Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 857

MÌNH ĐANG LÀM ĐỒ ÁN VỀ WEBSITE ĐỌC TRUYỆN ONLINE NÊN RẤT CẦN SỰ ĐÓNG GÓP CỦA CÁC BẠN QUA FORM SAU! CÁC BẠN MÀ KHÔNG ĐIỀN CHO MÌNH MÌNH DỖI KHÔNG RA TRUYỆN NỮA ĐÂU ĐẤY!


ĐÂY NÈ

*********************************


Lúc trước ông nội bảo tôi lấy anh là để xung hỉ cho anh, thực ra quan hệ của chúng ta không phải là quan hệ vợ
chồng bình thường. Tuy bây giờ chúng3 ta cùng chung chăn gối, nhưng vẫn chưa đi đến bước thân mật nhất. Tôi
biết đó là do anh quân tử, anh đang chờ tôi, vậy anh có bao giờ nghĩ nếu kh1ông chờ được tôi thì phải làm sao
không?”
Chiến Lê Xuyên nhìn vào mắt Cảnh Thiên, trịnh trọng nói: “Trong từ điển của tôi không có hai chữ9 ly hôn, nếu em
không thể chấp nhận tôi thì chứng tỏ tôi vẫn chưa đủ tốt. Chờ khi tôi đủ tốt rồi, em chắc chắn sẽ mở cửa trái tim
chấp nhận tối th3ôi.”
“Nhưng tôi sẽ cố gắng. Hai chúng ta đều kết hôn lần đầu, chúng ta đều mò mẫm trải qua cuộc đời dài đằng đẵng,
thời gian có lâu đến mấ8y cũng chỉ là một trải nghiệm trong đời. Tôi rất tận hưởng trải nghiệm này, bởi vì tôi cảm
thấy có em làm bạn, dù trải qua chuyện gì cũng đều tốt đẹp cả.”
Giọng Chiến Lê Xuyên rất dịu dàng, tiết tấu chậm rãi, khiến người ta chỉ nghe thôi cũng cảm thấy dễ chịu.
Những lời anh nói càng khiến đáy lòng Cảnh Thiên rung động.
Trước kia chưa từng có người đàn ông nào nói với cô những lời như vậy.
Dù là khi thích Đỗ Ngôn Tranh, cô cũng từng nghĩ tương lại có ngày ở bên Đỗ Ngôn Tranh, anh ta sẽ nói với cô
rằng: Anh ta thích cô, nếu có chấp nhận anh ta thì hai người sẽ bên nhau trọn đời. Anh ta tuyệt đối sẽ không chấp
nhận sự phản bội, nếu phản bội, anh ta sẽ hủy hoại cô rồi hủy diệt thế giới này, cuối cùng hủy diệt chính mình.
Còn những người đàn ông khác…
Trong mắt cô họ đều là những kẻ ăn bám.
Chiến Lê Xuyên không chỉ là người đàn ông xuất sắc nhất mà cô từng gặp mà về mặt tình cảm anh còn khác với tất
cả người đàn ông khác.
“Anh không sợ có một ngày tôi sẽ rời xa anh sao? Dù sao tôi cũng chỉ là kẻ đến xung hỉ thôi, hơn nữa tôi đã xung hỉ
thành công rồi”
“Sợ chứ” Chiến Lê Xuyên nói rồi ôm chặt Cảnh Thiên thêm một chút, tựa đầu vào tóc Cảnh Thiên, giống như một
chú chó to muốn được yêu thương bảo vệ, cầu xin đừng bỏ rơi mình vậy.
“Nhưng tôi tin con người đều có tình cảm, dù em nuôi một con chó, nếu nó rất tốt thì em cũng sẽ không tùy ý vứt
bỏ nó. Huống chi tôi là người. Cho dù em mãi không chịu chấp nhận tôi, chỉ cần em không vứt bỏ tôi, chúng ta cứ
thế sống nương tựa vào nhau, mỗi ngày ôm nhau ngủ, giãi bày tâm sự là tôi đã thỏa mãn lắm rồi”
Thực ra cô có thể cảm nhận được tình yêu của anh dành cho mình, chỉ là lần nào cô cũng lơ đi.
Dù sao cô cũng chỉ là một cô dâu xung hỉ.


Cô muốn sống hết đời mà không kết hôn.
Sau khi sống lại, tuy cô vẫn giữ niềm tin này, nhưng mỗi ngày nằm trong lồng ngực ấm áp thoải mái như vậy, hưởng thụ tình yêu chu
đáo và cái ôm ấm áp của Chiến Lê Xuyên, cô lại ích kỷ không muốn bỏ ra thứ mình nên bỏ.
Cô thừa nhận mình là người ham mê sắc đẹp, vẻ đẹp là trên hết, Nhưngởphương diện đó cô lại hoàn toàn không có ham muốn gì.
Nhưng đó đã là chuyện của kiếp trước rồi.

Bình Luận (0)
Comment