Trước khi phán quyết được đưa ra, tôi đã đặc biệt đến thăm những người quen cũ trong tù.
Người đầu tiên tôi gặp là anh trai tôi.
Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt đầy sự thù hận.
Tôi cười và nói:
“Đừng nhìn em như vậy, anh trai.”
“Em biết anh muốn hỏi gì.”
“Việc bị đuổi ra khỏi nhà như một con ch.ó bại trận, em đã trải qua rồi. Anh không nghĩ là mấy năm qua, em chỉ ở nước ngoài ăn chơi đàng điếm, sống trong cảnh xa hoa chứ?”
Thời gian mệt mỏi nhất, mỗi ngày tôi gần như chỉ có thể tranh thủ vài phút để nhắm mắt.
Ngoài việc học và công việc trong công ty, tôi còn phải liên lạc với nhiều mối quan hệ ở khắp nơi.
Tôi phải tìm bằng chứng về tội ác của ba người này từ những dấu vết trong kiếp trước.
Vì phương thức của họ quá thành thạo, không để lại chút sơ hở nào, tôi tin rằng đó không phải là lần đầu tiên.
Ác nhân không thể chỉ ác khi đối mặt với tôi, ở những nơi tôi không nhìn thấy, bóng tối mà họ mang đến chắc chắn còn nhiều hơn thế.
Tôi đoán đúng.
“Lục Tâm Đình, bố luôn nói tôi không giống con gái ông ấy. Ông đã dạy anh trở thành một kẻ độc đoán, giống như một tên cướp, sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, bất chấp pháp luật- may mà tôi không giống ông ấy.”