Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 611

Nhìn con gái giới thiệu Chiến Lệ Xuyên với mình một cách vui vẻ như thế, Để Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên cười
ngoài mặt nhưng t3rong lòng lại đang rỏ máu.
Hai người thầm chửi con lợn kia cả ngàn cả vạn lần nhưng ngoài mặt vẫn mang nụ cười hiền từ1 tán thưởng.
“Chiếc xe lăn này thực sự do A Xuyên tự chế tạo à? Nó còn làm người máy thông minh cho con? Làm thế nào
v9ậy?”
Không phải thằng ranh này bị liệt rồi à?
Tạ Thanh Nghiên thấy con gái tỏ ra rất đắc ý, rồi lại nhìn sự th3ích thú của cô đối với chiếc xe concept kia, bà biết
chắc chắn Cảnh Thiên là người thích khoa học công nghệ hiện đại hàng đầu.8
Thực ra…
Bà cũng thích.
Bà vẫn luôn rất thích người máy.
“Vì tay chân bất tiện nên con lợi dụng mạch động điện từ kết hợp với não bộ, từ đó điều khiển máy tính sinh học.
Thông qua điều khiển máy tính sinh học từ xa mà chế tạo đồ đạc”
“Bố mẹ không tin đâu, anh kính chén trà đi.”
Cảnh Thiên vội vàng nói, vẻ mặt như muốn để bố mẹ và anh trai hưởng thụ niềm vui bất ngờ này.
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn vợ mình, trong mắt ngập tràn yêu thương và cảm kích.
Anh biết vợ mình nhanh trí lắm.
Cô chỉ bảo anh kính trà bố mẹ vợ là muốn để bố mẹ chấp nhận anh, sẽ không coi thường anh vì anh là một kẻ bại
liệt, không ghét anh vì anh đã kết hôn với cô.
Gần như cùng lúc Cảnh Thiên dứt lời, xe lăn của Chiến Lệ Xuyên động đậy.
Những hạt màu đen ban nãy đột ngột vươn dài như hai xúc tu, cầm ấm trà lên và rót đầy trà vào mỗi chén một cách
vô cùng linh hoạt.
Trước sự kinh ngạc của Để Tịnh Hiên, Tạ Thanh Nghiên và Đế Vân Mặc, xúc tu đó đột nhiên chia thành ba nhánh,


lần lượt vươn đến trước mặt ba người.
Trước khi mỗi xúc tu vươn đến trước mặt mỗi người, mỗi xúc tu mọc ra hai bàn tay rồi chắp tay đưa chén đến.
“Bố, mẹ, mời uống trà. Anh ba, mời uống trà”
“Đậu má!”
Đế Vân Mặc không kìm được mà chửi thề.
Suýt nữa là Tạ Thanh Nghiên cũng buột miệng rồi, may mà Đế Vân Mặc nói trước bà, bà bèn nuốt lại vào bụng.
Tạ Thanh Nghiên cảm thấy mình đã yêu chiếc xe lăn này mất rồi.
Bà đưa tay ra đón lấy cái chén, đồng thời còn sờ vào thứ có hình hạt màu đen đó nữa.
“Thứ này làm bằng chất liệu gì thế?”
Chiến Lê Xuyên không rụt “tay” lại, để mẹ vợ sờ.
“Mẹ, hôm khác con sẽ cho mẹ xem người máy của con. Chắc chắn mẹ sẽ ngạc nhiên lắm”
“Khụ khụ.”
Để Tịnh Hiên họ mấy tiếng để thể hiện sự tồn tại của mình.
“Bố cũng xem cùng đi. “Ừ” Để Tịnh Hiên vui vẻ đồng ý.
Sau đó, Để Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên uống cạn chén trà do Chiến Lệ Xuyên đưa cùng con gái.
Sau đó, tất cả những khiêu khích soi mói của bố mẹ vợ đối với con rể mới đều không còn nữa.


Bởi vì họ chưa từng nuôi con gái một ngày, chắc chắn không có mặt mũi mà làm mình làm mấy với Chiến Lê Xuyên mà con gái
thích. Tất cả những bất mãn và hậm hực đều dồn hết lên đầu vợ chồng nhà họ Cảnh.
Nhân lúc bố mẹ vợ chi có thể gồng mình mà nhận anh con rể này, Chiến Lệ Xuyên vội vàng gọi điện cho ông cụ Chiến.
“Ông nội, cháu báo cho ông một tin vui này, Thiên Thiên đã
Ông cụ đã biết bố mẹ ruột của Cành Thiên là ai từ lâu, cũng đã biết vì sao hôm nay thằng cháu ông lại lên cơn đi thị sát. Sau khi nghe
Chiến Lệ Xuyên nói vậy, ông kinh ngạc hỏi: “Sao cơ? Tìm được rồi à? Tìm được nhanh vậy sao? Cháu đang ở chỗ bố mẹ vợ hả? Họ
đang ở đâu thế? Mau mau, chuần bị xe cho tôi, tôi muốn sang thăm ông bà thông gia!” ?

Bình Luận (0)
Comment