Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 866.9 - Chương 866.87


Cả nhà gật đầu hưởng ứng lời Tạ Thanh Nghiên nói.
Quản gia Từ bên cạnh toát mồ hôi, sờ mũi.
Bởi vì ông ta thực sự t1ừng nhận thức về cái sự chó của mợ chủ. Cô là giáo sư J đại danh đỉnh đỉnh nhưng lại nói
mình chỉ hỏi bừa bệnh viện online, Khương0 Vũ Hi đã tránh cô rồi, cô còn chế việc chưa đủ loạn mà đi chọc vào
người ta, người như thế mà bảo không đắc tội với người khác à?1
Hờ hờ…
“Chú Từ, có phải chú có ý kiến gì không?” Chiến Lê Xuyên nhìn thấy quản gia Từ đang tỏ vẻ “mấy người đan2g nói
tầm bậy”, không kìm được mà ngắt lời mọi người.
Tự nhiên lại bị cậu chủ điểm danh, quản gia Từ ngơ ngác rồi vội vàng6 cười hề hề: “Sao thế được? Mợ chủ là cô gái
giống thiên thần nhất mà tôi từng gặp. Người khiến mợ chủ tức giận chắc chắn là ác ma9”
Người nhà họ Đế nhao nhao gật đầu, Tạ Thanh Nghiên khen: “Quản gia Tự thật tinh mắt, nói đâu trúng đấy. Thiên
Thiên nhà mình đúng là như vậy.”
Quản gia Từ cười ha ha theo người nhà họ Đế, cả nhà cười đến mức người mặt dày như Cảnh Thiên cũng thấy khó
xử.
Cả nhà ăn sáng xong lại vội vàng đến bệnh viện.
Tối qua Viện nghiên cứu Lawrence đã tiến hành kiểm tra toàn diện cho bà Tân một lần nữa, hoàn toàn không dùng
đến kết quả kiểm tra của bệnh viện trước đó.
Bởi vì là bệnh nhân của Cảnh Thiên, bà Tân nhận được sự quan tâm trọng điểm của tất cả các y bác sĩ trong viện
nghiên cứu.
Khác hoàn toàn với bệnh viện Số Một.
ở bệnh viện Số Một, tuy Tân Dương dùng tiền kiếm được do hát quán bar gánh được phòng bệnh VIP của bà Tân,
nhưng vì Mai Nhược Đan, bác sĩ Hà Cầu Kính giỏi nhất thành phố H vẫn lần lữa không chịu mổ.
Mỗi lần Tân Dương đến tìm ông ta để thương lượng về thời gian phẫu thuật đều không gặp, khó khăn lắm mới tìm
được bác sĩ trong nhóm chuyên gia của ông ta, các bác sĩ đó lại nói với anh ta rằng chủ nhiệm Hà rất bận, muốn ông
phẫu thuật thì phải xếp hàng, mà thời gian xếp hàng thì phải hơn một năm sau.
Tân Dương cũng biết chuyên gia như Hà Cầu Kính chắc chắn rất bận, lịch phẫu thuật cũng rất nhiều. Nhưng đối
với những chuyên gia như vậy, xếp hàng phẫu thuật có thể đẩy lịch lên trước, ví dụ như mẹ anh ta.
Bởi vì bệnh tình của mẹ anh ta đã đến mức cực kỳ nguy hiểm rồi, cho dù chỉ phẫu thuật sớm hơn một ngày thôi,
hiệu quả cũng khác.
Bởi vì xét nguyên cấu tạo cơ thể người thôi, lượng máu cung cấp từ tim luôn luôn ưu tiên cho não bộ. Bởi vì não là
trung khu thần kinh của con người, khối u ở não được máu nuôi dưỡng, phát triển rất nhanh. Vì vậy bình thường
chuyên gia sẽ ưu tiên tiến hành phẫu thuật cho các bệnh nhân như vậy càng sớm càng tốt.
Nhưng vì Mai Nhược Đan, chuyên gia làm theo trình tự, cứ như vậy mà trì hoãn một năm, còn trì hoãn thêm nửa
năm nữa thì mẹ anh ta không thể chờ nổi.
Cũng may là có Cảnh Thiên giúp tân Dương, họ đã đến được Viện nghiên cứu Lawrence.
