
bừng lên.
Cậu cảm thấy mình đã quyết định rất đúng 9đắn.
Lăng Tư Kỳ tỏ vẻ lo lắng: “Nhưng phẫu thuật cũng có nguy hiểm, mẹ chỉ có mình con là người thân thôi, nếu con
có3 mệnh hệ gì…”
Lúc này Cảnh Thiên mới biết Lăng Tư Kỳ đang lo nghĩ chuyện gì, cô vội nói: “Chị Tư Kỳ, chị cứ yên tâm8 đi, cậu bé
sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng đầu”
Lăng Tư Kỳ sững sờ: “Nhưng ban nãy cô nói.”
“Tỷ lệ thất bại 5% là cuộc phẫu thuật thất bại. Nhưng dù phẫu thuật thất bại, không thể chữa khỏi bệnh của Tiểu
Thần ngay thì vẫn có thể làm lại lần sau. Tuy bác sĩ không nên tùy tiện hứa hẹn điều gì với bệnh nhân, nhưng tôi có
thể bảo đảm với chị rằng cậu bé sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Trừ phi có người đột ngột xông vào
phòng phẫu thuật của tôi và giết tôi”
Lăng Tư Kỳ vội xông đến bịt miệng Cảnh Thiên lại: “Phì phì phì! Điều tốt mang lại điều xấu đem đi!”
Cảnh Thiên: …
“Mẹ ơi, con muốn để chị phẫu thuật cho con, con không sợ đau đầu”
Lăng Tư Kỳ vừa cảm động vừa vui mừng, cô không kìm được nước mắt.
Bởi vì cô đã chịu đựng quá nhiều sự vùi dập của xã hội, cô biết xã hội này đầy rẫy ác ý, vì thế sau khi bố mẹ qua
đời, cô không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa.
Bây giờ gặp được Cảnh Thiên, cô gái này khịa trời mắng đất chửi cả cõi mạng, từ bị anti thành người nổi tiếng, trở
thành Thiên Phản Pháo. Mọi người đều nghĩ Cảnh Thiên khó gần, nhưng không ngờ người đầu tiên mang đến hơi
ấm cho cô lại là Cảnh Thiên.
“Vậy thì… vậy thì xin nhờ cô!!!”
“Tôi đã gọi chị là chị rồi, còn khách sáo gì nữa?”
Lăng Tư Kỳ ngượng nghịu nói: “Tôi biết viện nghiên cứu của cô thu phí rất đắt viện trưởng Hồng không nói cụ thể


với tôi là bao nhiêu tiền, cô… cô có thể nói nhỏ với tôi được không? Chuyện là… tới bây giờ không có tiền, nhưng cô
cũng biết đấy, bộ phim mà tôi ký hợp đồng, tôi nghĩ bộ phim này của chúng ta có khả năng sẽ nổi, thế nên sau này
sẽ có người tìm tôi đóng phim tiếp. Viện trưởng Hồng đồng ý với tôi rồi, có thể trả góp, nhưng giá cụ thể thì cô ấy
không nói. Thế nên tôi…”
“Tôi làm cho chị nên không cần tiền. Đến lúc phẫu thuật, tôi sẽ lắp một giá đỡ nhập khẩu vào trong tim Tiểu Thần,
mở rộng mạch máu cho thằng bé. Nhưng cái giá đỡ đó là do viện nghiên cứu chúng tôi phát minh ra, người khác
phải hơn trăm nghìn, chị chỉ cần trả phí nguyên vật liệu mấy trăm đồng là được rồi.”
Lăng Tư Kỳ mở to mắt, thật lâu sau vẫn không thốt lên nổi một câu nào.
“Thế… thể làm sao được? Tôi từng nghe nói chi phí ở viện của cô, cho dù là người bình thường.”


“Tôi là giáo sư được đặc cách mời về. Chỉ cần là người bệnh của tôi, chi phí đều do tôi thu, viện nghiên cứu chỉ cần báo cáo chữa trị
và danh tiếng của tôi là được. Chị không dư dà, chuyện này chỉ là chuyện vặt với tôi thôi, thế nên quyết định như vậy nhé. Hôm phẫu
thuật, chị nộp tám trăm đồng tiền nguyên vật liệu là được. Nếu Tiểu Thần đã muốn làm phẫu thuật, vậy thì hẹn lịch vào thứ ba tuần
sau đi. Chuyện này nên làm sớm chứ đừng đề lâu. Thứ ba tuần sau không có cành quay của tôi, cảnh của chị đa phần đều đóng cùng
tôi, không có cảnh của tôi thì chắc chắn cũng không có phần của chị. Cành cuối của Chung Thiên Thiên và Cố Minh Triết nằm ở cuối
cùng”?
Lăng Tư Kỳ: ..


Cô không biết mình đưa Tiểu Thần ra khỏi Viện nghiên cứu Lawrence như thế nào.
Nhìn túi kẹo to trong tay Tiểu Thần, cô cảm thấy như có một cái bánh rơi từ trên trời xuống, đập trung vào đầu người đen đủi đến
cùng cực là có.

Bình Luận (0)
Comment