*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Phó giám đốc Hà và Una đều đuổi theo ra ngoài, đám nghệ sĩ ở lại nhìn nhau. “Rốt cuộc Cảnh Thiên có bối cảnh như thế nào vậy?” Lại có người hỏi.
Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Dương Hâm Ly, hi vọng cô ta có thể cho họ một câu trả lời.
Dương Hâm Lý cũng bối rối, cô ta không thể ngờ được rằng Cảnh Thiên lại có bản lĩnh như vậy. Một bộ phim lên sóng truyền hình vệ tinh mà cũng có thể định đoạt được???
Cảnh Thiên không phải nghệ sĩ nhỏ từ Trung Trạch sang à? Rốt cuộc đã bám được vào ai vậy?
Cảnh Thiên ra ngoài sớm nhất, khi cô vào thang máy, Phó giám đốc Hà và Una vẫn chưa theo kịp.
Thế nên đương nhiên là Phó giám đốc Hà cho rằng Cảnh Thiên đã đi tìm giám đốc bộ phận kinh doanh.
Lại thêm trong thang máy có người muốn đến tầng của bộ phận kinh doanh, nên khi nhìn thấy Cảnh Thiên thật sự đến bộ phận kinh doanh, sắc mặt Phó giám đốc Hà lập tức đen kịt lại.
Không ngờ cô đi tố cáo ông ta thật.
Có điều cô là người mới, có đi tố cáo thì cũng có thể làm được gì một phó giám đốc bộ phận kinh doanh như ông ta? Ông ta có thể ngồi lên cái ghế này cũng đâu có dễ dàng gì.
Khi Phó giám đốc Hà đã nghĩ đài từ xong xuôi rồi đen mặt đi vào phòng giám đốc, ông ta lại sững sờ.
Giám đốc đang vừa cười hì hì vừa nói chuyện với Ảnh đế họ Từ, thấy ông ta bèn hỏi: “Phó giám đốc Hà, có chuyện gì sao? Anh họp nhanh thế cơ à?”
Phó giám đốc Hà: …
Còn lúc này, Cảnh Thiên đã lên đến tầng cao nhất.
“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai, đã hẹn trước chưa ạ?”
“Tôi tên Cảnh Thiên, tôi tìm phó chủ tịch của các cô.”
“Xin hỏi cô tìm vị phó chủ tịch nào ạ? Là phó chủ tịch Chiến Vũ Hằng hay là phó chủ tịch Chiến Nghệ Hòa ạ?”
“Chiến Vũ Hằng.” Thư ký ở bàn lễ tân tỏ vẻ “biết ngay mà”.
Sắc mặt thư ký trưởng trầm xuống ngay lập tức, cô ta đứng dậy và hỏi: “Cô có hẹn trước không?”
“Không. Nhưng tôi quen Chiến Vũ Hằng, cô đi báo một tiếng là anh ta sẽ cho tôi vào.”
Thư ký trưởng mỉm cười, nhưng trong vẻ lịch sự lại có một chút khiêu khích: “Xin lỗi cô, tuy tôi không biết cô làm thế nào mà có thể đi từ đại sảnh vào đến đây, những ngày nào cũng có rất nhiều người đến tìm Phó chủ tịch Vũ Hằng của chúng tôi như cô vậy. Nếu phó chủ tịch của chúng tôi gặp tất cả mọi người thì anh ấy sẽ không thể làm việc bình thường được. Cô nên hẹn trước rồi hẵng quay lại nhé.”
“Thế nên tôi đang nhờ các cô thông báo giúp tôi mà.” Thư ký trưởng mỉm cười: “Xin lỗi cô, tôi cũng không có nghĩa vụ thông báo giúp cô.” Kiếp trước tuy Cảnh Thiên gặp rất ít nhân vật hạng bét mà vẫn dám nhảy nhót trước mặt mình, nhưng không phải cô không dính líu chuyện đời, làm sao mà cô không hiểu người phụ nữ này đang nghĩ gì trong đâu? Là thư ký trực ngoài phòng làm việc của phó chủ tịch, vì cơ hội leo lên cành cao dù chưa có đến 1% khả năng mà tùy tiện đắc tội với người khác. Cảnh Thiên không thể hiểu được vì sao Trung Bác này vẫn có thể phát triển lớn được như vậy.
Cô đang chuẩn bị gọi điện cho Chiến Vũ Hằng thì cánh cửa dày nặng phía trước mở ra, hai vệ sĩ cao khoảng 1m90 cung kính đứng sang hai bên cửa. Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ mặc đồ màu trắng, trang điểm đơn giản tinh tế, mặt mũi cũng xinh đẹp bước từ bên trong ra.
Cảnh Thiên đã từng gặp người phụ nữ này ở nhà họ Chiến một lần, là cô cháu gái của ông hai của nhà họ Chiến, Chiến Nghệ Hòa.
Ông cụ Chiến Nhân Hạo có một người em trai ruột tên là Chiến Nhân Cẩm. Chiến Nghệ Hòa chính là cháu gái của Chiến Nhân Cẩm.