Bác sĩ vàytáởđây đều rất thân thiện, không cần anh ta hỗ trợ gì mà đã kiếm tra cho mẹ xong xuôi, hơn nữa máy móc còn rất tiên
tiến, bệnh viện Số Một hoàn toàn không thể sánh nổi.
Sau khi làm xong mọi công đoạn kiểm tra, bà Tần ngủ quá lâu rồi nên tạm thời không thấy buồn ngủ, Tân Dương bèn ngồi nói chuyện
với bà.
Anh ta kể lại quá trình mình quen Cảnh Thiên cho bà Tân nghe, bà Tân nói với Tân Dương rằng, có được một người bạn như vậy thì
nhất định phải trân trọng như quý nhân.
Tân Dương cũng nói với mẹ mình, Cành Thiên cứu được mẹ, vậy thì anh ta cũng nợ Cảnh Thiên một mạng, chi cần Cảnh Thiên cần
anh ta giúp, chắc chắn anh ta sẽ không chối từ.Hai mẹ con cứ nói chuyện như thể đến tận khi hứng sáng, lúc ấy mới từ từ ngủ thiếp đi.
Hai người ngủ chưa được bao lâu1 thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Tân Dương mở mắt ra, trông thấy Cảnh Thiên đang mặc áo blouse trắng như thiên thần, bước0 vào phòng bệnh
cùng với các y bác sĩ.
Bà Tân cũng bị đánh thức, trông thấy Cảnh Thiên bèn ngồi dậy.
Cảnh Thi1ên cười nói: “Bác gái, cháu đã xem kết quả kiểm tra của bác rồi, tuy đúng là đã có di căn những vấn đề
không lớn, lát nữa chá2u sẽ làm phẫu thuật cho bác”
“Mổ luôn hôm nay sao?” Tân Dương ngơ ngác hỏi.
“Phải. Bác gái được phẫu thuật cà6ng sớm càng tốt.”
Bà Tân ngơ ngác và cũng có phần sợ sệt, bà nhìn sang Tân Dương.
Tân Dương cúi người xuống, 9nắm lấy tay bà Tân: “Mẹ, Thiên Thiên là chuyên gia của Viện nghiên cứu Lawrence,
hôm qua mẹ đã nghe các y bác sĩ nói rồi phải không? Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội phẫu thuật, chúng ta làm
phẫu thuật nhé? Con vẫn chưa đền đáp được ơn dưỡng dục của mẹ, con còn muốn cùng mẹ sống thật hạnh phúc..”
Tân Dương không phải người nói nhiều, nhưng khi ở bên bà Tân, anh ta là một chàng trai rất ấm áp.
Nói đến cuối, giọng Tân Dương trở nên nghẹn ngào.
Bà Tân lại cười.
Bà xoa đầu Tân Dương và nói: “Ngốc ạ, con tưởng mẹ sợ phẫu thuật sao? Mẹ chỉ… chỉ lo không được gặp lại con
nữa. Mẹ có thể có được một đứa con trai tuyệt vời như con, cả đời này mẹ không còn gì tiếc nuối nữa, mẹ chỉ mong
sau này con có thể sống thật tốt”
Những lời bà Tân nói khiến Tân Dương rơi nước mắt.
Cảnh Thiên không thể chịu được khi thấy em trai mình đau lòng như vậy, cô vội nói: “Bác gái, bác đừng đánh giá
thấp năng lực của viện nghiên cứu bọn cháu nhé. Trình độ của bọn cháu không giống các bệnh viện ngoài kia đâu!
Không thì người bệnh cũng không thể chi đến cả chục tỷ để đến đây chữa bệnh. Bác xem các bệnh viện ngoài kia, có
ai dám thu phí cao như vậy không?”
“Hả? Chục… chục tỷ?” Bà Tân cảm thấy mình sắp ngất xỉu, bà nhìn sang Tân Dương: “Không phải con nói…”
“Bác gái, bởi vì là cháu đích thân phẫu thuật cho bác nên hai người chỉ cần trả chi phí nguyên vật liệu thôi, cái khác
thì không cần!”
Bị Cảnh Thiên xen ngang như vậy, bầu không khí buồn thương đã biến mất, chỉ còn lại sự biết ơn vô hạn.
Bà Tân được đẩy vào thang máy đến phòng phẫu thuật dưới sự giúp đỡ của vài bác sĩ.
