Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 667

Một người như vậy lại đột nhiên đứng lên, đứng về phía Chiến Lệ Xuyên, khiến cho xu hướng đã được Chiến Khôn
Vũ dẫn dắt lập tức thay đổi.
“Anh Lục, chân của anh.”
“Anh Lục, không phải anh đã bị liệt nhiều năm rồi à? Chân của anh đã khỏi rồi sao?”
Vô số phóng viên1 đồng loạt đặt câu hỏi.
Lục Kỷ Niên mỉm cười, ánh mắt ngập tràn niềm vui sống sót sau tai nạn và hi vọng về tương lai.
“Mọi ngư9ời sẽ không cho rằng chân của tôi cũng được làm bằng thiết bị máy móc đấy chứ?”
Chiến Khôn Vũ hoàn toàn không tin sẽ xảy ra một chuyện 3như vậy, hắn hét lớn: “Ai nói là không thể nào? Chiến
Lệ Xuyên có thể chế tạo ra một người máy thật giả lẫn lộn thì sao không thể chế tạo cho a8nh một cái chân giá được
chứ? Anh ba nhà chúng tôi giỏi giang lắm!”
“Anh Lục, anh Vũ nói chân của anh là giả”
Lục Kỷ Niên khẽ mỉm cười vươn tay ra, trợ lý lập tức đưa một tập tài liệu qua bằng cả hai tay. “Bởi vì biết hôm nay
sẽ trở thành tiêu điểm nên tôi đã mang theo những tài liệu kiểm tra này đến. Chủ tịch Chiến, thật ngại quá, tôi phải
giọng khách át giọng chủ một lát”
Chiến Lệ Xuyên mỉm cười: “Sao có thể chứ? Mời anh cứ tự nhiên”
Lục Kỷ Niên phát tài liệu cho các phóng viên ở hàng ghế đầu và nói: “Đây là tình trạng chân của tôi. Lúc đầu, Vì vết
thương ở chân, tôi gần như tìm kiếm tất cả các bác sĩ nổi tiếng nhưng không thể làm gì được. Mãi cho đến khi tôi
nghe nói đến giáo sư J của Viện nghiên cứu Lawrence cách đây không lâu, vì vậy tôi đã liên hệ với giáo sư Hồng
Lục. Sau khi làm phẫu thuật, chân tôi đã có cảm giác ngay lúc đó, nhưng vì đã bị liệt ba năm, cho dù có chăm sóc
tốt đến đầu thì cơ bắp ở chân cũng đã bắt đầu teo lại một ít, không thể đi lại vững vàng như chủ tịch Chiến được.
Cho dù như vậy, tôi của hôm nay vẫn có thể đứng lên được, đồng thời đi lại được một lúc. Những tài liệu này đều
là kết quả kiểm tra của tôi tại các bệnh viện lớn và cả tài liệu làm phục hồi chức năng nữa, tôi không ngại cho mọi
người xem. À, phải rồi, bác sĩ điều trị chính của tôi và của Chủ tịch Chiến đều là cùng một người”
Giọng nói của Lục Kỷ Niên vang lên, cả hội trường lại trở nên ồn ào.
Mọi người kinh ngạc thì thào.
“Thật hay giả vậy? Bị liệt ba năm rồi vẫn có thể chữa khỏi được à?”
“Nếu là giá thì anh Lục này không thể đứng lên được.


“Vậy chẳng phải bệnh nhân bị bại liệt đã có một tin mừng rồi sao?”
“Con gái của cậu họ tôi bị ngã từ trên tầng xuống nên bại liệt nhiều năm nay rồi, vậy người đó có thể chữa khỏi
được không?”
“Chủ tịch Chiến, anh Lục, tôi là Nghiêm Thanh Phong đến từ Viện nghiên cứu Y học thành phố H. Hôm nay, tôi rất
cảm ơn lời mời của Tập đoàn AUPU, may mắn được đến chứng kiến sự ra đời của một chiếc xe cứu hỏa khái niệm
mới. Nhưng với tư cách là một giáo sư y khoa, chuyện giáo sư J của Viện nghiên cứu Lawrence càng khiến tôi chấn
động hơn. ở đây có người tung tin đồn lung tung, tôi cũng không thể tiếp tục nhìn được nữa, cứ để cho mọi người
đoán mò như vậy, nếu hai người đồng ý thì tôi có thể kiểm tra qua cho hai người được không?”
“Được.”


Chỉ cần là người có địa vị trong thành phố H thì đều biết đến danh tiếng của Nghiêm Thanh Phong, ông ta được coi như là một ngôi
sao sáng đức cao vọng trọng trong ngành y học.
Lục Kỷ Niên đồng ý mà không cần suy nghĩ gì.
“Chiến Lệ Xuyên, tại sao anh không dám đồng ý?” Chiến Khôn Vũ cười nhìn Chiến Lệ Xuyên, trong mắt đầy sự đắc ý sau khi tính kể
thành công.


“Anh chỉ là một người sắp chết vì bại liệt và trụy tim thôi, anh cho rằng anh nhét tưr duy và ý thức của mình vào trong người máy rồi
thì anh có thể thông qua phương pháp này để tiếp tục làm Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn AUPU, thậm chí có thể khống chế
thế giới à? Anh nằm mơ đi! Tất cả mọi người sẽ không để một sinh vật như anh sống trên đời này đầu. Nếu anh có gan thì hãy giống
như anh Lục ấy, để giáo sư Nghiêm kiểm tra đi. Không thì..”

Bình Luận (0)
Comment