Tôi đến San Francisco sớm hơn Lục Tâm Đình một tháng.
Trước cổng ngôi trường nơi tất cả sắp bắt đầu, tôi định tìm người hỏi đường, thì bất chợt nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trên bãi cỏ gần đó.
Chu Hải. Nhưng lúc này, anh ta trẻ hơn rất nhiều so với ký ức của tôi.
Trước mặt anh ta là một cô gái cao gầy, tóc ngắn, đeo kính, gương mặt lạnh tanh:
“Đó là kết quả thí nghiệm của tôi. Ai cho phép anh mang nó đi đàm phán hợp tác thương mại mà không xin phép tôi?”
Chu Hải cười, giọng điệu hòa hoãn:
“Gì mà của em hay của anh, chẳng phải đều là thành quả chúng ta cùng nhau tạo ra sao?”
“Ý tưởng là của tôi, thí nghiệm do tôi thực hiện. Anh chỉ là người phụ giúp, ghi lại vài số liệu, vậy mà nghĩ mình có quyền xử lý nó à?”
Cô gái không hề nhượng bộ.
Lời cô ấy nói khiến nét mặt Chu Hải sầm xuống:
“Tần Chỉ Lan, em đừng quá đáng!”
“Sắp tốt nghiệp rồi, chẳng lẽ anh lo nghĩ cho tương lai của cả hai chúng ta là sai sao? Em giữ chặt nó trong tay thì làm được gì? Không phải hợp tác với một công ty đáng tin để phát triển thì mới mang lại lợi ích lớn nhất sao?”