Thấy Tân Dương lo lắng, Cảnh Thiên an ủi: “Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức để phẫu thuật cho bác gái. Cái khác thì
không thể đảm bảo với anh, nhưng để bà ấy có thể sống thêm năm năm nữa thì hoàn toàn không thành vấn đề”
Mắt Tân Dương rực sáng.
“Năm năm… không thành vấn đề?”
“Ừ, yên tâm đi, năm năm chắc chắn không thành vấn đề.”
“Th… tỷ lệ không thành công thì sao?” Tân Dương không kim được mà hỏi tiếp.
Bởi vì chủ nhiệm Hà cũng chỉ chắc chắn 20%.
Cảnh Thiên suy nghĩ nghiêm túc nên không dám nói là 100%, bởi vì lỡ gặp 1phải chuyện gì bất khả kháng, đến lúc
đó cô cũng không dễ ăn nói với em trai, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Phẫu thuật luôn0 tồn tại khả năng không
thành công, nhưng tỷ lệ thành công của cuộc phẫu thuật như thế này có thể lên đến hơn 90%, nếu khôn1g xảy ra
chuyện gì bất ngờ thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Tân Dương mấp máy đôi môi xinh đẹp, nhìn Cảnh Thiên với 2vẻ mặt không thể tin nổi: “9… 90%?”
“Ừ” Cảnh Thiên gật đầu: “Nếu anh không yên tâm thì có thể vào trong xem bác g6ái phẫu thuật qua cửa kính”
“Tôi thực sự có thể xem cuộc phẫu thuật của mẹ tôi hả?” Tân Dương hỏi.
“Ừ” Cảnh9 Thiên gật đầu, tình mẫu tử trong Cảnh Thiên bùng nổ khi đứng trước em trai, chuyện gì cũng có thể
đồng ý.
“Thiên Thiên, cảm ơn cô” Tân Dương cũng không biết nên thể hiện lòng biết ơn của mình như thế nào nữa.
Anh ta theo một nhóm bác sĩ vào phòng phẫu thuật thông qua một lối đi khác, sau đó quan sát Cảnh Thiên bận rộn
qua cửa kính.
Có vài người nữa đang đứng trong lối đi dưới tầng hầm, vì Tân Dương đang rối bời nên không để tâm lắm.
Cho đến khi những người đó đều nhìn về phía Tân Dương và không có ý định rời đi, anh ta cũng lờ mờ, loáng
thoáng, hình như, có vẻ nhìn thấy một bóng dáng mà anh ta thấy quen, lúc ấy Tân Dương mới quay lại và nhìn về
phía người đó.
Tân Dương sững sờ rồi vô thức buột miệng: “Ảnh để Vân.”
Đế Vân Tiêu mấp máy môi rồi mới lên tiếng: “Anh họ Đế. Đế Vân Tiêu”
Tân Dương sững sờ.
Nhà họ Đế, nhà giàu nhất nước Z. Hồi xưa khi Cảnh Thiên bị bạo lực mạng, trừ Chiến Lê Xuyên đứng ra chống lưng cho Cành Thiên,
người nhà họ Đế cũng đứng ra. Anh ta vẫn nhớ người đứng ra chống lưng cho Cành Thiên tên là Đế Tịnh Hiên, là chủ tịch hội đồng
quản trị của Tập đoàn Thanh Nghiên.
Thế nên, sở dĩ ảnh để Vân có thể tung hoành ngang dọc trong giới giải trí như vậy là vì anh ta là cậu chủ của nhà họ Đế?
Nghĩ đến điều này, Tân Dương cũng hiểu được vì sao hồi trước chủ tịch của Tập đoàn Thanh Nghiên lại chống lưng cho Cảnh Thiên.
Một mặt là vì quan hệ giữa Đế Vân Tiêu và Cảnh Thiên, mặt khác, có lẽ kiểu đại gia hàng đầu như họ đều đã biết Cảnh Thiên không
chỉ là một người nổi tiếng nhỏ trong giới giải trí mà còn là giáo sưJcủa Viện nghiên cứu Lawrence từ lâu.
Vân Tiêu nói: “Thực ra em cũng họ Đế, em là em trai ruột của anh”
Tân Dương bất ngờ nghe thấy câu nói của Đế Vân Tiêu, anh ta không phả1n ứng lại ngay được.
