Một tháng nữa là đến lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường.
Kiếp trước, Lâm Tửu nhờ có sự sắp xếp của Lục Tâm Đình và Giang Thiêm mà biểu diễn một bài độc tấu piano trong buổi tiệc tối kỷ niệm.
Nhờ màn trình diễn ấy, cô ta được giáo viên từ phòng tuyển sinh đặc biệt chú ý và nhận lấy suất tuyển thẳng duy nhất.
Còn tôi thì sao?
Tôi học múa từ năm bốn tuổi, luyện tập hơn mười năm, vốn dĩ cũng chuẩn bị một bài múa cổ điển.
Thế rồi, Giang Thiêm tìm đến tôi.
Trong ánh hoàng hôn trên sân trường, anh ta ôm tôi và nói khẽ:
“Em có thể đừng múa được không? Tâm Tâm, anh không muốn nhiều người nhìn thấy em xinh đẹp như vậy. Anh sẽ ghen mất.”
“Chỉ cần múa cho một mình anh xem, được không?”
Lúc đó tôi thật ngốc nghếch.
Còn tự mãn cho rằng đó là vì anh ta để tâm đến tôi.
Vậy nên, ngày biểu diễn, tôi thực sự không đi.
Chỉ ở trong phòng tập vắng lặng, múa đi múa lại cho anh ta xem.