Cả phòng tiệc rộng lớn đầy ắp ánh mắt của những người đang chờ xem trò vui.
"Chuyện gì vậy, bắt nạt bạn học? Con gái của nhà họ Lục còn làm chuyện này sao?"
"Ôi, được nuông chiều từ bé, không muốn thấy người khác giỏi hơn mình thì cũng là chuyện bình thường thôi."
"May mà anh trai cô ấy lên tiếng phân xử, không có chiều chuộng đâu."
Trong ánh mắt đắc ý và khiêu khích của Lâm Tửu, tôi thẳng lưng.
Cười một cách đầy khinh bỉ, tôi nói:
"Anh trai đang nói mấy chuyện vớ vẩn gì vậy? Người biết thì tưởng anh là Lục Tâm Đình, người không biết thì còn tưởng là cô hồn dã quỷ từ triều Thanh nhập hồn vào người."
"Đời này tôi chỉ quỳ trước tổ tiên của mình."
Tôi nghiêng đầu, nhìn anh ta từ trên xuống dưới, rồi cười một cách ác ý:
"Thế này đi, anh ra ngoài tìm một tòa nhà cao rồi nhảy xuống, tôi lập tức quỳ ba lạy tiễn anh."
Khuôn mặt của Lục Tâm Đình đột ngột trở nên u ám.
Lâm Tửu đứng sau lưng anh ta, giả vờ lên tiếng:
"Bạn học Lục, tôi biết cậu không thích tôi, nhưng cậu bắt nạt tôi cũng thôi đi, sao lại có thể nói chuyện với anh trai mình như thế?"
Cô ta mở to mắt, nước mắt rưng rưng, cố gắng tạo vẻ ngây thơ và vô tội.