Cuộc sống của Tân Dương luôn rất đơn giản, anh ta luôn sống bên mẹ mình. Anh ta học rất giỏi, ban đầu còn muốn
họ0c trường y, sau đó tiếp tục học cao học, chờ tốt nghiệp thạc sĩ rồi sẽ học tiếp lên tiến sĩ, sau đó nữa là tham gia
vào các dự án, chờ tốt ngh1iệp tiến sĩ xong, anh ta sẽ trở thành một bác sĩ ngoại khoa thật giỏi.
Nhưng sức khỏe của mẹ anh ta càng ngày càng kém đi, họ hàng tro2ng nhà không bỏ đá xuống giếng thì thôi, hoàn
toàn không trông mong gì được bọn họ cho vay tiền, để có thể kiếm được nhiều tiền hơn, anh ta lự6a chọn tham gia
show sống còn dưới sự dụ dỗ của những người tìm kiếm ngôi sao, cũng vào học viện điện ảnh cùng năm đó.
Tuy anh ta đã t9rở thành người nổi tiếng rồi, nhưng cuộc sống của anh ta vẫn vô cùng đơn giản. Hoặc là làm âm
nhạc, điều mà anh ta thích, hoặc là đi ngủ, nếu được nghỉ thì sẽ bầu bạn với mẹ.
Thời gian này trải qua quá nhiều chuyện, đặc biệt là từ hôm qua đến hôm nay, Tân Dương cảm thấy rất ngơ ngác.
Đột nhiên ảnh để Vân nói rằng anh ta tên là Đế Vân Tiêu, sau đó lại nói rằng Tân Dương cũng họ Đế.
Tân Dương chớp mắt, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Đế Vân Tiêu nói xong, Đế Tịnh Hiên bèn dắt Tạ Thanh Nghiên đến trước mặt Tân Dương, Đế Vân Hi và Đế Vân
Mặc cũng theo đến.
Đế Tịnh Hiên mồm miệng vụng về, không thích hợp để nói quá dài dòng, vì vậy Tạ Thanh Nghiên kể lại một lượt
về chuyện ngày xưa bà bị tráo con, sau đó nói với Tân Dương rằng anh ta chính là đứa con thất lạc của nhà họ Đế.
Tân Dương ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ. Anh ta nghe thấy hết tất cả những gì Tạ Thanh Nghiên nói, nhưng…
khi ghép những lời ấy lại với nhau, anh ta lại không hiểu một chữ nào.
Cho đến khi Tạ Thanh Nghiên nói xong và nắm lấy tay Tân Dương, Tân Dương mới giật mình rụt tay về.
Tạ Thanh Nghiên rơi nước mắt.
Sao con trai và con gái của bà lại đáng thương thế này?
Rõ ràng cả hai đều rất thông minh, rất giỏi giang, vậy mà người anh em song sinh chết tiệt của Đế Tịnh Hiên lại
khiến hai đứa trẻ chịu khổ suốt hai mươi năm trời, rồi lại nhét đứa con gái của ông ta vào ổ của bà.
Thế này có khác gì con chim đỗ quyên chết tiệt đầu?
Đỗ quyên không biết xây tổ chăm con, khi nó sắp sinh, nó sẽ phải đẻ trứng vào tổ của loài chim khác, để chim khác
ấp trứng thay nó.
Còn con của nó cũng vụng về bẩm sinh, khoảnh khắc phá vỏ chui ra, chim non còn chưa mở mắt đã đẩy chim non
cùng tổ ra khỏi tổ để tranh giành thức ăn, khiến chúng chết vì ngã. Như vậy, đỗ quyên non sẽ có được nhiều thức
ăn hơn.
Thực sự không thể tha thứ.
Bà rất hận!
Bà thực sự rất hận!
Thực sự chỉ muốn tìm ra người anh em song sinh của Đế Tịnh Hiên, sau đó hành hạ Đế An Nhiên đến chết ngay
trước mặt ông ta!
“Xin lỗi con, đều là lỗi của bố. Nếu hôm đó không phải bố quá tự tin, bố sẽ không bị người khác kìm chân. Đề mẹ con sinh nở một
mìnhởbệnh viện đã là chuyện bố hối hận nhất cuộc đời, không ngờ lần lơ là đó đã khiến con và chị con lưu lạc bên ngoài suốt bao
nhiêu năm”
Tân Dương vẫn ngơ ngác.
Anh ta đang sợ hãi.
Bất kỳ ai vùng vẫy dưới tầng đáy hai mươi năm trời rồi đột ngột có người bảo rằng thực ra anh là con của đại gia giàu nhất nước, có
lẽ cũng đều không thể chấp nhận được ngay.Đế Vân Hi thấy Tân Dương sững sờ bèn lên tiếng: “Nhưng mọi thứ đều may mắn. Chúng ta đã tìm được Thiên
Thiên, rồi lại tìm 1được cậu qua Thiên Thiên. Chắc chắn Thiên Thiên sẽ chữa khỏi bệnh của mẹ cậu, sau đó cả nhà
ta sẽ sống bên nhau trong yêu0 thương đùm bọc, không bao giờ rời xa nữa”
Đế Vân Mặc cũng nói: “Đúng đó em trai, sau này mẹ của em cũng là người1 lớn trong nhà bọn anh, bà ấy đối xử tốt
với em, sau này bọn anh cũng sẽ đối xử tốt với em. Em xem, em về nhà thì không n2hững có mẹ nuôi mà còn có bố
mẹ đẻ, cả các anh và chị gái song sinh của em nữa”
Đế Vân Hi nói xong, Tân Dương mới6 từ từ định thần lại. Anh ta đột ngột nhìn về phía Cảnh Thiên đang tập trung
phẫu thuật cho mẹ mình. Sự xúc động, vui mừn9g và hạnh phúc ùa lên trong đầu, anh ta hỏi: “Thiên Thiên… cô ấy
là em gái con?”
“Là chị gái” Người nhà họ Đế đồng thanh.
Tân Dương: …
“Làm sao mọi người biết được? Mọi người đã tìm được bác sĩ đỡ đẻ rồi ạ?”
Sao anh ta cứ nghĩ Cảnh Thiên phải là em gái anh ta mới đúng nhỉ?
Anh ta vẫn luôn có tình cảm khác biệt đối với Cảnh Thiên, tình cảm ấy đã xuất hiện từ ngay ánh mắt đầu tiên khi
nhìn thấy cô.
Trước ánh mắt mong đợi của con trai, Tạ Thanh Nghiên chỉ có thể chạy thẳng một mạch trên con đường lạc đề.
“Bây giờ bố mẹ vẫn đang tìm kiếm tung tích của bác sĩ mổ và nhân viên gây tê khi đó. Năm xưa khi phẫu thuật cho mẹ có một bác sĩ, một nhân viên gây tê, ba y tá. Sau khi mẹ sinh hai đứa con, đối phương đã tráo Để An Nhiên vào
chỗ mẹ. Mẹ và bố con vẫn luôn tưởng Đế An Nhiên chính là con gái của bố mẹ nên mừng lắm. Lại thêm lúc đó ông
ngoại của mấy đứa đã tìm thấy mẹ sau nhiều năm thất lạc, cả nhà đoàn tụ nên không ai để ý đến tung tích của các y
bác sĩ đó”
“Khi bố mẹ phát hiện ra Thiên Thiên mới là con gái ruột, bố mẹ đã đi tìm họ ngay lập tức. Nhưng năm người đó đã
lần lượt nghỉ việc rồi ra nước ngoài ngay sau cuộc phẫu thuật và sau đó đã qua đời. Chuyện này có thể coi là chết
không đối chứng rồi”
“Vậy thì sao lại nói con là em trai của Thiên Thiên?” Rõ ràng anh ta là anh mà!
“Cái này thì..” Tạ Thanh Nghiên gãi đầu, nhìn sang chồng mình.
“Thực ra bố mẹ vẫn nghĩ con là anh trai của Thiên Thiên, bởi vì trông con là thấy chín chắn kiệm lời hơn nhiều. Nhưng con xem, nhà
ta có Vân Hi, Vân Tiêu, Vân Mặc và con nữa, bốn đứa con trai chi có Thiên Thiên là con gái. Nó đã có ba người anh rồi, bây giờ nó
cực kỳ muốn có một người em trai. Thế nên… con hiểuýmẹsta gì phải không?”
“Vâng” Tân Dưrơng gật đầu, nụ cười mim hiện trên khóe môi cong, trong mắt tràn ngập sự yêu thương: “Con là anh, nhưng con bé
muốn có một người em trai. Cũng chăng sao, vậy thì con sẽ làm em trai. Con bé vui là được.”

Bình Luận (0)
Comment